” Thích lễ vật này sao?” Tạ Thừa Huân không biết từ khi nào cầm lên một ly rượu mới ,ánh mắt nhìn cô lạnh lùng ánh lên một tia tàn nhẫn cùng nụ cười giảo hoạt:
” Nếu cô thích, ta nguyện ý cùng cô tiếp tục trò chơi này, ta dám khẳng định cô và mẹ cô sẽ không ngày nào có cuộc sống yên ổn.”
” Không!” cô thét chói tai, đôi chân chợt trở nên mềm nhũn, nước mắt như muốn chực trào, Tạ Thừa Huân muốn cô không ngày nào được sống yên ổn, không, không riêng gì cô, còn có mẹ cô ta, hắn muốn hai mẹ con cô phải trả giá.
Tạ Thừa Huân nhìn cô đau khổ ngồi khóc, giống như bị thợ săn đang săn con thỏ nhỏ, hắn cầm ly rượu bước lại gần cô, đưa chân đá ghế, một tay khoác lên cửa, lập tức đem cô toàn bộ khóa ở trong:
“Xem cô kìa, sao lại khóc thành ra như vậy? Trò chơi này không tốt chỗ nào? Hay chúng ta đổi cách thức khác được không?”
Đồ súc sinh, không bằng cầm thú! Ngôn Hinh khóc nức nở ở trong lòng lớn tiếng mắng, không dám nói ra, hai tay nắm chặt mép áo
” Tạ tiên sinh, nếu tôi có đắc tội với anh chỗ nào, xin anh lượng thứ, chỉ xin anh buông tha tôi……”
” Đừng nghĩ có thể qua mặt được tôi, mấy trò này chỉ có thể gạt Mộ Trừng thôi” Tạ Thừa Huân chậc chậc lắc đầu, bàn tay cứng như thép nắm trọn lấy cằm cô, nước mắt càng làm đôi mắt cô thêm phần long lanh trong trẻo, như một hồ nước trong suốt, hai gò má tái nhợt có thể nhìn rõ mạch máu, cả người kinh ngạc chợt run rẩy, nhưng là cho dù như vậy, không hiểu sao lại làm cho người ta một cỗ hưng phấn.
Có một loại xúc động mang theo dục vọng dâng trào,nữ nhân này càng nhìn càng giống như yêu tinh mị hoặc, quyến rũ mê người.
Ngôn Hinh ngồi xổm không dám lộn xộn, khắp nơi tràn ngập hơi thở nam tính, hắn gắt gao đem cô trọn trong vòng tay mình, một tay vuốt ve gương mặt cô, làn da truyền đến cảm giác đau nhưng Ngôn Hinh không dám lên tiếng, sợ lại chọc giận hắn.
Giờ khắc này, cô muốn thoát khỏi chỗ này thiệt nhanh nhưng cô có thể chạy đi đâu bây giờ? Hắn vừa có gia thế và thế lực hơn người, cô bất quá chỉ là một con kiến nhỏ, hắn chỉ cần chỉ tay cũng khiến thế giới của cô thay đổi.
Cô có thể không có việc làm nhưng còn mẹ và em cô thì sao? Mẹ cô đã có tuổi, không thể làm việc nặng nhọc với lại bà vừa phải rời bục giảng, còn Đường nhi em cô hàng tháng đều cần tiền sinh hoạt phí.
Phải di chuyển nhiều nơi sinh sống như vậy, gia đình ba người nhà cô cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn đến thành phố nào khác nữa, quyết định sẽ sống luôn ở thành phố này.
Tạ Thừa Huân phục hồi tinh thần thì phát hiện nữ nhân dưới thân mình cả người lạnh run, mới phát hiện bản thân đã dọa cô ta đến mức nào, đến nỗi nước mắt chảy tràn khắp khuôn mặt cùng với dấu tay đỏ hồng.
