Edit: Hàn Diệp Băng + Tiểu Hồ Điệp
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Vốn hôm nay bọn họ quyết định kéo cả nhóm đến quán bar uống rượu, trong đám chỉ còn hắn và Tạ Mộ Trừng chưa có bạn gái nên cũng không định đến nhưng vừa vặn hôm nay có việc tan tầm chậm vì thế vội vàng chạy tới cùng làm 1 bữa. Hắn không ngờ rằng hôm nay có thể may mắn nhìn thấy một màn thân mật của Tạ Mộ Trừng vừa rồi.
Tạ Mộ Trừng nhún nhún vai, ý tứ là hoàn toàn khinh bỉ, Thạch Dương Sóc trừng mắt, chuẩn bị mang di động ra chứng minh.
Tịch Anh Ngạn nở nụ cười, thảnh thơi tựa vào sô pha , nhéo mặt nữ nhân nằm trong lòng,” Ta phát hiện hai người các ngươi thuộc loại không có việc gì tìm tửu sắc , nhàm chán bắt những kẻ dở hơi pha trò ca nhạc cả buổi sáng, các ngươi tiếp tục, đừng quấy rầy chúng ta, chúng ta ở trong này xem náo nhiệt .” sau đó quay đầu đi cùng Hoa Vinh bọn họ nói,” Có náo nhiệt thì phải thưởng thức, phải mở mắt xem thật lâu mới được.”
Nhìn xem Tịch Anh Ngạn, nhìn xem Hoa Vinh, nhìn lại Hàm Dục, Thạch Dương Sóc cầm lấy di động rốt cục không nín được cười ra tiếng, vỗ đùi, đưa rượu ra trước mặt ,” Được, chạy nhanh , uống xong chén này mang theo nữ nhân các ngươi cút đi.”
Vưu Hàm Dục làm bộ sảy chân định giáng cho Thạch Dương Sóc 1 cú, Thạch Dương Sóc phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng lui về phía sau né tránh, ” Ta nói sai lầm rồi có được hay không? Để chuộc tội ta sẽ lái xe đưa hết các ngươi về tận nhà được chưa.”
Tạ Mộ Trừng uống gần hết chai whisky, cứ liên tục hết ly này đến ly khác như muốn chuốc say chính mình lúc này mở miệng “Còn nói ta cùng tiểu tử Dương Sóc là kẻ dở hơi, giờ thì ta xem 2 người các ngươi mới chân chính là những kẻ đại dở hơi”
Tập kích bất thành Vưu Hàm Dục thu hồi chân nghe Tạ Mộ Trừng nói vậy bấy giờ mới chỉnh lại tư thế ngồi đưa mắt nhìn Tạ Mộ Trừng uống hết ly này đến ly khác sau khi nghiền ngẫm một hồi mở miệng: “Tiểu Sành, ta như thế nào cảm thấy ngươi gần đây hành sự rất kỳ quái nha? Chưa từng thấy ngươi uống nhiếu như vậy, có tâm sự gì sao?”
Tịch Anh Ngạn đặt ly rượu xuống bàn vỗ vỗ tay “Bây giờ ngươi mới nhìn ra à?”
“Ngươi có ý gì?” Vưu Hàm Dục làm vẻ mặt khó hiểu “Có phải ta đã bỏ lỡ điều gì không?”
“Tiểu tử nhà ngươi thật không có mắt nhìn” Hoa Vinh không nhịn được đập vai Vưu Hàm Dục “Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta tụ tập Mộ thiếu có dẫn theo một nữ nhân, phải biết rằng giữa chúng ta đã có quy luật ngầm là không dẫn phụ nữ bên mình theo sao, Mộ thiếu cố ý dẫn theo chẳng lẽ điều đó không chứng minh được gì sao?”
Vưu Hàm Dục bừng tỉnh “Ta nhớ ra rồi, cô gái có bộ dạng dịu dàng, bưng rượu cho lão đại, tên Ngôn Hinh thì phải…..”
“Ba…..” một âm thanh vang lên, Tạ Mộ Trừng đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh công nghiệp xuống mặt bàn “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu các ngươi không nhắc đến ta cũng muốn quên mất bộ dạng cô ta tròn hay méo, là cao hay gầy rồi. Hôm nay tâm tình ta không tốt đừng nhắc đến cô ta nữa!”
Tạ Mộ Trừng trưng ra bộ mặt không hờn giận, rồi lảo đảo đứng lên, 1 nữ nhân chạy lại muốn đỡ hằn lại bị hắn gạt ra “Các ngươi cứ tiếp tục ca hát, uống rượu tiếp đi, ta đau đầu đi về trước”
Nói xong cũng không chờ ai lên tiếng liền hướng ra cửa quán bar mà đi để lại một đám người sau lưng vẫn chưa phản ứng kịp chỉ ngơ ngác nhìn nhau.
Hoa Vinh thở dài, đưa ra kết luận “Thật là, làm bạn với hắn lâu như vậy nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn có thể vì một nữ nhân mà tức giận như vậy!”
“Ta không phải đã nói rồi đấy thôi!” Thạch Dương Sóc nhìn về phía thân ảnh của Ngôn Hinh đang bận rộn bên quầy bar nhăn mặt nhíu mày “Mấy ngày nay tiểu Sành đi đâu cũng mang nàng theo bên cạnh, cứ tưởng sắp có chuyện tốt, ai ngờ mấy ngày sau hắn mỗi ngày thay đổi một nữ nhân để chơi đùa, hắn đã thật sự rơi vào lưới tình rồi, tất cả các cảm giác bực nhọc đó đều do 1 nữ nhân ban tặng”
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Vốn hôm nay bọn họ quyết định kéo cả nhóm đến quán bar uống rượu, trong đám chỉ còn hắn và Tạ Mộ Trừng chưa có bạn gái nên cũng không định đến nhưng vừa vặn hôm nay có việc tan tầm chậm vì thế vội vàng chạy tới cùng làm 1 bữa. Hắn không ngờ rằng hôm nay có thể may mắn nhìn thấy một màn thân mật của Tạ Mộ Trừng vừa rồi.
