Editor: Giả Bảo Ngọc
Nhìn bộ dạng tự đắc của anh, Tống Khinh Ca giận không hề ít, liền đẩy tay anh ra, sau đó ngồi thẳng dậy, không dựa vào vai anh nữa. Thấy anh không kiên quyết bắt cô dựa lên vai, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, anh lại đột nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô 10 đầu ngón tay đan vào nhau. Nhìn bộ dạng, e là cô khó lòng thoát được.
Ách! Tống Khinh Ca mặc dù ảo não nhưng không thể làm gì. Nhìn tay mình bị anh nắm chặt, thì không vui mím môi, quay đầu đi nhìn ra hướng cửa sổ máy bay, không thèm để ý đến.
Thấy cô ảo não Đại Boss không nhạo báng cô nữa mà chỉ ngồi yên lặng.
Tống Khinh Ca cau mày, anh đối với cô dây dưa không rõ, như vậy là ý gì? Ánh mắt của cô, rơi vào mười đầu ngón tay đang nắm chặt nhau, chẳng lẽ cô thật muốn đi theo vết xe đổ một lần nữa?
Nghĩ đến bạn nhỏ Cố, nghĩ đến anh đã từng phủ định, tinh thần cô liền trở lên chán nản.
Hai người cứ như vậy, mười ngón tay đan vào nhau, từ thủ đô bay về thành phố Z.
Xuống máy bay, Tống Khinh Ca sải bước về phía trước nhưng Đại Boss chân dài vô luận cô đi nhanh cỡ nào anh cũng dễ dàng theo kịp.
Ở trên máy bay bị anh trêu, trong lòng cô cơn giận vẫn còn chưa tan. Đột nhiên cô dừng lại, nhướn mày cảnh cáo: Đừng có đi theo tôi!
Anh không đi theo em. Đại Boss tinh thần vô cùng sảng khoái, chỉ chỉ vào tấm bảng chỉ dẫn: Anh đi lấy hành lý. Dứt lời, anh lướt qua cô, sải bước đi về cửa ra.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Hành lý của cô ký gửi, đương nhiên không thể tránh được đi cùng một đường với anh. Vì muốn tạo khoảng cách, cô đứng xa xa, thấy anh nhận xong hành lý cô mới chậm rãi đi nhận.
Cô đeo hộp đàn trên vai, tay kéo va li đi ra khỏi sân bay chuẩn bị đi về hướng trạm xe điện ngầm. Nhưng không ngờ, mới vừa đi được đến hành lang ven đường thì một chiếc Land Rover dừng ở trước mặt cô. Cô sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau hai bước.
Đại Boss xuống xe, đưa tay ra muốn cầm giúp cô vali.
Tôi.. Cô không kịp đề phòng, hộp đàn cùng va li đã bị anh lấy.
Anh cất vali và hộp đàn vào sau cốp xe, sau đó mở cửa lái phụ ra: Lên xe.
Nhìn bộ dạng bá đạo của anh, Tống Khinh Ca trong lòng vô cùng bực bội, không chịu lên xe: Trả vali cho tôi!
Lúc này, tiếng còi xe vang lên. Đại Boss đang dừng xe trên đường lớn, phía sau đã xếp thành một chuỗi dài xe, đang ấn còi inh ỏi, có người tài xế còn ló đầu ra, không vui quát: Làm cái gì mà còn chưa chịu đi?
Thấy tình cảnh này, Tống Khinh Ca buồn bực không thôi. Đang định cứ thế bước đi thì Đại Boss không nói không rằng, nắm tay cô, nhét cô vào ghế lái phụ.
Rất nhanh xe lái ra khỏi sân bay, đi trên cầu.
Đại Boss liếc qua thấy người nào đó đang mím môi tức giận thì lắc đầu, đưa tay muốn cầm lấy tay cô.
Khi đầu ngón tay anh vừa chạm vào cô thì Tống Khinh Ca tức giận hất ra: Anh làm gì! Từ trên máy bay, đã bị anh nhạo báng khiến cho lửa giận tích tụ trong lòng cô ngày một lớn.
Vẫn còn giận anh sao? Đại Boss đưa tay, xoa xoa đầu cô.
Đừng đụng vào tôi! Cô dùng sức, đẩy tay anh ra không vui nói.
