Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Vừa rồi mọi người còn náo nhiệt, bây giờ đã im lặng hết. Ngôn Hinh muốn đi, kết quả lại bị Thạch Dương sóc kéo lại, ở lại trong này, nhiều ánh mắt kì quái, mờ ám, thần sắc soi mói cứ chĩa thẳng vào cô, làm Ngôn Hinh nổi da gà toàn thân.
- Ê, em dâu…
- Gọi tôi là Ngôn Hinh! Cô cúi đầu xắc ông tay, sửa lại lời nói của đối phương.
- À, à, Ngôn Hinh. Thạch Dương Sóc nhếch môi cười cười, cẩn trọng hỏi: “Lần trước anh hỏi em còn chưa trả lời, em có em gái không?”
Ngôn Hinh lập tức cảnh giác đứng lên, cảm tình này của Thạch Dương Sóc thật đáng nghi ngờ. Đường nhi đang học đại học, cô chỉ muốn em tốt nghiệp đi công tác, rồi kiếm một người yêu thật bình thường, nên không bao giờ muốn giới thiệu em gái cho tên hoa hoa công tử này, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngôn Hinh không nói gì nữa, cụp lông mi xuống nhìn xinh xắn như một con bướm, Thạch Dương Sóc như mê mẩn, nhưng kịp thời tỉnh ngộ, khoát tay nói to: “Ừ, vậy coi như anh chưa hỏi gì. Em với Tiểu Mật Cam của chúng ta như người một nhà, về sau có gì khó khăn cứ nói”
Thạch Dương Sóc đưa cho cô tờ danh thiếp, cô nghĩ sẽ không cùng tên công tử này có nhiều liên hệ, Ngôn Hinh cầm lấy tờ danh thiếp, lơ đãng liếc nhìn, giật mình muốn lọt tròng mắt. Thạch Dương Sóc là phó chủ nhiệm văn phòng ngoại sự tỉnh. Kinh ngạc đồng thời bây giờ cô mới biết vì sao Tạ Mộ Trừng biết tin cô trúng tuyển thành nhân viên công vụ, bởi vì người công bố trúng tuyển thuộc bộ phận ngoại sự.
Khó trách vừa rồi hắn nói có gì khó khăn sẽ giúp, đây không phải là một câu khách sáo, mà là một câu nói siêu thật lòng.
Ngôn Hinh đang nhất thời kinh ngạc, ở ngoài cửa tiến vào một người, Thạch Dương Sóc lập tức đứng lên: “Ôi, tiểu tử khi nào trở về nước?”
- Buổi chiều! Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, huýt sáo thong thả bước đến, đến trước mặt Thạch Dương Sóc thì đưa tay lên vỗ mặt hắn một cái: “Tại sao cứ xua đuổi tôi vậy?”
Thạch Dương Sóc bĩu môi: “Hứ, tôi với cậu là bạn bè thế nào, thương thương nhớ nhớ nhau thế nào? Tôi nói chứ, cậu đi nước ngoài nghỉ phép, như thế nào cũng không gọi bạn một cái, làm sao ai biết? Sau khi nghe ngóng mới biết được tình hình của cậu, giờ cậu lại trở về, cũng thật là, chả thèm nói một tiếng”
Người đàn ông xa lạ kia đã sớm chú ý tới Ngôn Hinh, liền quay sang đổi giọng: “Nhìn đẹp thật đấy, người phụ nữ của cậu à?”
Thạch Dương Sóc liếc hắn một cái: “Là nữ nhân của Mộ thiếu”
Người ấy chậc lưỡi, hứng thú nghiên cứu bộ dáng của Ngôn Hinh: “Thật là đặc biệt nha, vừa nhìn vào đôi mắt to long lanh này toàn thân anh như bị điện giật rồi, tê quá”
Nhìn hắn không ngượng mồm, Thạch Dương Sóc ngẩn người, sau đó đập lên vai hắn một cái, cười mắng: “Cậu thật là, đừng nói bừa, cẩn thận chút nữa Mộ Thiếu trở về xẻo luôn cái mỏ của cậu”. Sau đó hướng về phía Ngôn Hinh giới thiệu: “Đây là Vưu Hàm Dục, hội quán này là của hắn, điển hình của một nhà tư bản. Hắn lúc nào cũng không đứng đắn vậy đấy, em đừng để ý, tụi anh lúc nào cũng nói chuyện với hắn như vậy nên quen rồi”
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Vừa rồi mọi người còn náo nhiệt, bây giờ đã im lặng hết. Ngôn Hinh muốn đi, kết quả lại bị Thạch Dương sóc kéo lại, ở lại trong này, nhiều ánh mắt kì quái, mờ ám, thần sắc soi mói cứ chĩa thẳng vào cô, làm Ngôn Hinh nổi da gà toàn thân.
