Editor: Miliion Roses
Tống Khinh Ca! Đại Boss không vui nói: Ở trong lòng em, anh là loại người như vậy sao?
Sự thật là thế. Tống Khinh Ca nói.
Đại Boss sắc mặt không được tốt: Sự thật nào như thế? Anh thừa nhận, khi hai bên trưởng bối nói đến chuyện đính hôn anh không lên tiếng phản đối nhưng bây giờ anh đã cùng Cốc Tâm Lôi nói rõ.
Cô cười nhạo: Sự thật là, anh chuẩn bị cùng cô ta kết hôn còn tới trêu chọc tôi..
Anh chỉ muốn ở bên em, anh sẽ không kết hôn cùng cô ta. Đại Boss cau mày nói: Anh đã nói rõ tất cả với cô ta rồi.
A! Tống Khinh Ca giọng châm chọc: Cố Phong Thành, Cốc Tâm Lôi không phải là tôi, anh cho rằng anh dùng chiêu bội bạc có thể qua mặt được Cốc gia sao? Cô lạnh lùng nói: Đừng quên, cô ta đang mang thai đứa con của anh?
Cô vừa nói dứt lời, bánh xe đột ngột ma sát với mặt đường vang lên tiếng két két, cả người cô lao về phía trước may mà đeo dây an toàn nếu không đầu đã đụng phải kính trước của ô tô. Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn bên ngoài xe cộ không ngừng đi lại: Anh muốn chết sao! Đây là cầu vượt đấy! Ở trên này dừng lại rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh không biết sao?
Đại Boss không để ý đến lời cô, ngược lại nhìn cô: Em nghe ai nói cô ta mang thai con của anh?
Lái xe! Cô nhìn ra cửa sổ xe, có rất nhiều xe đang lao đến mà ở dưới cầu là sông Ly Giang. Thật may đây là đường một chiều nếu không..
Anh không đụng đến cô ta! Đại Boss nói.
Tống Khinh Ca căn bản nghe không vào, xe đang dừng lại ở trên cầu rất nguy hiểm vì vậy lấy tay đẩy anh: Lái xe, anh lái xe đi.
Đại Boss trái lại nắm lấy tay cô, nhìn cô nói: Khinh Ca, hãy tin anh, anh không đụng vào cô ta.
Tống Khinh Ca giật mình nhìn anh.
Mặc dù anh đã quên hết những chuyện trước đây của hai chúng ta. Đại Boss nhìn cô nói: Nhưng anh nhớ rõ ngoài em ra, anh không có người phụ nữ nào khác.
Lúc này, Tống Khinh Ca mới định thần suy nghĩ. Sang Lan Cầm nói Cốc Tâm Lôi đang mang thai con của anh, nhưng lúc gặp Cốc Tâm Lôi ở siêu thị, thân hình cô ta vẫn rất gầy, ăn mặc toàn đồ bó. Nhìn dáng vẻ không giống phụ nữ đang mang thai chút nào.
Khinh Ca. Anh nhìn cô: Anh không thích đến những nơi tửu sắc, cuộc sống riêng của anh luôn nghiêm chỉnh, phụ nữ đẹp ở trước mặt anh không liếc nhìn. Chỉ có khi ở bên em, anh mới.. Dù Sang Lan Cầm nói rằng anh và Cốc Tâm Lôi từng yêu nhau nhưng anh đối với Cốc Tâm Lôi vô cùng chán ghét. Nhưng ngược lại đối với cô, luôn có một cảm giác muốn ở cạnh bên, muốn đến gần, muốn ôm cô, hôn cô, muốn cùng cô..
Tống Khinh Ca cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc đang dần dần tản ra, bất kể là đã từng hay gần đây anh đối với cô thật sự là rất nhiệt tình giống như là tối hôm qua vậy. Những hình ảnh hạn chế người xem lại không hề báo trước xuất hiện trong đầu cô, làm hại cô không dám nhìn anh: Anh lái xe đi đi!
Xe lại khởi động.
Bên trong xe, không khí đã thay đổi.
Cô không còn nói lời khó nghe mà ngồi yên lặng, suy nghĩ có chút loạn.
Còn anh, yên lặng lái xe.
Xe Xuống khỏi cầu vượt, đi qua mấy dãy phố cuối cùng chiếc Land Rover dừng lại ở trước tiểu khu Tống Khinh Ca ở.