Lúc này mới nói, có phải là đã muộn rồi không? Đại Boss dương dương mi, ranh mãnh trêu: Không biết người nào tối qua van xin, hãy ôm cô ấy chặt một chút?
Nhắc đến chuyện hôm qua, Tống Khinh Ca thẹn quá hóa giận: Cố Phong Thành!
Sao em? Anh nghiêng mắt nhìn cô, trong mắt toàn là tia vui vẻ.
Tống Khinh Ca lại bị anh đánh bại. Haizz, đối với tính cách lưu manh thật sự là không biết phải làm gì: Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi.
Em nói gì? Anh dương mi hỏi lại.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Chẳng lẽ lúc trước ở nhà cô, nói với anh những lời đó là vô ích? Lúc đó không phải anh hận đến mức muốn bóp chết cô, rồi tức giận rời đi sao? Tại sao lại coi như không có chuyện gì rồi lại xuất hiện bên cạnh cô?
Cô phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu anh. Hai người cứ tiếp tục như vậy, chẳng đi đến kết quả gì. Tống Khinh Ca nhìn ra ngoài cửa xe, giọng nói kèm tức giận: Tôi rất chán ghét anh, không muốn chơi trò tình cảm với anh.
Đại Boss mấp máy môi không lên tiếng.
Ánh mắt cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, buông lời khó nghe: Nói thật cho anh biết, cùng với anh lên giường chẳng qua là giải quyết nhu cầu sinh lý, cũng chẳng nói lên điều gì.
Vậy sao? Hai tay Đại Boss nắm chặt vô lăng xe.
Anh biết anh khiến tôi chán ghét ở điểm gì không? Tống Khinh Ca nói tiếp: Là bởi vì anh tự cao tự đại, luôn dây dưa.. Còn gì nữa? Anh hời hợt hỏi.
Ngữ khí của anh càng khiến cho cô tức giận: Anh đến cùng có phải là đàn ông hay không..
Đại Boss đột nhiên quay đầu, ánh mắt rơi ở trên người cô: Anh có phải đàn ông hay không, em còn không biết sao?
Ách! Một câu nhạo báng này khiến cho lửa giận trong lòng Tống Khinh Ca lan rộng: Làm gì có người đàn ông nào như anh dây dưa không dứt, tôi đã nói không thích anh, sao anh cứ dính lấy tôi làm gì?
Đại Boss nhàn nhạt nói: Em nói xong chưa?
Cô tức giận, còn anh thì cứ thản nhiên như không điều này khiến cho lửa giận trong lòng Tống Khinh Ca không có chỗ phát tiết: Anh quên trước kia anh đã vứt bỏ tôi như thế nào rồi sao? Anh quên tôi cho anh mọc biết bao nhiêu sừng rồi sao? Anh quên..
Khinh Ca! Đại Boss cắt đứt lời cô nói, dịu giọng: Anh quên, thật sự anh đã quên. Anh bất đắc dĩ nhìn cô: Những chuyện trước đó giữa chúng ta, anh thật sự không nhớ rõ.
Tống Khinh Ca trong nháy mắt ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn anh.
Sau khi tỉnh lại, những chuyện trước đó của chúng ta, anh không nhớ. Đại Boss nhíu nhíu mày: Bác sĩ nói đây là lựa chọn tính mất trí nhớ.
Nghe xong, cô khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ anh đã quên hết mọi chuyện của hai người rồi sao?
Lòng của cô dần dần tê dại, chuyện cũ giống như những thước phim hiện lên trong đầu, ngày thứ 2 sau tân hôn anh liền đi, rồi cô đến tập đoàn ZK tìm anh, còn có tai nạn xe anh dùng thân mình để che chở cho cô.. Lúc đó, dù anh không nói nhưng trong ánh mắt đong đầy yêu thương.
Nhưng về sau, khi ký đơn ly hôn thì ánh mắt của anh hờ hững, thái độ của anh vô cùng ác liệt.. Thì ra là, anh bị mất trí nhớ sao? Cô trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: Nếu quên, tại sao bây giờ lại dây dưa với tôi?
Không vì sao cả, chỉ là muốn được ở bên em. Đại Boss nói: Mất trí nhớ sau đó một lần nữa lại yêu em, Khinh Ca, anh nghĩ cuộc đời này chỉ định anh không thể xa em.
