Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Xinh chào! Ngôn Hinh hướng về phía Vưu Hàm Dục nở nụ cười, xem ra người này không phải là người mà nãy giờ bọn họ nghênh đón. Bắt tay xong, Vưu Hàm Dục kéo ghế ra cho cô ngồi, cô nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống, nghe hai người đàn ông đang hút thuốc lá nói chuyện phiếm.
- Dương Sóc này, khi nào Tạ đại ca đến, hôm qua ta có nói chuyện với anh ấy, anh bảo hôm nay việc của công ty kết thúc, ta đặc biệt muốn gặp anh ấy nên mới trở về nước.
- Mộ thiếu cùng mấy người nữa đi đón rồi, chắc về nhanh thôi.
Ngôn Hinh từ đầu đến cuối chỉ thấy rất nhàm chán, cô thấy mình giống như một đứa ngốc cứ ngồi chờ một người mà đến cả chính mình cũng không biết là ai. Cô cùng Tạ mộ Trừng có quan hệ gì người ngoài không ai biết, cô không hiểu gì về con người này, Tạ Mộ Trừng đến cả tay cô cũng chứa cầm vào, hai người căn bản cái gì cũng không phải. Mọi người trong phòng đang chờ một nhân vật cực kì quan trọng, cô ở lại trong này thật sự rất dư thừa, chi bằng bây giờ rời đi.
Cứ nghĩ như vậy, cô túm lấy túi xách lấy cớ đi toilet, Vưu Hàm Dục lập tức chỉ chỗ cho cô còn nhiệt tình hỏi cô có muốn dẫn đi không. Lần trước đã đến đây, cô đương nhiên toilet ở đâu, nghe lời đề nghị nhiệt tình quá cô vội vã lắc đầu rồi bay nhanh ra ngoài.
Dẫm lên tấm thảm mềm mại trên sảnh, cô nhìn quanh toàn là những người có khí chất bất phàm, ai cũng có tiếng tăm, tiền nhiều. Ngôn Hinh bước vào toilet trong đó sực nức đủ mùi hương, trước gương chật ních những cô gái mặt hoa da phấn, đẹp lung linh. Phải chờ thật lâu, vất vả lắm mới đến lượt Ngôn Hinh, cô vội vàng rửa mặt rồi bước ra ngoài hành lang, men theo con đường khác mà bước đi, nhưng lại bước trở về phòng ban nãy.
Cắm đầu cô bước thật nhanh đi khỏi chỗ đó, đột nhiên có một thanh âm:
- Ngôn Hinh, em qua đây, ở trong này.
Cô dừng bước, vừa quay lại đã thấy Tạ Mộ Trừng đứng ở cửa nhà ăn cười hi hi gọi cô, không có cáh nào khác, cô đành bước về phía hắn. Tiến vào phòng bên trong, thấy mọi người đã tề tựu đủ cả, bọn họ đều im lặng, hình như bây giờ chỉ có một giọng nói của người nào đó vang lên.
Nhìn về gương mặt cứng rắn, lãnh đạm đó, Ngôn Hinh đột nhiên thấy hai mắt tối sầm lại, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cứ thế túa ra, hàn khí từ đầu ngón chân đi thẳng tới sống lưng, cả người thấy lạnh ghê gớm, hai chân như nhũn cả ra, bước từng bước run run, như thế nào cũng không thể khống chế được.
Tạ Mộ Trừng còn dắt cô đến chỗ ghế ngồi đầu bàn ấy, đứng giữa cô và người đàn ông kia, như đang dâng hiến vật quý mà giới thiệu:
- Anh, đây là Ngôn Hinh.
Không giới thiệu thân phận của cô, đơn giản chỉ là thốt ra một cái tên, trên mặt Tạ Thừa Huân nhếch lên một đường cong mĩ lệ, lãnh đạm liếc qua sắc mặt đang trắng bệch của Ngôn Hinh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi quay sang Tạ Mộ Trừng chuyển ánh mắt ôn nhu, cưng chiều:
- Chỉ cần em thích là được, nhớ rõ làm gì thì làm, đừng gây ra họa là được rồi.
Sau đó lập tức vang lên một tiếng cười đầy ái muội, Ngôn Hinh nghe như có tiếng sấm đang nổ ở trong đầu, cô hoảng hốt, lỗ tai nổ vang, có cảm giác như hai tháng về trước, người đàn ông cướp đi đêm đầu tiên của cô bây giờ lại là anh em tốt với Tạ Mộ Trừng
Nếu thật là như vậy, không biết ông trời ưu ái cô đến cỡ nào đây.
- Ngôn Hinh, đây là anh trai anh, Tạ Thừa Huân. Tạ mộ Trừng cười với Ngôn Hinh giới thiệu: “Đừng khách khí, em chỉ cần gọi anh ấy là anh bình thương là được rồi”
Ngôn Hinh cúi đầu không nói một lời nào, Tạ Mộ Trừng tưởng cô đang thẹn thùng xấu hổ bèn nhỏ giọng nói:
- Đừng có không hiểu chuyện như vậy.
