Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Cô biết rất nhiều ánh mắt đang chĩa thẳng vào mình; nhiều năm qua cô có rất ít bạn bè cơ hồ là không có, bà Ngữ mang theo cô và Đường nhi chuyển nhà thường xuyên, mới đầu rời đi cô còn được bạn học quen biết và những người thân thương cảm, sau vài lần chuyển nhà thì không còn ai nữa, bắt đầu nhận thức mình là một đứa trẻ bị cách biệt.
Họ không giống như một gia đình bình thường, không thể khai báo hoàn cảnh gia đình, cũng không thể sinh hoạt đường đường chính chính dưới anh mặt trời được, mà cô cùng mẹ còn có Đường nhi lúc nào cũng như đang né tránh, che giấu chỗ ở, sợ bị người ta phát hiện. Một khi bị phát hiện thì bọn họ chỉ có thể chuyển nhà, thậm chí ra khỏi thành phố đó luôn.
Từ nhỏ cô đã nhận ra thế giới này vô cùng tàn khốc, cô cố thay đổi vận mệnh nhưng vô lực, nhưng cũng biết phải làm sao để tránh những thương tổn cho mình, cô tự bảo vệ mình. Cố ý duy trì khoảng cách nhất định với mọi người, vì sợ họ khi biết sẽ từ chối, gạt bỏ cảm tình của mình, coi mình như rắn rết, ánh mắt lại tràn ngập vẻ chán ghét.
Một đám người nhốn nháo, đến tận khuya mới tàn, cô đã sớm muốn về nhưng lại không muốn xấu hổ, quấy rầy nhóm Tạ Mộ Trừng đang cao hứng đánh bài, bây giờ thì muộn như vậy.
Ngôn Hinh vừa vào xe, việc thứ nhất làm là đem tập tiền kia cho hắn, Tạ Mộ Trừng lái xe, cúi xuống nhìn số tiền trên đùi mình, hé miệng cười cười.
Ngôn Hinh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy thoải mái vô cùng, cái hội quán đó là nơi ăn chơi trác táng, dành cho những lối sống phóng túng, căn bản không biết cuộc sống khó khăn bên ngoài, một lần mấy người đó đặt tiền cọc hay phân phát cho những cô bạn gái bằng tiền sinh hoạt phí cả tháng nhà cô. Lúc Thạch Dương Sóc đặt tiền vào tay cô, điều cô muốn làm ngay lúc đó là phủi nó xuống đất, thế nhưng lại nghĩ làm thế trước đám đông thì không được hay cho lắm thế nên cô mới nhịn xuống.
Bọn họ có thể coi tiền là bùn đất hay thú tiêu khiển nhưng cô thì không thể làm vậy, đó là sự vất vả, khó nhọc của mẹ cô suốt một khoảng thời gian dài.
Làm người phải có chí khí, cô cần tiền nhưng kiên quyết không phải theo cách này. Đây là những lời mà mẹ cô luôn nói với cô và Đường nhi.
Lúc này đây Tạ Mộ Trừng lái xe đưa cô về tận nhà, cô cũng đứng dưới lầu nhìn chiếc xe nghênh ngang bỏ đi.
* * *
Ngày hôm qua mới phiên dịch được hơn một nửa số văn kiện, ngày hôm sau đương nhiên cô lại bị Tịch Anh Ngạn phái qua tập đoàn Quảng Mậu. Khi bước xuống dưới sảnh thì thấy xe của Mộ Trừng đã đứng chờ ở đó. Cô nghĩ giải quyết xong công việc, sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa, bởi vậy phá lệ làm thật sự cẩn thận.
Làm xong, cô mang đến chỗ bàn hắn thấy hắn đang đóng dấu, Ngôn Hinh đứng trước cửa sổ mắt nhìn xuống phía dưới vừa nghe hắn nói điện thoại: “Khi nào thì trở về… Anh nhớ đó… Lần gần đây nhất là khi nào? Lại có diễn tập?… Không… Là chuyện lớn, chờ anh hoàn tất công việc bên kia sẽ cho anh gặp mặt.”
Gọi điện xong, hắn với tay lấy tập giấy trên tay cô, nhìn qua một lượt rồi truyền nói:
- Không sai một chút nào. Hoàn hảo.
Cuối cùng Ngôn Hinh quay đi, cúi đầu dọn cái bàn, lấy cái túi xách chuẩn bị bước đi thì chuyện hôm qua lại tái diễn, lại bị hắn kéo đi ăn cơm. Nhưng hôm nay chỉ có hai người bọn họ, không còn cái hội quán giải trí náo nhiệt ấy nữa.
Trên bàn cơm thỉnh thoảng Mộ Trừng nói vui vẻ, chê cười cô, không thể không nói là ở cùng với hắn cô thấy thoải mái lạ, mới đầu cô còn duy trì một bộ mặt lãnh đạm, chẳng bao lâu thì không nhịn được nữa, cười nhiều hơn ăn nữa.