Tim cô co rút đau đớn, trong lúc nhất thời cảm xúc hỗn loạn, cô nghẹn ngào: Bạn nhỏ Cố..
Anh thật ngốc. Đại Boss cau mày nói: Ngay cả Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh đều không tin xét nghiệm ADN đó vậy mà anh lại đi tin đó là thật. Anh khó khăn nói: Lúc đó anh không nhớ gì cả, tự nhiên bản xét nghiệm đó đưa tới trước mặt anh, anh..
Đừng nói nữa. Nghĩ đến Bạn nhỏ Cố, Tống Khinh Ca lại nghẹn ngào. Bạn nhỏ Cố chưa từng được anh thừa nhận.. Đó từng là nỗi đau không cách nào xóa nhòa trong lòng cô. Nhưng bây giờ, biết được vì anh mất trí nhớ nên mới.. Trong lúc nhất thời, cô muốn hận cũng không hận nổi.
Xét nghiệm đó là giả. Anh nói.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Đại Boss nói: Anh đã lấy tóc của em mang đi xét nghiệm, em và đứa bé đó không có quan hệ gì cả. Nói cách khác, mẫu thử đem đi làm xét nghiệm với anh không phải con mà em sinh ra.
Kết luận này, trước khi đi lên thủ đô anh đã biết.
Cô sớm biết kết quả xét nghiệm đó là do Sang Lan Cầm làm ra, chẳng qua không nghĩ anh lại đi điều tra. Cô cười khổ: Anh là bởi vì biết kết quả xét nghiệm đó là giả cho nên mới muốn cùng tôi phục hôn sao?
Không phải. Đại Boss cầm tay cô: Khi anh nói rằng muốn phục hôn với em, lúc đó anh còn chưa biết kết quả xét nghiệm đó là giả. Anh nghiêm túc: Khinh Ca, dù kết quả xét nghiệm đó có là thật hay giả.. Anh cũng muốn được ở bên em.
Tống Khinh Ca tránh thoát khỏi tay anh, cười khổ: Anh thật là độ lượng, anh không sợ tôi sẽ cắm sừng anh tiếp sao?
Ánh mắt của anh nhìn cô, mím môi cười khổ: Dù có như vậy, anh cũng chấp nhận. Anh lại cầm tay cô, nắm thật chặt: Khinh Ca, anh biết trước kia anh không phải với em, nhưng từ nay về sau, anh sẽ bù đắp cho em, sẽ yêu em, sẽ không để em..
Đủ rồi! Tống Khinh Ca cau mày: Đừng nói nữa.
Anh không mong em tha thứ. Anh nói: Anh chỉ hi vọng, em hãy ở bên anh. Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp những nỗi đau em đã trải qua. Khinh Ca, xin em hãy tin anh!
Cô thấp giọng tự giễu: Cố Phong Thành, muốn ở cùng với nhau không phải là chuyện của riêng 2 người mà là chuyện của hai gia đình.. Tôi không biết tại sao khi vừa kết hôn anh lại đối xử với tôi như vậy.. Nhưng tôi biết chúng ta sẽ không thể nào ở chung một chỗ được. Cô đã sớm không hận anh, chẳng qua cô biết được mối thù của Sang Lan Cầm và Tống Nhã Như, đó như một rào cản mà không thể nào vượt qua được.
Em chỉ cần ở bên anh. Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định nói: Những chuyện khác cứ để anh lo. Anh nghĩ cũng đã đến lúc cùng Sang Lan Cầm ngả bài rồi.
Để anh lo? Trên môi Tống Khinh Ca thoáng tia cười nhạo, cô không dám tin tưởng anh nữa, cô không muốn lại một lần nữa bị anh vứt bỏ. Cô không thể nào chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa rồi.
Tin anh, anh sẽ xử lý tốt. Đại Boss nhìn cô nói.
Tống Khinh Ca rút tay về, nghĩ đến Cốc Tâm Lôi đang mang thai, sang năm hai người sẽ kết hôn: Cố Phong Thành, anh đối với tôi như vậy Cốc Tâm Lôi biết không?
Ách! Đại Boss nhíu nhíu mày: Anh đã cùng cô ta nói rõ.
Nói rõ sao? Tống Khinh Ca nhìn anh cười nhạo: Đừng nói rằng anh muốn ôm ấp cả hai vào lòng!