Đại Boss mở cốp xe, lấy vali và hộp đàn ra, Tống Khinh Ca đưa tay muốn nhận lấy nhưng anh không đưa, sau đó thản nhiên sải bước vào trong tiểu khu, cô chỉ còn cách đi theo.
Đến cửa nhà, Tống Khinh Ca không vội mở khóa mà đứng sau lưng anh chần chừ.
Mở cửa. Đại Boss xoay người, nhìn cô nói.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu nhìn anh: Anh đưa tôi đến đây là được rồi.
Ý của cô rất rõ ràng nhưng người nào đó nghe xong cố tình không hiểu. Vì vậy liền lấy trong túi ra chìa khóa mở cửa.
Ách! Tống Khinh Ca nhíu mày, sao cô lại quên anh có chìa khóa nhà cô? Cô theo anh vào trong nhà, muốn thừa dịp anh không để ý đoạt lại chìa khóa nhưng khổ nỗi người nào đó cao quá mức khiến cho cô không thể ra tay.
Trả cho tôi. Cuối cùng, cô nhắm mắt xòe tay hướng về phía anh.
Đại Boss nắm chìa khóa trong tay không có ý định trả lại.
Tống Khinh Ca suy nghĩ lấy cớ: Tôi ở cùng Tiểu Uyển. Anh có chìa khóa.. sẽ làm cho cậu ấy không có cảm giác an toàn.
Trả cho em cũng được. Đại Boss nhìn chìa khóa, ý vị sâu xa nói: Chỉ cần em đáp ứng anh..
Nhìn ánh mắt của anh, chắc chắn lại nói ra mấy lời xấu xa. Hừ. Tống Khinh Ca nhíu mi, xoay người đi về phía phòng khách: Không trả cũng không sao. Cùng lắm là tôi đổi khóa khác.
Đại Boss trong tay không còn lợi thế vì vậy dương dương mi nói: Khinh Ca.
Cô ngồi xuống salon. Tâm phiền ý loạn không thèm nhìn anh.
Anh ngồi xuống bên người cô, cầm chìa khóa trong tay: Trả cho em này.
Tống Khinh Ca lập tức đoạt lấy nhưng không ngờ bị anh bắt được tay, cô muốn giãy giụa thì thấy một tay anh đã cầm được điện thoại từ trong túi xách của cô ra, ngón tay anh vuốt lên màn hình nhưng màn hình lại yêu cầu mật khẩu: Mật khẩu là gì?
Anh hỏi làm gì?
Đại Boss tiến đến, cả người áp xuống đè cô ở trên ghế sa lon, nữa dọa nạt nửa dụ dỗ: Mật khẩu?
Hô hấp của anh nhào vào mặt khiến cho tai cô nóng bừng. Nhìn tình cảnh của mình lúc này, sợ anh lại.. nên đành phải nói mật khẩu cho anh biết.
Sau đó, Đại Boss hủy bỏ số điện thoại của mình trong danh sách đen. Tống Khinh Ca nhìn thấy thì đầu đầy vạch đen.
Trả cho em. Đại Boss đưa chìa khóa và điện thoại di động cho cô.
Nhìn anh thoải mái trả lại đồ cho mình, Tống Khinh Ca thấy có gì đó sai sai.
Đại Boss nắm lấy vai cô, nhìn cô nói: Không cho phép em từ chối điện thoại của anh!
Nghe anh bá đạo nói, Tống Khinh Ca mím môi không lên tiếng.
Không cho phép em lẩn tránh anh. Anh nói tiếp.
Cô nắm chắc chìa khóa trong tay, nhướn mày nói: Tôi có 3 điều quy định.
Em nói đi.
Tống Khinh Ca sắc mặt khẽ biến thành hồng: Thứ nhất, không cho phép anh ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn. Ở bên ngoài, không cho phép anh có bất cứ hành động thân mật nào với tôi. Nhớ lại lúc ở trên máy bay, thật là mất mặt.
Đại Boss suy nghĩ một chút, bên ngoài không được chắc là bí mật thì được vì vậy đồng ý: Được.
Hai, tôi có cuộc sống riêng của mình, tôi muốn có không gian riêng không muốn anh theo dõi. Cho nên không cho phép anh lúc nào cũng đi theo tôi. Nếu như lúc nào anh cũng ở bên cạnh, thì khẳng định cô chẳng làm được bất cứ việc gì.
Ách! Đại Boss nhíu nhíu mày, gật đầu.
Ba. Cô không dám nhìn anh: Đây là nhà của tôi và Tiểu Uyển anh.. không được tự tiện ở đây qua đêm.