Buổi tối đưa cô về đến nhà, theo thường lệ cô cũng chưa kịp nói gì thì cái xe của hắn đã nghênh ngang lao đi.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Cô biết rất nhiều ánh mắt đang chĩa thẳng vào mình; nhiều năm qua cô có rất ít bạn bè cơ hồ là không có, bà Ngữ mang theo cô và Đường nhi chuyển nhà thường xuyên, mới đầu rời đi cô còn được bạn học quen biết và những người thân thương cảm, sau vài lần chuyển nhà thì không còn ai nữa, bắt đầu nhận thức mình là một đứa trẻ bị cách biệt.
Họ không giống như một gia đình bình thường, không thể khai báo hoàn cảnh gia đình, cũng không thể sinh hoạt đường đường chính chính dưới anh mặt trời được, mà cô cùng mẹ còn có Đường nhi lúc nào cũng như đang né tránh, che giấu chỗ ở, sợ bị người ta phát hiện. Một khi bị phát hiện thì bọn họ chỉ có thể chuyển nhà, thậm chí ra khỏi thành phố đó luôn.
Từ nhỏ cô đã nhận ra thế giới này vô cùng tàn khốc, cô cố thay đổi vận mệnh nhưng vô lực, nhưng cũng biết phải làm sao để tránh những thương tổn cho mình, cô tự bảo vệ mình. Cố ý duy trì khoảng cách nhất định với mọi người, vì sợ họ khi biết sẽ từ chối, gạt bỏ cảm tình của mình, coi mình như rắn rết, ánh mắt lại tràn ngập vẻ chán ghét.
Một đám người nhốn nháo, đến tận khuya mới tàn, cô đã sớm muốn về nhưng lại không muốn xấu hổ, quấy rầy nhóm Tạ Mộ Trừng đang cao hứng đánh bài, bây giờ thì muộn như vậy.
Ngôn Hinh vừa vào xe, việc thứ nhất làm là đem tập tiền kia cho hắn, Tạ Mộ Trừng lái xe, cúi xuống nhìn số tiền trên đùi mình, hé miệng cười cười.
Ngôn Hinh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy thoải mái vô cùng, cái hội quán đó là nơi ăn chơi trác táng, dành cho những lối sống phóng túng, căn bản không biết cuộc sống khó khăn bên ngoài, một lần mấy người đó đặt tiền cọc hay phân phát cho những cô bạn gái bằng tiền sinh hoạt phí cả tháng nhà cô. Lúc Thạch Dương Sóc đặt tiền vào tay cô, điều cô muốn làm ngay lúc đó là phủi nó xuống đất, thế nhưng lại nghĩ làm thế trước đám đông thì không được hay cho lắm thế nên cô mới nhịn xuống.
Bọn họ có thể coi tiền là bùn đất hay thú tiêu khiển nhưng cô thì không thể làm vậy, đó là sự vất vả, khó nhọc của mẹ cô suốt một khoảng thời gian dài.
Làm người phải có chí khí, cô cần tiền nhưng kiên quyết không phải theo cách này. Đây là những lời mà mẹ cô luôn nói với cô và Đường nhi.
Lúc này đây Tạ Mộ Trừng lái xe đưa cô về tận nhà, cô cũng đứng dưới lầu nhìn chiếc xe nghênh ngang bỏ đi.
* * *
Ngày hôm qua mới phiên dịch được hơn một nửa số văn kiện, ngày hôm sau đương nhiên cô lại bị Tịch Anh Ngạn phái qua tập đoàn Quảng Mậu. Khi bước xuống dưới sảnh thì thấy xe của Mộ Trừng đã đứng chờ ở đó. Cô nghĩ giải quyết xong công việc, sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa, bởi vậy phá lệ làm thật sự cẩn thận.
Làm xong, cô mang đến chỗ bàn hắn thấy hắn đang đóng dấu, Ngôn Hinh đứng trước cửa sổ mắt nhìn xuống phía dưới vừa nghe hắn nói điện thoại: “Khi nào thì trở về… Anh nhớ đó… Lần gần đây nhất là khi nào? Lại có diễn tập?… Không… Là chuyện lớn, chờ anh hoàn tất công việc bên kia sẽ cho anh gặp mặt.”
Gọi điện xong, hắn với tay lấy tập giấy trên tay cô, nhìn qua một lượt rồi truyền nói:
- Không sai một chút nào. Hoàn hảo.
Cuối cùng Ngôn Hinh quay đi, cúi đầu dọn cái bàn, lấy cái túi xách chuẩn bị bước đi thì chuyện hôm qua lại tái diễn, lại bị hắn kéo đi ăn cơm. Nhưng hôm nay chỉ có hai người bọn họ, không còn cái hội quán giải trí náo nhiệt ấy nữa.
Trên bàn cơm thỉnh thoảng Mộ Trừng nói vui vẻ, chê cười cô, không thể không nói là ở cùng với hắn cô thấy thoải mái lạ, mới đầu cô còn duy trì một bộ mặt lãnh đạm, chẳng bao lâu thì không nhịn được nữa, cười nhiều hơn ăn nữa.
Buổi tối đưa cô về đến nhà, theo thường lệ cô cũng chưa kịp nói gì thì cái xe của hắn đã nghênh ngang lao đi.
/67
|