Nhìn bộ dạng tự đắc của anh, Tống Khinh Ca giận không hề ít, liền đẩy tay anh ra, sau đó ngồi thẳng dậy, không dựa vào vai anh nữa. Thấy anh không kiên quyết bắt cô dựa lên vai, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, anh lại đột nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô 10 đầu ngón tay đan vào nhau. Nhìn bộ dạng, e là cô khó lòng thoát được.
Ách! Tống Khinh Ca mặc dù ảo não nhưng không thể làm gì. Nhìn tay mình bị anh nắm chặt, thì không vui mím môi, quay đầu đi nhìn ra hướng cửa sổ máy bay, không thèm để ý đến.
Thấy cô ảo não Đại Boss không nhạo báng cô nữa mà chỉ ngồi yên lặng.
Tống Khinh Ca cau mày, anh đối với cô dây dưa không rõ, như vậy là ý gì? Ánh mắt của cô, rơi vào mười đầu ngón tay đang nắm chặt nhau, chẳng lẽ cô thật muốn đi theo vết xe đổ một lần nữa?
Nghĩ đến bạn nhỏ Cố, nghĩ đến anh đã từng phủ định, tinh thần cô liền trở lên chán nản.
Hai người cứ như vậy, mười ngón tay đan vào nhau, từ thủ đô bay về thành phố Z.
Xuống máy bay, Tống Khinh Ca sải bước về phía trước nhưng Đại Boss chân dài vô luận cô đi nhanh cỡ nào anh cũng dễ dàng theo kịp.
Ở trên máy bay bị anh trêu, trong lòng cô cơn giận vẫn còn chưa tan. Đột nhiên cô dừng lại, nhướn mày cảnh cáo: Đừng có đi theo tôi!
Anh không đi theo em. Đại Boss tinh thần vô cùng sảng khoái, chỉ chỉ vào tấm bảng chỉ dẫn: Anh đi lấy hành lý. Dứt lời, anh lướt qua cô, sải bước đi về cửa ra.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Hành lý của cô ký gửi, đương nhiên không thể tránh được đi cùng một đường với anh. Vì muốn tạo khoảng cách, cô đứng xa xa, thấy anh nhận xong hành lý cô mới chậm rãi đi nhận.
Cô đeo hộp đàn trên vai, tay kéo va li đi ra khỏi sân bay chuẩn bị đi về hướng trạm xe điện ngầm. Nhưng không ngờ, mới vừa đi được đến hành lang ven đường thì một chiếc Land Rover dừng ở trước mặt cô. Cô sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau hai bước.
Đại Boss xuống xe, đưa tay ra muốn cầm giúp cô vali.
Tôi.. Cô không kịp đề phòng, hộp đàn cùng va li đã bị anh lấy.
Anh cất vali và hộp đàn vào sau cốp xe, sau đó mở cửa lái phụ ra: Lên xe.
Nhìn bộ dạng bá đạo của anh, Tống Khinh Ca trong lòng vô cùng bực bội, không chịu lên xe: Trả vali cho tôi!
Lúc này, tiếng còi xe vang lên. Đại Boss đang dừng xe trên đường lớn, phía sau đã xếp thành một chuỗi dài xe, đang ấn còi inh ỏi, có người tài xế còn ló đầu ra, không vui quát: Làm cái gì mà còn chưa chịu đi?
Thấy tình cảnh này, Tống Khinh Ca buồn bực không thôi. Đang định cứ thế bước đi thì Đại Boss không nói không rằng, nắm tay cô, nhét cô vào ghế lái phụ.
Rất nhanh xe lái ra khỏi sân bay, đi trên cầu.
Đại Boss liếc qua thấy người nào đó đang mím môi tức giận thì lắc đầu, đưa tay muốn cầm lấy tay cô.
Khi đầu ngón tay anh vừa chạm vào cô thì Tống Khinh Ca tức giận hất ra: Anh làm gì! Từ trên máy bay, đã bị anh nhạo báng khiến cho lửa giận tích tụ trong lòng cô ngày một lớn.
Vẫn còn giận anh sao? Đại Boss đưa tay, xoa xoa đầu cô.
Đừng đụng vào tôi! Cô dùng sức, đẩy tay anh ra không vui nói.