Đối với sự thất thường của mình, hắn đột nhiên thu hồi hai tay, trong lòng nôn nóng cất giọng lạnh lùng ra lệnh:
” Cô hãy khôn hồn cút khỏi đây đi, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt Mộ Trừng”
” Nếu cô thích, ta nguyện ý cùng cô tiếp tục trò chơi này, ta dám khẳng định cô và mẹ cô sẽ không ngày nào có cuộc sống yên ổn.”
” Không!” cô thét chói tai, đôi chân chợt trở nên mềm nhũn, nước mắt như muốn chực trào, Tạ Thừa Huân muốn cô không ngày nào được sống yên ổn, không, không riêng gì cô, còn có mẹ cô ta, hắn muốn hai mẹ con cô phải trả giá.
Tạ Thừa Huân nhìn cô đau khổ ngồi khóc, giống như bị thợ săn đang săn con thỏ nhỏ, hắn cầm ly rượu bước lại gần cô, đưa chân đá ghế, một tay khoác lên cửa, lập tức đem cô toàn bộ khóa ở trong:
“Xem cô kìa, sao lại khóc thành ra như vậy? Trò chơi này không tốt chỗ nào? Hay chúng ta đổi cách thức khác được không?”
Đồ súc sinh, không bằng cầm thú! Ngôn Hinh khóc nức nở ở trong lòng lớn tiếng mắng, không dám nói ra, hai tay nắm chặt mép áo
” Tạ tiên sinh, nếu tôi có đắc tội với anh chỗ nào, xin anh lượng thứ, chỉ xin anh buông tha tôi……”
” Đừng nghĩ có thể qua mặt được tôi, mấy trò này chỉ có thể gạt Mộ Trừng thôi” Tạ Thừa Huân chậc chậc lắc đầu, bàn tay cứng như thép nắm trọn lấy cằm cô, nước mắt càng làm đôi mắt cô thêm phần long lanh trong trẻo, như một hồ nước trong suốt, hai gò má tái nhợt có thể nhìn rõ mạch máu, cả người kinh ngạc chợt run rẩy, nhưng là cho dù như vậy, không hiểu sao lại làm cho người ta một cỗ hưng phấn.
Có một loại xúc động mang theo dục vọng dâng trào,nữ nhân này càng nhìn càng giống như yêu tinh mị hoặc, quyến rũ mê người.
Ngôn Hinh ngồi xổm không dám lộn xộn, khắp nơi tràn ngập hơi thở nam tính, hắn gắt gao đem cô trọn trong vòng tay mình, một tay vuốt ve gương mặt cô, làn da truyền đến cảm giác đau nhưng Ngôn Hinh không dám lên tiếng, sợ lại chọc giận hắn.
Giờ khắc này, cô muốn thoát khỏi chỗ này thiệt nhanh nhưng cô có thể chạy đi đâu bây giờ? Hắn vừa có gia thế và thế lực hơn người, cô bất quá chỉ là một con kiến nhỏ, hắn chỉ cần chỉ tay cũng khiến thế giới của cô thay đổi.
Cô có thể không có việc làm nhưng còn mẹ và em cô thì sao? Mẹ cô đã có tuổi, không thể làm việc nặng nhọc với lại bà vừa phải rời bục giảng, còn Đường nhi em cô hàng tháng đều cần tiền sinh hoạt phí.
Phải di chuyển nhiều nơi sinh sống như vậy, gia đình ba người nhà cô cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn đến thành phố nào khác nữa, quyết định sẽ sống luôn ở thành phố này.
Tạ Thừa Huân phục hồi tinh thần thì phát hiện nữ nhân dưới thân mình cả người lạnh run, mới phát hiện bản thân đã dọa cô ta đến mức nào, đến nỗi nước mắt chảy tràn khắp khuôn mặt cùng với dấu tay đỏ hồng.
Đối với sự thất thường của mình, hắn đột nhiên thu hồi hai tay, trong lòng nôn nóng cất giọng lạnh lùng ra lệnh:
” Cô hãy khôn hồn cút khỏi đây đi, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt Mộ Trừng”
/67
|