Anh nhìn cô trong mắt vô cùng mập mờ: Nếu như em cứ muốn giữ anh ở lại qua đêm thì sao?
Đúng là không biết thế nào là xấu hổ! Tống Khinh Ca đỏ mặt, không nhìn anh: Anh có đáp ứng được không?
Đại Boss không trả lời, ngược lại hỏi cô: Vậy còn em? Nhất định phải nhận điện thoại của anh, không được lẩn tránh anh, em có làm được không?
Cô ngước mắt nhìn anh, vỗ vỗ vào tay anh: Đồng ý!
Ách! Cô như vậy đáp ứng không hiểu sao khiến cho Đại Boss có cảm giác lọt hố? Thôi mặc kệ, trước tiên phải xác định lại ngày cưới đã: Vậy chúng ta bao giờ thì phục hôn?
Cô nhìn anh: Chuyện này để nói sau! Anh cơ bản không hiểu, giữa hai người có quá nhiều trở ngại.
Lại đợi sao, nếu cô trở mặt thì làm sao bây giờ? Anh nói: Bây giờ nói luôn đi.
Cố Phong Thành, anh đừng được voi đòi tiên! Cô cau mày.
Đại Boss nắm tay cô, mặc cô giãy giụa ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi lên người mình, hai tay anh cố định hông cô nói: Nếu em không đồng ý, anh sẽ.. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Ưm.. Cô giãy giụa.
Anh thấp giọng nói đùa: Chẳng qua chỉ là hôn em, em cứ như vậy.. Chẳng lẽ vẫn còn mạnh miệng định nói rằng rất ghét anh, muốn đoạt tuyệt quan hệ với anh sao?
Khinh Ca quẫn không chịu được.
Anh cúi đầu, mơn chớn môi cô: Nếu như em tạm thời chưa muốn cùng anh phục hôn. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ nói: Cũng được!
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng quan hệ của chúng ta tính là thế nào? Đại Boss suy nghĩ một chút nói: Là người yêu?
Bị anh ôm chặt cô không nhúc nhích được, hô hấp anh lại không ngừng quấy nhiễu suy nghĩ cô, cô bị anh dẫn dụ vì vậy gật đầu một cái.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Đại Boss không nhịn được lại cúi đầu hôn lên môi cô. Mắt thấy anh định hôn, cô vội vàng lấy cớ: Tôi muốn đi vệ sinh!
Ách! Quá sát phong cảnh rồi!
Nhìn cô chạy vào nhà vệ sinh, Đại Boss cười.
--
Tống Khinh Ca vào nhà vệ sinh, thở hổn hển. Trời ạ! Vừa rồi ở trên ghế sa lon cô lại bị đánh bại.. Loại cảm giác này rất là không tốt.
Đợi khi tâm tình ổn định cô mới đi ra phòng khách thì thấy Đại Boss đang xem ti vi. Nhìn vẻ mặt sảng khoái của anh, cô mím môi: Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi. Anh có thể về rồi.
Ách! Đại Boss dương dương mi, nhanh như vậy đã muốn đuổi anh đi rồi? Đây chính là cái mà người ta hay nói là trở mặt sao?
Tống Khinh Ca đưa tay, muốn kéo anh dậy: Anh quên, anh đã đồng ý cho tôi không gian riêng sao?
Đại Boss nhíu nhíu mày: Em trở về phòng ngủ, anh ở phòng khách, sẽ không ảnh hưởng đến không gian riêng của em.
Anh có đi hay không? Cô nhìn anh, sau đó lấy điện thoại di động ra: Nếu như anh không thực hiện 3 điều quy định, tôi đành đưa anh vào danh sách đen.
Đại Boss đứng lên, bất đắc dĩ nói: Anh đi.
Thấy anh vẫn đứng đó, cô đẩy anh. Nhưng Đại Boss đột nhiên quay đầu lại, chỉ chỉ vào mặt nói: Hôn 1 cái.
Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
Em không hôn, anh sẽ không đi đâu. Anh xấu xa nói.
Thấy anh định trở lại phòng khách, Tống Khinh Ca đành phải kiễng chân, định hôn phớt 1 cái lên má anh.
Nhưng Đại Boss vốn lưu manh có tiếng, sao có thể để nụ hôn của cô nằm trên má được. Vì vậy, anh xoay người khẽ cúi xuống để cho nụ hôn rơi lên môi anh. Sau đó, tay anh lập tức giữ lấy đầu cô, hôn thật sâu nụ hôn này, không để cô giãy giụa.