Lúc này mới nói, có phải là đã muộn rồi không? Đại Boss dương dương mi, ranh mãnh trêu: Không biết người nào tối qua van xin, hãy ôm cô ấy chặt một chút?
Nhắc đến chuyện hôm qua, Tống Khinh Ca thẹn quá hóa giận: Cố Phong Thành!
Sao em? Anh nghiêng mắt nhìn cô, trong mắt toàn là tia vui vẻ.
Tống Khinh Ca lại bị anh đánh bại. Haizz, đối với tính cách lưu manh thật sự là không biết phải làm gì: Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi.
Em nói gì? Anh dương mi hỏi lại.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Chẳng lẽ lúc trước ở nhà cô, nói với anh những lời đó là vô ích? Lúc đó không phải anh hận đến mức muốn bóp chết cô, rồi tức giận rời đi sao? Tại sao lại coi như không có chuyện gì rồi lại xuất hiện bên cạnh cô?
Cô phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu anh. Hai người cứ tiếp tục như vậy, chẳng đi đến kết quả gì. Tống Khinh Ca nhìn ra ngoài cửa xe, giọng nói kèm tức giận: Tôi rất chán ghét anh, không muốn chơi trò tình cảm với anh.
Đại Boss mấp máy môi không lên tiếng.
Ánh mắt cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, buông lời khó nghe: Nói thật cho anh biết, cùng với anh lên giường chẳng qua là giải quyết nhu cầu sinh lý, cũng chẳng nói lên điều gì.
Vậy sao? Hai tay Đại Boss nắm chặt vô lăng xe.
Anh biết anh khiến tôi chán ghét ở điểm gì không? Tống Khinh Ca nói tiếp: Là bởi vì anh tự cao tự đại, luôn dây dưa.. Còn gì nữa? Anh hời hợt hỏi.
Ngữ khí của anh càng khiến cho cô tức giận: Anh đến cùng có phải là đàn ông hay không..
Đại Boss đột nhiên quay đầu, ánh mắt rơi ở trên người cô: Anh có phải đàn ông hay không, em còn không biết sao?
Ách! Một câu nhạo báng này khiến cho lửa giận trong lòng Tống Khinh Ca lan rộng: Làm gì có người đàn ông nào như anh dây dưa không dứt, tôi đã nói không thích anh, sao anh cứ dính lấy tôi làm gì?
Đại Boss nhàn nhạt nói: Em nói xong chưa?
Cô tức giận, còn anh thì cứ thản nhiên như không điều này khiến cho lửa giận trong lòng Tống Khinh Ca không có chỗ phát tiết: Anh quên trước kia anh đã vứt bỏ tôi như thế nào rồi sao? Anh quên tôi cho anh mọc biết bao nhiêu sừng rồi sao? Anh quên..
Khinh Ca! Đại Boss cắt đứt lời cô nói, dịu giọng: Anh quên, thật sự anh đã quên. Anh bất đắc dĩ nhìn cô: Những chuyện trước đó giữa chúng ta, anh thật sự không nhớ rõ.
Tống Khinh Ca trong nháy mắt ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn anh.
Sau khi tỉnh lại, những chuyện trước đó của chúng ta, anh không nhớ. Đại Boss nhíu nhíu mày: Bác sĩ nói đây là lựa chọn tính mất trí nhớ.
Nghe xong, cô khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ anh đã quên hết mọi chuyện của hai người rồi sao?
Lòng của cô dần dần tê dại, chuyện cũ giống như những thước phim hiện lên trong đầu, ngày thứ 2 sau tân hôn anh liền đi, rồi cô đến tập đoàn ZK tìm anh, còn có tai nạn xe anh dùng thân mình để che chở cho cô.. Lúc đó, dù anh không nói nhưng trong ánh mắt đong đầy yêu thương.
Nhưng về sau, khi ký đơn ly hôn thì ánh mắt của anh hờ hững, thái độ của anh vô cùng ác liệt.. Thì ra là, anh bị mất trí nhớ sao? Cô trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: Nếu quên, tại sao bây giờ lại dây dưa với tôi?
Không vì sao cả, chỉ là muốn được ở bên em. Đại Boss nói: Mất trí nhớ sau đó một lần nữa lại yêu em, Khinh Ca, anh nghĩ cuộc đời này chỉ định anh không thể xa em.
