Ngôn Hinh thân hình gầy yếu, không dám phát ra âm thanh, nghẹn ngào cất giọng cầu xin ” Không! Không! Không thể! Tôi đáp ứng yêu cầu của anh, vĩnh viễn tránh mặt Mô Trừng, sẽ không để anh ta nhìn thấy mặt tôi, cầu xin anh……”
” Lời nói của ta cô nghe không hiểu?” Tạ Thừa Huân xót xa cười lạnh, chậm rãi thẳng đứng dậy, như quân vương từ trên nhìn xuống cô,” Ngôn Hinh, cô đúng là thích làm bộ làm tịch, không phải là muốn có tiền sao? Đây! Tôi sẽ cho cô thấy.”
Vừa nói hắn vừa hung hăng lấy tiền từ trong túi, Ngôn Hinh không hiểu sao hắn cầm lấy nhiều chi phiếu, chợt hắn ném trước mặt cô mấy trăm vạn. Nhìn cô thấy tiền sắc mặt khác lạ, Tạ Thừa Huân chán ghét hừ nhẹ, lớn tiếng cảnh cáo, “Nhiêu đây tiền cô và cả nhà cô sẽ không lo tới chuyện ăn uống ,điều kiện tiên quyết là cút khỏi đây cho tôi! Cút thật xa vào! Nếu lại đi quấy rối Mô Trừng, tôi sẽ cho cô biết thế nào là muốn sống cũng không được”.
Ngôn Hinh nhìn chi phiếu, chậm rãi đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, nhiều như vậy tiền là nàng cả đời tưởng cũng không dám tưởng . Có số tiền này mẹ cô sẽ được sống thoải mái, không phải làm lụng vất vả, được điều trị tốt, Đường nhi cũng có thể đến trường mà không lo học phí, còn có thể chuyển đến một thành phố khác, yên bề cuộc sống.
Tuy rằng không biết vì cái gì mà cô được Tạ Mô Trừng để mắt, nhưng số tiền này quả thực là rất lớn, dù cô có làm cả đời cũng chưa chắc kiếm được số tiền này, lại vừa có thể giúp gia đình cô nữa.
Tạ Thừa Huân ánh mắt lạnh lùng nhìn cô không cầm nhanh cầm lấy chi phiếu , trong mắt căm hận càng sâu, tiền là thứ biết bao nhiêu người mong muốn có được, mà nữ nhân phía trước biểu hiện đầy tràn vẻ bất lực.
Tạ Thừa Huân cười lạnh liên tục, lại không phòng bị động tác kế tiếp của cô, chỉ thấy cô nâng lên hai mắt đẫm lệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn , lập tức xé tấm chi phiếu ra thành nhiều mảnh, ném vào không trung, có vài mảnh lại văng về phía hắn. Hắn mặt không chút thay đổi nhìn cô khóc rồi bám vào bức tường đứng lên, ra vẻ kiên cường đối mặt hắn, nhếch khóe môi,” Không thích chi phiếu chẳng lẽ cô muốn lấy tiền mặt? Vậy sao không nói sớm?”
Ngôn Hinh thật sự tức giận, hắn như vậy rõ ràng đem sự tự tôn của cô dẫm đạp dưới chân, cô tức tối thét to,” Anh là ác quỷ, anh nên xuống địa ngục đi! Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tóm lại tôi chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc Tạ Mộ Trừng, tôi cũng không muốn cùng anh ta có quan hệ gì hết”
Mắt thấy cô như một người tâm thần, Tạ Thừa Huân ngược lại cười thật to, âm trầm nở nụ cười ,” Thật sự là làm cho tôi mở mang kiến thức! Cô dùng chiêu này là để câu cá lớn? Một trăm vạn của tổng giám đốc Quảng Mậu, đương nhiên không đáng giá nhắc tới. Theo Mộ Trừng lâu không chừng còn kiếm được nhiều hơn, thật là một ả đàn bà thông minh hám tiền!”
” Lời nói của ta cô nghe không hiểu?” Tạ Thừa Huân xót xa cười lạnh, chậm rãi thẳng đứng dậy, như quân vương từ trên nhìn xuống cô,” Ngôn Hinh, cô đúng là thích làm bộ làm tịch, không phải là muốn có tiền sao? Đây! Tôi sẽ cho cô thấy.”
Vừa nói hắn vừa hung hăng lấy tiền từ trong túi, Ngôn Hinh không hiểu sao hắn cầm lấy nhiều chi phiếu, chợt hắn ném trước mặt cô mấy trăm vạn. Nhìn cô thấy tiền sắc mặt khác lạ, Tạ Thừa Huân chán ghét hừ nhẹ, lớn tiếng cảnh cáo, “Nhiêu đây tiền cô và cả nhà cô sẽ không lo tới chuyện ăn uống ,điều kiện tiên quyết là cút khỏi đây cho tôi! Cút thật xa vào! Nếu lại đi quấy rối Mô Trừng, tôi sẽ cho cô biết thế nào là muốn sống cũng không được”.
Ngôn Hinh nhìn chi phiếu, chậm rãi đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, nhiều như vậy tiền là nàng cả đời tưởng cũng không dám tưởng . Có số tiền này mẹ cô sẽ được sống thoải mái, không phải làm lụng vất vả, được điều trị tốt, Đường nhi cũng có thể đến trường mà không lo học phí, còn có thể chuyển đến một thành phố khác, yên bề cuộc sống.
Tuy rằng không biết vì cái gì mà cô được Tạ Mô Trừng để mắt, nhưng số tiền này quả thực là rất lớn, dù cô có làm cả đời cũng chưa chắc kiếm được số tiền này, lại vừa có thể giúp gia đình cô nữa.
Tạ Thừa Huân ánh mắt lạnh lùng nhìn cô không cầm nhanh cầm lấy chi phiếu , trong mắt căm hận càng sâu, tiền là thứ biết bao nhiêu người mong muốn có được, mà nữ nhân phía trước biểu hiện đầy tràn vẻ bất lực.
Tạ Thừa Huân cười lạnh liên tục, lại không phòng bị động tác kế tiếp của cô, chỉ thấy cô nâng lên hai mắt đẫm lệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn , lập tức xé tấm chi phiếu ra thành nhiều mảnh, ném vào không trung, có vài mảnh lại văng về phía hắn. Hắn mặt không chút thay đổi nhìn cô khóc rồi bám vào bức tường đứng lên, ra vẻ kiên cường đối mặt hắn, nhếch khóe môi,” Không thích chi phiếu chẳng lẽ cô muốn lấy tiền mặt? Vậy sao không nói sớm?”
Ngôn Hinh thật sự tức giận, hắn như vậy rõ ràng đem sự tự tôn của cô dẫm đạp dưới chân, cô tức tối thét to,” Anh là ác quỷ, anh nên xuống địa ngục đi! Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tóm lại tôi chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc Tạ Mộ Trừng, tôi cũng không muốn cùng anh ta có quan hệ gì hết”
Mắt thấy cô như một người tâm thần, Tạ Thừa Huân ngược lại cười thật to, âm trầm nở nụ cười ,” Thật sự là làm cho tôi mở mang kiến thức! Cô dùng chiêu này là để câu cá lớn? Một trăm vạn của tổng giám đốc Quảng Mậu, đương nhiên không đáng giá nhắc tới. Theo Mộ Trừng lâu không chừng còn kiếm được nhiều hơn, thật là một ả đàn bà thông minh hám tiền!”
/67
|