Tống Khinh Ca! Đại Boss không vui nói: Ở trong lòng em, anh là loại người như vậy sao?
Sự thật là thế. Tống Khinh Ca nói.
Đại Boss sắc mặt không được tốt: Sự thật nào như thế? Anh thừa nhận, khi hai bên trưởng bối nói đến chuyện đính hôn anh không lên tiếng phản đối nhưng bây giờ anh đã cùng Cốc Tâm Lôi nói rõ.
Cô cười nhạo: Sự thật là, anh chuẩn bị cùng cô ta kết hôn còn tới trêu chọc tôi..
Anh chỉ muốn ở bên em, anh sẽ không kết hôn cùng cô ta. Đại Boss cau mày nói: Anh đã nói rõ tất cả với cô ta rồi.
A! Tống Khinh Ca giọng châm chọc: Cố Phong Thành, Cốc Tâm Lôi không phải là tôi, anh cho rằng anh dùng chiêu bội bạc có thể qua mặt được Cốc gia sao? Cô lạnh lùng nói: Đừng quên, cô ta đang mang thai đứa con của anh?
Cô vừa nói dứt lời, bánh xe đột ngột ma sát với mặt đường vang lên tiếng két két, cả người cô lao về phía trước may mà đeo dây an toàn nếu không đầu đã đụng phải kính trước của ô tô. Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn bên ngoài xe cộ không ngừng đi lại: Anh muốn chết sao! Đây là cầu vượt đấy! Ở trên này dừng lại rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh không biết sao?
Đại Boss không để ý đến lời cô, ngược lại nhìn cô: Em nghe ai nói cô ta mang thai con của anh?
Lái xe! Cô nhìn ra cửa sổ xe, có rất nhiều xe đang lao đến mà ở dưới cầu là sông Ly Giang. Thật may đây là đường một chiều nếu không..
Anh không đụng đến cô ta! Đại Boss nói.
Tống Khinh Ca căn bản nghe không vào, xe đang dừng lại ở trên cầu rất nguy hiểm vì vậy lấy tay đẩy anh: Lái xe, anh lái xe đi.
Đại Boss trái lại nắm lấy tay cô, nhìn cô nói: Khinh Ca, hãy tin anh, anh không đụng vào cô ta.
Tống Khinh Ca giật mình nhìn anh.
Mặc dù anh đã quên hết những chuyện trước đây của hai chúng ta. Đại Boss nhìn cô nói: Nhưng anh nhớ rõ ngoài em ra, anh không có người phụ nữ nào khác.
Lúc này, Tống Khinh Ca mới định thần suy nghĩ. Sang Lan Cầm nói Cốc Tâm Lôi đang mang thai con của anh, nhưng lúc gặp Cốc Tâm Lôi ở siêu thị, thân hình cô ta vẫn rất gầy, ăn mặc toàn đồ bó. Nhìn dáng vẻ không giống phụ nữ đang mang thai chút nào.
Khinh Ca. Anh nhìn cô: Anh không thích đến những nơi tửu sắc, cuộc sống riêng của anh luôn nghiêm chỉnh, phụ nữ đẹp ở trước mặt anh không liếc nhìn. Chỉ có khi ở bên em, anh mới.. Dù Sang Lan Cầm nói rằng anh và Cốc Tâm Lôi từng yêu nhau nhưng anh đối với Cốc Tâm Lôi vô cùng chán ghét. Nhưng ngược lại đối với cô, luôn có một cảm giác muốn ở cạnh bên, muốn đến gần, muốn ôm cô, hôn cô, muốn cùng cô..
Tống Khinh Ca cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc đang dần dần tản ra, bất kể là đã từng hay gần đây anh đối với cô thật sự là rất nhiệt tình giống như là tối hôm qua vậy. Những hình ảnh hạn chế người xem lại không hề báo trước xuất hiện trong đầu cô, làm hại cô không dám nhìn anh: Anh lái xe đi đi!
Xe lại khởi động.
Bên trong xe, không khí đã thay đổi.
Cô không còn nói lời khó nghe mà ngồi yên lặng, suy nghĩ có chút loạn.
Còn anh, yên lặng lái xe.
Xe Xuống khỏi cầu vượt, đi qua mấy dãy phố cuối cùng chiếc Land Rover dừng lại ở trước tiểu khu Tống Khinh Ca ở.
Đại Boss mở cốp xe, lấy vali và hộp đàn ra, Tống Khinh Ca đưa tay muốn nhận lấy nhưng anh không đưa, sau đó thản nhiên sải bước vào trong tiểu khu, cô chỉ còn cách đi theo.