Tim cô co rút đau đớn, trong lúc nhất thời cảm xúc hỗn loạn, cô nghẹn ngào: Bạn nhỏ Cố..
Anh thật ngốc. Đại Boss cau mày nói: Ngay cả Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh đều không tin xét nghiệm ADN đó vậy mà anh lại đi tin đó là thật. Anh khó khăn nói: Lúc đó anh không nhớ gì cả, tự nhiên bản xét nghiệm đó đưa tới trước mặt anh, anh..
Đừng nói nữa. Nghĩ đến Bạn nhỏ Cố, Tống Khinh Ca lại nghẹn ngào. Bạn nhỏ Cố chưa từng được anh thừa nhận.. Đó từng là nỗi đau không cách nào xóa nhòa trong lòng cô. Nhưng bây giờ, biết được vì anh mất trí nhớ nên mới.. Trong lúc nhất thời, cô muốn hận cũng không hận nổi.
Xét nghiệm đó là giả. Anh nói.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Đại Boss nói: Anh đã lấy tóc của em mang đi xét nghiệm, em và đứa bé đó không có quan hệ gì cả. Nói cách khác, mẫu thử đem đi làm xét nghiệm với anh không phải con mà em sinh ra.
Kết luận này, trước khi đi lên thủ đô anh đã biết.
Cô sớm biết kết quả xét nghiệm đó là do Sang Lan Cầm làm ra, chẳng qua không nghĩ anh lại đi điều tra. Cô cười khổ: Anh là bởi vì biết kết quả xét nghiệm đó là giả cho nên mới muốn cùng tôi phục hôn sao?
Không phải. Đại Boss cầm tay cô: Khi anh nói rằng muốn phục hôn với em, lúc đó anh còn chưa biết kết quả xét nghiệm đó là giả. Anh nghiêm túc: Khinh Ca, dù kết quả xét nghiệm đó có là thật hay giả.. Anh cũng muốn được ở bên em.
Tống Khinh Ca tránh thoát khỏi tay anh, cười khổ: Anh thật là độ lượng, anh không sợ tôi sẽ cắm sừng anh tiếp sao?
Ánh mắt của anh nhìn cô, mím môi cười khổ: Dù có như vậy, anh cũng chấp nhận. Anh lại cầm tay cô, nắm thật chặt: Khinh Ca, anh biết trước kia anh không phải với em, nhưng từ nay về sau, anh sẽ bù đắp cho em, sẽ yêu em, sẽ không để em..
Đủ rồi! Tống Khinh Ca cau mày: Đừng nói nữa.
Anh không mong em tha thứ. Anh nói: Anh chỉ hi vọng, em hãy ở bên anh. Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp những nỗi đau em đã trải qua. Khinh Ca, xin em hãy tin anh!
Cô thấp giọng tự giễu: Cố Phong Thành, muốn ở cùng với nhau không phải là chuyện của riêng 2 người mà là chuyện của hai gia đình.. Tôi không biết tại sao khi vừa kết hôn anh lại đối xử với tôi như vậy.. Nhưng tôi biết chúng ta sẽ không thể nào ở chung một chỗ được. Cô đã sớm không hận anh, chẳng qua cô biết được mối thù của Sang Lan Cầm và Tống Nhã Như, đó như một rào cản mà không thể nào vượt qua được.
Em chỉ cần ở bên anh. Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định nói: Những chuyện khác cứ để anh lo. Anh nghĩ cũng đã đến lúc cùng Sang Lan Cầm ngả bài rồi.
Để anh lo? Trên môi Tống Khinh Ca thoáng tia cười nhạo, cô không dám tin tưởng anh nữa, cô không muốn lại một lần nữa bị anh vứt bỏ. Cô không thể nào chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa rồi.
Tin anh, anh sẽ xử lý tốt. Đại Boss nhìn cô nói.
Tống Khinh Ca rút tay về, nghĩ đến Cốc Tâm Lôi đang mang thai, sang năm hai người sẽ kết hôn: Cố Phong Thành, anh đối với tôi như vậy Cốc Tâm Lôi biết không?
Ách! Đại Boss nhíu nhíu mày: Anh đã cùng cô ta nói rõ.
Nói rõ sao? Tống Khinh Ca nhìn anh cười nhạo: Đừng nói rằng anh muốn ôm ấp cả hai vào lòng!
/231
|