Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tất cả những người đàn ông ngồi đây đều cùng nói chuyện với nhau, Ngôn Hinh chả hiểu gì nên cố làm mình ngồi yên giống những bình hoa kia, tránh ánh mắt soi mói của người khác.
- Ê, Tiểu Mật Cam, bây giờ tôi nhìn cậu bằng một con mắt khác xưa nhiều lắm, hơn một tháng nay toàn ăn đồ thanh đạm không có miếng mỡ nào.
Tiểu Mật Cam? Ngôn Hinh cắn chiếc đã trợn tròn mắt, không nhịn được cười thành tiếng, tên Tạ mộ Trừng này tên gọi ở ngoài cũng thật phong phú, lúc thì là Mộ thiếu, lúc lại là Tiểu Mật Cam, con nít mới được gọi vậy, chắc chả mấy chốc thành Tiểu Xoài luôn quá.
Bộ dạng của Ngôn Hinh trong mắt mọi người rất thờ ơ, lạnh lùng không như cô Thanh Thanh ngồi đằng kia, xung quanh luôn náo nhiệt, làm cái gì ăn cái gì mọi người đều biết. Bây giờ, cô đột nhiên phát ra tiếng cười như chuỗi âm thanh của chuông gió ngân vang, Tạ Mộ Trừng ngạc nhiên đầy vui mừng, xoay qua người kia vừa cười vừa mắng: “Thạch Dương Sóc, anh cũng thật bẩn, tôi thích khẩu vị nào kệ tôi. Tiểu tử, không phải lần trước anh vỗ ngực nói sẽ tìm được người thế này sao? Người đâu? Hôm nay tôi phải mở mang tầm mắt mới được.”
Thạch Dương Sóc cầm chai rượu rót ra, điệu bộ khoa trương nói: “Ôi.. Đúng lúc tôi tìm không thấy thì anh lại bắt bẻ tôi. Tôi sẽ còn tìm nữa. Tìm được rồi thì chỉ chơi hai ngày là thổi bay thôi”
- Anh cứ dùng sức mà thổi đi. Toàn thế giới này chỉ có một Ngôn Hinh này thôi, đốt đèn lồng đi tìm anh cũng chả tìm thấy người thứ hai. Tạ Mộ Trừng vừa nói, ánh mắt rực rỡ bắn thẳng sang cô, mờ ám như hai người đang có mối quan hệ mật thiết nào đó.
Người này suốt ngày bông đùa, Ngôn Hinh đã sớm quen, không thèm để ý. Một lát sau bọn học chuyển sang đánh mạt chược, tiền đặt cọc rất lớn, đánh thắng một ván thì vung vít tiền của, người đẹp bên học mặt mày hớn hở nhặt tiền mỏi tay, nhưng số tiền lớn nhất thì mấy cô nói ngọt mỏi miệng mà vẫn không được. Số tiền đó đưa đến trước mặt Ngôn Hinh, cô sợ tái mặt xua tay liên tục như cầm phải khoai lang nóng.
Tạ Mộ Trừng miệng lẩm bẩm, tay nâng cốc rượu ngoại lên, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Cầm đi, Dương Sóc tiểu tử này gặp em hai lần rồi, lần nào cũng to gan trêu đùa, coi như đây là lễ gặp mặt cho em”
- Anh nói với Ngôn Hinh như vậy thật không giống như bình thường chút nào, tôi càng nhìn càng thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi… Thạch Dương Sóc gãi đầu cười hắc hắc, nghĩ rằng Ngôn Hinh thật sự không thanh nhã thoát tục như vậy, làn da trắng nõn, mỏng và mướt cứ như mới tắm xong, đẹp không tả xiết, hắn chưa bao giờ thấy cô làm nũng như những người con gái khác, chỉ ngồi im lặng một góc nhưng vẻ đẹp lại khiến mọi người không thể nào bỏ qua. Mỗi lần hắn nhìn qua cô đều thấy cô đang nhìn cái gì khác, không có vẻ gì là tập trung, dáng vẻ như vậy lại khiến xương cốt của hắn như nhũn ra, hận không thể ôm chầm cô ngay tại đó bất chấp mọi đau đớn, việc gì xảy ra.