Đến cửa nhà, Tống Khinh Ca không vội mở khóa mà đứng sau lưng anh chần chừ.
Mở cửa. Đại Boss xoay người, nhìn cô nói.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu nhìn anh: Anh đưa tôi đến đây là được rồi.
Ý của cô rất rõ ràng nhưng người nào đó nghe xong cố tình không hiểu. Vì vậy liền lấy trong túi ra chìa khóa mở cửa.
Ách! Tống Khinh Ca nhíu mày, sao cô lại quên anh có chìa khóa nhà cô? Cô theo anh vào trong nhà, muốn thừa dịp anh không để ý đoạt lại chìa khóa nhưng khổ nỗi người nào đó cao quá mức khiến cho cô không thể ra tay.
Trả cho tôi. Cuối cùng, cô nhắm mắt xòe tay hướng về phía anh.
Đại Boss nắm chìa khóa trong tay không có ý định trả lại.
Tống Khinh Ca suy nghĩ lấy cớ: Tôi ở cùng Tiểu Uyển. Anh có chìa khóa.. sẽ làm cho cậu ấy không có cảm giác an toàn.
Trả cho em cũng được. Đại Boss nhìn chìa khóa, ý vị sâu xa nói: Chỉ cần em đáp ứng anh..
Nhìn ánh mắt của anh, chắc chắn lại nói ra mấy lời xấu xa. Hừ. Tống Khinh Ca nhíu mi, xoay người đi về phía phòng khách: Không trả cũng không sao. Cùng lắm là tôi đổi khóa khác.
Đại Boss trong tay không còn lợi thế vì vậy dương dương mi nói: Khinh Ca.
Cô ngồi xuống salon. Tâm phiền ý loạn không thèm nhìn anh.
Anh ngồi xuống bên người cô, cầm chìa khóa trong tay: Trả cho em này.
Tống Khinh Ca lập tức đoạt lấy nhưng không ngờ bị anh bắt được tay, cô muốn giãy giụa thì thấy một tay anh đã cầm được điện thoại từ trong túi xách của cô ra, ngón tay anh vuốt lên màn hình nhưng màn hình lại yêu cầu mật khẩu: Mật khẩu là gì?
Anh hỏi làm gì?
Đại Boss tiến đến, cả người áp xuống đè cô ở trên ghế sa lon, nữa dọa nạt nửa dụ dỗ: Mật khẩu?
Hô hấp của anh nhào vào mặt khiến cho tai cô nóng bừng. Nhìn tình cảnh của mình lúc này, sợ anh lại.. nên đành phải nói mật khẩu cho anh biết.
Sau đó, Đại Boss hủy bỏ số điện thoại của mình trong danh sách đen. Tống Khinh Ca nhìn thấy thì đầu đầy vạch đen.
Trả cho em. Đại Boss đưa chìa khóa và điện thoại di động cho cô.
Nhìn anh thoải mái trả lại đồ cho mình, Tống Khinh Ca thấy có gì đó sai sai.
Đại Boss nắm lấy vai cô, nhìn cô nói: Không cho phép em từ chối điện thoại của anh!
Nghe anh bá đạo nói, Tống Khinh Ca mím môi không lên tiếng.
Không cho phép em lẩn tránh anh. Anh nói tiếp.
Cô nắm chắc chìa khóa trong tay, nhướn mày nói: Tôi có 3 điều quy định.
Em nói đi.
Tống Khinh Ca sắc mặt khẽ biến thành hồng: Thứ nhất, không cho phép anh ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn. Ở bên ngoài, không cho phép anh có bất cứ hành động thân mật nào với tôi. Nhớ lại lúc ở trên máy bay, thật là mất mặt.
Đại Boss suy nghĩ một chút, bên ngoài không được chắc là bí mật thì được vì vậy đồng ý: Được.
Hai, tôi có cuộc sống riêng của mình, tôi muốn có không gian riêng không muốn anh theo dõi. Cho nên không cho phép anh lúc nào cũng đi theo tôi. Nếu như lúc nào anh cũng ở bên cạnh, thì khẳng định cô chẳng làm được bất cứ việc gì.
Ách! Đại Boss nhíu nhíu mày, gật đầu.
Ba. Cô không dám nhìn anh: Đây là nhà của tôi và Tiểu Uyển anh.. không được tự tiện ở đây qua đêm.