Tạ Mộ Trừng nhún nhún vai, ý tứ là hoàn toàn khinh bỉ, Thạch Dương Sóc trừng mắt, chuẩn bị mang di động ra chứng minh.
Tịch Anh Ngạn nở nụ cười, thảnh thơi tựa vào sô pha , nhéo mặt nữ nhân nằm trong lòng,” Ta phát hiện hai người các ngươi thuộc loại không có việc gì tìm tửu sắc , nhàm chán bắt những kẻ dở hơi pha trò ca nhạc cả buổi sáng, các ngươi tiếp tục, đừng quấy rầy chúng ta, chúng ta ở trong này xem náo nhiệt .” sau đó quay đầu đi cùng Hoa Vinh bọn họ nói,” Có náo nhiệt thì phải thưởng thức, phải mở mắt xem thật lâu mới được.”
Nhìn xem Tịch Anh Ngạn, nhìn xem Hoa Vinh, nhìn lại Hàm Dục, Thạch Dương Sóc cầm lấy di động rốt cục không nín được cười ra tiếng, vỗ đùi, đưa rượu ra trước mặt ,” Được, chạy nhanh , uống xong chén này mang theo nữ nhân các ngươi cút đi.”
Vưu Hàm Dục làm bộ sảy chân định giáng cho Thạch Dương Sóc 1 cú, Thạch Dương Sóc phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng lui về phía sau né tránh, ” Ta nói sai lầm rồi có được hay không? Để chuộc tội ta sẽ lái xe đưa hết các ngươi về tận nhà được chưa.”
Tạ Mộ Trừng uống gần hết chai whisky, cứ liên tục hết ly này đến ly khác như muốn chuốc say chính mình lúc này mở miệng “Còn nói ta cùng tiểu tử Dương Sóc là kẻ dở hơi, giờ thì ta xem 2 người các ngươi mới chân chính là những kẻ đại dở hơi”
Tập kích bất thành Vưu Hàm Dục thu hồi chân nghe Tạ Mộ Trừng nói vậy bấy giờ mới chỉnh lại tư thế ngồi đưa mắt nhìn Tạ Mộ Trừng uống hết ly này đến ly khác sau khi nghiền ngẫm một hồi mở miệng: “Tiểu Sành, ta như thế nào cảm thấy ngươi gần đây hành sự rất kỳ quái nha? Chưa từng thấy ngươi uống nhiếu như vậy, có tâm sự gì sao?”
Tịch Anh Ngạn đặt ly rượu xuống bàn vỗ vỗ tay “Bây giờ ngươi mới nhìn ra à?”
“Ngươi có ý gì?” Vưu Hàm Dục làm vẻ mặt khó hiểu “Có phải ta đã bỏ lỡ điều gì không?”
“Tiểu tử nhà ngươi thật không có mắt nhìn” Hoa Vinh không nhịn được đập vai Vưu Hàm Dục “Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta tụ tập Mộ thiếu có dẫn theo một nữ nhân, phải biết rằng giữa chúng ta đã có quy luật ngầm là không dẫn phụ nữ bên mình theo sao, Mộ thiếu cố ý dẫn theo chẳng lẽ điều đó không chứng minh được gì sao?”
Vưu Hàm Dục bừng tỉnh “Ta nhớ ra rồi, cô gái có bộ dạng dịu dàng, bưng rượu cho lão đại, tên Ngôn Hinh thì phải…..”
“Ba…..” một âm thanh vang lên, Tạ Mộ Trừng đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh công nghiệp xuống mặt bàn “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu các ngươi không nhắc đến ta cũng muốn quên mất bộ dạng cô ta tròn hay méo, là cao hay gầy rồi. Hôm nay tâm tình ta không tốt đừng nhắc đến cô ta nữa!”
Tạ Mộ Trừng trưng ra bộ mặt không hờn giận, rồi lảo đảo đứng lên, 1 nữ nhân chạy lại muốn đỡ hằn lại bị hắn gạt ra “Các ngươi cứ tiếp tục ca hát, uống rượu tiếp đi, ta đau đầu đi về trước”
Nói xong cũng không chờ ai lên tiếng liền hướng ra cửa quán bar mà đi để lại một đám người sau lưng vẫn chưa phản ứng kịp chỉ ngơ ngác nhìn nhau.
Hoa Vinh thở dài, đưa ra kết luận “Thật là, làm bạn với hắn lâu như vậy nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn có thể vì một nữ nhân mà tức giận như vậy!”
“Ta không phải đã nói rồi đấy thôi!” Thạch Dương Sóc nhìn về phía thân ảnh của Ngôn Hinh đang bận rộn bên quầy bar nhăn mặt nhíu mày “Mấy ngày nay tiểu Sành đi đâu cũng mang nàng theo bên cạnh, cứ tưởng sắp có chuyện tốt, ai ngờ mấy ngày sau hắn mỗi ngày thay đổi một nữ nhân để chơi đùa, hắn đã thật sự rơi vào lưới tình rồi, tất cả các cảm giác bực nhọc đó đều do 1 nữ nhân ban tặng”
/67
|