- Ê, em dâu…
- Gọi tôi là Ngôn Hinh! Cô cúi đầu xắc ông tay, sửa lại lời nói của đối phương.
- À, à, Ngôn Hinh. Thạch Dương Sóc nhếch môi cười cười, cẩn trọng hỏi: “Lần trước anh hỏi em còn chưa trả lời, em có em gái không?”
Ngôn Hinh lập tức cảnh giác đứng lên, cảm tình này của Thạch Dương Sóc thật đáng nghi ngờ. Đường nhi đang học đại học, cô chỉ muốn em tốt nghiệp đi công tác, rồi kiếm một người yêu thật bình thường, nên không bao giờ muốn giới thiệu em gái cho tên hoa hoa công tử này, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngôn Hinh không nói gì nữa, cụp lông mi xuống nhìn xinh xắn như một con bướm, Thạch Dương Sóc như mê mẩn, nhưng kịp thời tỉnh ngộ, khoát tay nói to: “Ừ, vậy coi như anh chưa hỏi gì. Em với Tiểu Mật Cam của chúng ta như người một nhà, về sau có gì khó khăn cứ nói”
Thạch Dương Sóc đưa cho cô tờ danh thiếp, cô nghĩ sẽ không cùng tên công tử này có nhiều liên hệ, Ngôn Hinh cầm lấy tờ danh thiếp, lơ đãng liếc nhìn, giật mình muốn lọt tròng mắt. Thạch Dương Sóc là phó chủ nhiệm văn phòng ngoại sự tỉnh. Kinh ngạc đồng thời bây giờ cô mới biết vì sao Tạ Mộ Trừng biết tin cô trúng tuyển thành nhân viên công vụ, bởi vì người công bố trúng tuyển thuộc bộ phận ngoại sự.
Khó trách vừa rồi hắn nói có gì khó khăn sẽ giúp, đây không phải là một câu khách sáo, mà là một câu nói siêu thật lòng.
Ngôn Hinh đang nhất thời kinh ngạc, ở ngoài cửa tiến vào một người, Thạch Dương Sóc lập tức đứng lên: “Ôi, tiểu tử khi nào trở về nước?”
- Buổi chiều! Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, huýt sáo thong thả bước đến, đến trước mặt Thạch Dương Sóc thì đưa tay lên vỗ mặt hắn một cái: “Tại sao cứ xua đuổi tôi vậy?”
Thạch Dương Sóc bĩu môi: “Hứ, tôi với cậu là bạn bè thế nào, thương thương nhớ nhớ nhau thế nào? Tôi nói chứ, cậu đi nước ngoài nghỉ phép, như thế nào cũng không gọi bạn một cái, làm sao ai biết? Sau khi nghe ngóng mới biết được tình hình của cậu, giờ cậu lại trở về, cũng thật là, chả thèm nói một tiếng”
Người đàn ông xa lạ kia đã sớm chú ý tới Ngôn Hinh, liền quay sang đổi giọng: “Nhìn đẹp thật đấy, người phụ nữ của cậu à?”
Thạch Dương Sóc liếc hắn một cái: “Là nữ nhân của Mộ thiếu”
Người ấy chậc lưỡi, hứng thú nghiên cứu bộ dáng của Ngôn Hinh: “Thật là đặc biệt nha, vừa nhìn vào đôi mắt to long lanh này toàn thân anh như bị điện giật rồi, tê quá”
Nhìn hắn không ngượng mồm, Thạch Dương Sóc ngẩn người, sau đó đập lên vai hắn một cái, cười mắng: “Cậu thật là, đừng nói bừa, cẩn thận chút nữa Mộ Thiếu trở về xẻo luôn cái mỏ của cậu”. Sau đó hướng về phía Ngôn Hinh giới thiệu: “Đây là Vưu Hàm Dục, hội quán này là của hắn, điển hình của một nhà tư bản. Hắn lúc nào cũng không đứng đắn vậy đấy, em đừng để ý, tụi anh lúc nào cũng nói chuyện với hắn như vậy nên quen rồi”
/67
|