Thạch Dương Sóc với Tạ Mộ Trừng là bạn thân từ nhỏ, ở trong một cái quân viện mà lớn lên, bây giờ vì một cô gái mà làm tổn thương hơn hai mươi năm tình huynh đệ thì không thể chấp nhận được, bây giờ chỉ có thể khống chê tình cảm của mình vào thôi, vừa nghĩ hắn vừa nhìn sang Ngôn Hinh. Rồi hắn lặng lẽ những người khác, không có người nào được như cô ấy. Hiểu được điều này, nam nhân thì ai chả thích mỹ nữ, nhất là người con gái có khí chất thoát tục, không ai sánh bằng, phiêu diêu tự tại, những người xung quanh chỉ như bùn nhơ mà thôi. Nhưng hắn cũng có nguyên tắc riêng của mình, bạn gái của bạn thân không được phép thất lễ.
Có tiếng nói vang lên: “Thạch Dương Sóc, tiểu tử ngươi thật là, đối với một người phụ nữ mà cứ quyến luyến như vậy, lần sau đổi mới đi được không?”
Lời này vừa nói ra đã cười vang, Thạch Dương Sóc giọng căm hận nói: “Ai nói? Ngưng ngay! Ta với Mộ Trừng bằng hữu nhiều năm như vậy ngươi không biết sao? Tôi đây phong hoa tuyết nguyệt, thiếu gì phụ nữ, bây giờ thấy Ngôn Hinh khí chất xuất chúng, muốn hỏi cô ấy có em gái không không được sao?”
Ngôn Hinh vốn không quen với cái nhóm người ăn chơi trác táng này, Thạch Dương Sóc nói chuyện phần sau hướng sang cô, cô miễn cưỡng nhếch khóe môi lên cười nhẹ sau đó cúi đầu không thèm đáp lời.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tất cả những người đàn ông ngồi đây đều cùng nói chuyện với nhau, Ngôn Hinh chả hiểu gì nên cố làm mình ngồi yên giống những bình hoa kia, tránh ánh mắt soi mói của người khác.
- Ê, Tiểu Mật Cam, bây giờ tôi nhìn cậu bằng một con mắt khác xưa nhiều lắm, hơn một tháng nay toàn ăn đồ thanh đạm không có miếng mỡ nào.
Tiểu Mật Cam? Ngôn Hinh cắn chiếc đã trợn tròn mắt, không nhịn được cười thành tiếng, tên Tạ mộ Trừng này tên gọi ở ngoài cũng thật phong phú, lúc thì là Mộ thiếu, lúc lại là Tiểu Mật Cam, con nít mới được gọi vậy, chắc chả mấy chốc thành Tiểu Xoài luôn quá.
Bộ dạng của Ngôn Hinh trong mắt mọi người rất thờ ơ, lạnh lùng không như cô Thanh Thanh ngồi đằng kia, xung quanh luôn náo nhiệt, làm cái gì ăn cái gì mọi người đều biết. Bây giờ, cô đột nhiên phát ra tiếng cười như chuỗi âm thanh của chuông gió ngân vang, Tạ Mộ Trừng ngạc nhiên đầy vui mừng, xoay qua người kia vừa cười vừa mắng: “Thạch Dương Sóc, anh cũng thật bẩn, tôi thích khẩu vị nào kệ tôi. Tiểu tử, không phải lần trước anh vỗ ngực nói sẽ tìm được người thế này sao? Người đâu? Hôm nay tôi phải mở mang tầm mắt mới được.”