Giọng nói của hắn không nghiêm khắc một chút nào, ngữ khí lại có vẻ rất nuông chiều, hết mực cưng nựng.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Xinh chào! Ngôn Hinh hướng về phía Vưu Hàm Dục nở nụ cười, xem ra người này không phải là người mà nãy giờ bọn họ nghênh đón. Bắt tay xong, Vưu Hàm Dục kéo ghế ra cho cô ngồi, cô nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống, nghe hai người đàn ông đang hút thuốc lá nói chuyện phiếm.
- Dương Sóc này, khi nào Tạ đại ca đến, hôm qua ta có nói chuyện với anh ấy, anh bảo hôm nay việc của công ty kết thúc, ta đặc biệt muốn gặp anh ấy nên mới trở về nước.
- Mộ thiếu cùng mấy người nữa đi đón rồi, chắc về nhanh thôi.
Ngôn Hinh từ đầu đến cuối chỉ thấy rất nhàm chán, cô thấy mình giống như một đứa ngốc cứ ngồi chờ một người mà đến cả chính mình cũng không biết là ai. Cô cùng Tạ mộ Trừng có quan hệ gì người ngoài không ai biết, cô không hiểu gì về con người này, Tạ Mộ Trừng đến cả tay cô cũng chứa cầm vào, hai người căn bản cái gì cũng không phải. Mọi người trong phòng đang chờ một nhân vật cực kì quan trọng, cô ở lại trong này thật sự rất dư thừa, chi bằng bây giờ rời đi.
Cứ nghĩ như vậy, cô túm lấy túi xách lấy cớ đi toilet, Vưu Hàm Dục lập tức chỉ chỗ cho cô còn nhiệt tình hỏi cô có muốn dẫn đi không. Lần trước đã đến đây, cô đương nhiên toilet ở đâu, nghe lời đề nghị nhiệt tình quá cô vội vã lắc đầu rồi bay nhanh ra ngoài.
Dẫm lên tấm thảm mềm mại trên sảnh, cô nhìn quanh toàn là những người có khí chất bất phàm, ai cũng có tiếng tăm, tiền nhiều. Ngôn Hinh bước vào toilet trong đó sực nức đủ mùi hương, trước gương chật ních những cô gái mặt hoa da phấn, đẹp lung linh. Phải chờ thật lâu, vất vả lắm mới đến lượt Ngôn Hinh, cô vội vàng rửa mặt rồi bước ra ngoài hành lang, men theo con đường khác mà bước đi, nhưng lại bước trở về phòng ban nãy.
Cắm đầu cô bước thật nhanh đi khỏi chỗ đó, đột nhiên có một thanh âm:
- Ngôn Hinh, em qua đây, ở trong này.
Cô dừng bước, vừa quay lại đã thấy Tạ Mộ Trừng đứng ở cửa nhà ăn cười hi hi gọi cô, không có cáh nào khác, cô đành bước về phía hắn. Tiến vào phòng bên trong, thấy mọi người đã tề tựu đủ cả, bọn họ đều im lặng, hình như bây giờ chỉ có một giọng nói của người nào đó vang lên.
Nhìn về gương mặt cứng rắn, lãnh đạm đó, Ngôn Hinh đột nhiên thấy hai mắt tối sầm lại, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cứ thế túa ra, hàn khí từ đầu ngón chân đi thẳng tới sống lưng, cả người thấy lạnh ghê gớm, hai chân như nhũn cả ra, bước từng bước run run, như thế nào cũng không thể khống chế được.
Tạ Mộ Trừng còn dắt cô đến chỗ ghế ngồi đầu bàn ấy, đứng giữa cô và người đàn ông kia, như đang dâng hiến vật quý mà giới thiệu:
- Anh, đây là Ngôn Hinh.
Không giới thiệu thân phận của cô, đơn giản chỉ là thốt ra một cái tên, trên mặt Tạ Thừa Huân nhếch lên một đường cong mĩ lệ, lãnh đạm liếc qua sắc mặt đang trắng bệch của Ngôn Hinh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi quay sang Tạ Mộ Trừng chuyển ánh mắt ôn nhu, cưng chiều:
- Chỉ cần em thích là được, nhớ rõ làm gì thì làm, đừng gây ra họa là được rồi.
Sau đó lập tức vang lên một tiếng cười đầy ái muội, Ngôn Hinh nghe như có tiếng sấm đang nổ ở trong đầu, cô hoảng hốt, lỗ tai nổ vang, có cảm giác như hai tháng về trước, người đàn ông cướp đi đêm đầu tiên của cô bây giờ lại là anh em tốt với Tạ Mộ Trừng
Nếu thật là như vậy, không biết ông trời ưu ái cô đến cỡ nào đây.
- Ngôn Hinh, đây là anh trai anh, Tạ Thừa Huân. Tạ mộ Trừng cười với Ngôn Hinh giới thiệu: “Đừng khách khí, em chỉ cần gọi anh ấy là anh bình thương là được rồi”
Ngôn Hinh cúi đầu không nói một lời nào, Tạ Mộ Trừng tưởng cô đang thẹn thùng xấu hổ bèn nhỏ giọng nói:
- Đừng có không hiểu chuyện như vậy.
Giọng nói của hắn không nghiêm khắc một chút nào, ngữ khí lại có vẻ rất nuông chiều, hết mực cưng nựng.
/67
|