Anh nhìn cô trong mắt vô cùng mập mờ: Nếu như em cứ muốn giữ anh ở lại qua đêm thì sao?
Đúng là không biết thế nào là xấu hổ! Tống Khinh Ca đỏ mặt, không nhìn anh: Anh có đáp ứng được không?
Đại Boss không trả lời, ngược lại hỏi cô: Vậy còn em? Nhất định phải nhận điện thoại của anh, không được lẩn tránh anh, em có làm được không?
Cô ngước mắt nhìn anh, vỗ vỗ vào tay anh: Đồng ý!
Ách! Cô như vậy đáp ứng không hiểu sao khiến cho Đại Boss có cảm giác lọt hố? Thôi mặc kệ, trước tiên phải xác định lại ngày cưới đã: Vậy chúng ta bao giờ thì phục hôn?
Cô nhìn anh: Chuyện này để nói sau! Anh cơ bản không hiểu, giữa hai người có quá nhiều trở ngại.
Lại đợi sao, nếu cô trở mặt thì làm sao bây giờ? Anh nói: Bây giờ nói luôn đi.
Cố Phong Thành, anh đừng được voi đòi tiên! Cô cau mày.
Đại Boss nắm tay cô, mặc cô giãy giụa ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi lên người mình, hai tay anh cố định hông cô nói: Nếu em không đồng ý, anh sẽ.. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Ưm.. Cô giãy giụa.
Anh thấp giọng nói đùa: Chẳng qua chỉ là hôn em, em cứ như vậy.. Chẳng lẽ vẫn còn mạnh miệng định nói rằng rất ghét anh, muốn đoạt tuyệt quan hệ với anh sao?
Khinh Ca quẫn không chịu được.
Anh cúi đầu, mơn chớn môi cô: Nếu như em tạm thời chưa muốn cùng anh phục hôn. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ nói: Cũng được!
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng quan hệ của chúng ta tính là thế nào? Đại Boss suy nghĩ một chút nói: Là người yêu?
Bị anh ôm chặt cô không nhúc nhích được, hô hấp anh lại không ngừng quấy nhiễu suy nghĩ cô, cô bị anh dẫn dụ vì vậy gật đầu một cái.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Đại Boss không nhịn được lại cúi đầu hôn lên môi cô. Mắt thấy anh định hôn, cô vội vàng lấy cớ: Tôi muốn đi vệ sinh!
Ách! Quá sát phong cảnh rồi!
Nhìn cô chạy vào nhà vệ sinh, Đại Boss cười.
--
Tống Khinh Ca vào nhà vệ sinh, thở hổn hển. Trời ạ! Vừa rồi ở trên ghế sa lon cô lại bị đánh bại.. Loại cảm giác này rất là không tốt.
Đợi khi tâm tình ổn định cô mới đi ra phòng khách thì thấy Đại Boss đang xem ti vi. Nhìn vẻ mặt sảng khoái của anh, cô mím môi: Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi. Anh có thể về rồi.
Ách! Đại Boss dương dương mi, nhanh như vậy đã muốn đuổi anh đi rồi? Đây chính là cái mà người ta hay nói là trở mặt sao?
Tống Khinh Ca đưa tay, muốn kéo anh dậy: Anh quên, anh đã đồng ý cho tôi không gian riêng sao?
Đại Boss nhíu nhíu mày: Em trở về phòng ngủ, anh ở phòng khách, sẽ không ảnh hưởng đến không gian riêng của em.
Anh có đi hay không? Cô nhìn anh, sau đó lấy điện thoại di động ra: Nếu như anh không thực hiện 3 điều quy định, tôi đành đưa anh vào danh sách đen.
Đại Boss đứng lên, bất đắc dĩ nói: Anh đi.
Thấy anh vẫn đứng đó, cô đẩy anh. Nhưng Đại Boss đột nhiên quay đầu lại, chỉ chỉ vào mặt nói: Hôn 1 cái.
Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
Em không hôn, anh sẽ không đi đâu. Anh xấu xa nói.
Thấy anh định trở lại phòng khách, Tống Khinh Ca đành phải kiễng chân, định hôn phớt 1 cái lên má anh.
Nhưng Đại Boss vốn lưu manh có tiếng, sao có thể để nụ hôn của cô nằm trên má được. Vì vậy, anh xoay người khẽ cúi xuống để cho nụ hôn rơi lên môi anh. Sau đó, tay anh lập tức giữ lấy đầu cô, hôn thật sâu nụ hôn này, không để cô giãy giụa.
/231
|