Thạch Dương Sóc cầm chai rượu rót ra, điệu bộ khoa trương nói: “Ôi.. Đúng lúc tôi tìm không thấy thì anh lại bắt bẻ tôi. Tôi sẽ còn tìm nữa. Tìm được rồi thì chỉ chơi hai ngày là thổi bay thôi”
- Anh cứ dùng sức mà thổi đi. Toàn thế giới này chỉ có một Ngôn Hinh này thôi, đốt đèn lồng đi tìm anh cũng chả tìm thấy người thứ hai. Tạ Mộ Trừng vừa nói, ánh mắt rực rỡ bắn thẳng sang cô, mờ ám như hai người đang có mối quan hệ mật thiết nào đó.
Người này suốt ngày bông đùa, Ngôn Hinh đã sớm quen, không thèm để ý. Một lát sau bọn học chuyển sang đánh mạt chược, tiền đặt cọc rất lớn, đánh thắng một ván thì vung vít tiền của, người đẹp bên học mặt mày hớn hở nhặt tiền mỏi tay, nhưng số tiền lớn nhất thì mấy cô nói ngọt mỏi miệng mà vẫn không được. Số tiền đó đưa đến trước mặt Ngôn Hinh, cô sợ tái mặt xua tay liên tục như cầm phải khoai lang nóng.
Tạ Mộ Trừng miệng lẩm bẩm, tay nâng cốc rượu ngoại lên, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Cầm đi, Dương Sóc tiểu tử này gặp em hai lần rồi, lần nào cũng to gan trêu đùa, coi như đây là lễ gặp mặt cho em”
- Anh nói với Ngôn Hinh như vậy thật không giống như bình thường chút nào, tôi càng nhìn càng thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi… Thạch Dương Sóc gãi đầu cười hắc hắc, nghĩ rằng Ngôn Hinh thật sự không thanh nhã thoát tục như vậy, làn da trắng nõn, mỏng và mướt cứ như mới tắm xong, đẹp không tả xiết, hắn chưa bao giờ thấy cô làm nũng như những người con gái khác, chỉ ngồi im lặng một góc nhưng vẻ đẹp lại khiến mọi người không thể nào bỏ qua. Mỗi lần hắn nhìn qua cô đều thấy cô đang nhìn cái gì khác, không có vẻ gì là tập trung, dáng vẻ như vậy lại khiến xương cốt của hắn như nhũn ra, hận không thể ôm chầm cô ngay tại đó bất chấp mọi đau đớn, việc gì xảy ra.
Thạch Dương Sóc với Tạ Mộ Trừng là bạn thân từ nhỏ, ở trong một cái quân viện mà lớn lên, bây giờ vì một cô gái mà làm tổn thương hơn hai mươi năm tình huynh đệ thì không thể chấp nhận được, bây giờ chỉ có thể khống chê tình cảm của mình vào thôi, vừa nghĩ hắn vừa nhìn sang Ngôn Hinh. Rồi hắn lặng lẽ những người khác, không có người nào được như cô ấy. Hiểu được điều này, nam nhân thì ai chả thích mỹ nữ, nhất là người con gái có khí chất thoát tục, không ai sánh bằng, phiêu diêu tự tại, những người xung quanh chỉ như bùn nhơ mà thôi. Nhưng hắn cũng có nguyên tắc riêng của mình, bạn gái của bạn thân không được phép thất lễ.
Có tiếng nói vang lên: “Thạch Dương Sóc, tiểu tử ngươi thật là, đối với một người phụ nữ mà cứ quyến luyến như vậy, lần sau đổi mới đi được không?”
Lời này vừa nói ra đã cười vang, Thạch Dương Sóc giọng căm hận nói: “Ai nói? Ngưng ngay! Ta với Mộ Trừng bằng hữu nhiều năm như vậy ngươi không biết sao? Tôi đây phong hoa tuyết nguyệt, thiếu gì phụ nữ, bây giờ thấy Ngôn Hinh khí chất xuất chúng, muốn hỏi cô ấy có em gái không không được sao?”
Ngôn Hinh vốn không quen với cái nhóm người ăn chơi trác táng này, Thạch Dương Sóc nói chuyện phần sau hướng sang cô, cô miễn cưỡng nhếch khóe môi lên cười nhẹ sau đó cúi đầu không thèm đáp lời.
/67
|