Editor: Miliion Roses
Cốc Nhược Thu đưa nhóc quậy đến nhà trẻ rồi một mình lái xe đến bệnh viện 300.
Mẹ nuôi bà đã nằm trong IU 5 ngày, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ đã mấy lần gửi thông báo nói rằng bệnh tình của mẹ bà rất nguy kịch, vì vậy cứ có thời gian là Cốc Nhược Thu lại đến bệnh viện thăm.
Đối với người mẹ nuôi này, 4 anh em Cốc gia luôn dành tình cảm sâu nặng. Năm đó, mẹ đẻ và cha đẻ bà quanh năm ở bên ngoài, vì vậy Cốc Nhược Thu và hai anh trai thường xuyên ở nhờ nhà mẹ nuôi. Lúc còn trẻ, chồng của mẹ nuôi chết trận, không có con cái. Sau đó, mẹ đẻ bà lại sinh thêm Cốc Vĩnh Thuần và bà, bởi bận bịu.. Không có ai chăm sóc, vì vậy nhờ mẹ nuôi đến giúp. Tính đến bây là đã là 50 năm.
Với 4 anh em nhà Cốc gia mà nói, người mẹ nuôi này chẳng khác gì mẹ đẻ, tình cảm họ dành cho bà chẳng khác nào những đứa con ruột dành cho mẹ đẻ.
“ Cốc phu nhân, bà đã đến?” Người y tá ở bên ngoài IU nhìn thấy Cốc Nhược Thu thì mỉm cười nói, sau đó lấy đồ cách ly và khẩu trang giúp bà mặc vào.
“ Mẹ tôi hôm nay thế nào rồi?” Cốc Nhược Thu vừa thay quần áo vừa hỏi.
“ Vẫn như cũ ạ.” Y tá nói:“ Huyết áp và nhịp tim của cụ vẫn không ổn định.”
Cốc Nhược Thu thay quần áo xong, đeo khẩu trang sau đó đi xuyên qua hành lang vào phòng bệnh của mẹ.
Bà ngồi xuống bên giường, nhìn những dụng cụ y tế ở quanh người mẹ. Mẹ đã hơn 80 tuổi, nhìn sắc mặt vô cùng kém, cả người nằm yên lặng ở đó. Nhìn dáng vẻ vô mệt mỏi.
Cốc Nhược Thu đang ảm đạm thì cảm thấy ngón tay giật giật, bà hơi kinh ngạc, nhìn mẹ nói:“ Mẹ?”
Mí mắt mẹ Cốc run rẩy, sau đó hơi hé ra một chút.
“ Mẹ, mẹ đã tỉnh?” Cốc Nhược Thu mừng rỡ nói.
Ánh mắt mẹ Cốc vô thần, kinh ngạc nhìn Cốc Nhược Thu. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn khẽ run run giống như muốn nói điều gì.
Cốc Nhược Thu tiến đến:“ Mẹ?” Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng nói run rẩy của mẹ:“ Kim Sênh.. là con sao?”
Cốc Nhược Thu hơi giật mình:“ Mẹ?”
Mẹ Cốc trong mắt ngấn lệ, giọng nói có chút khàn khàn những nghe qua vẫn rõ ràng, ngón tay hơi vuốt ve tay Cốc Nhược Thu:“ Kim Sênh.. Kim Sênh..”
Cốc Nhược Thu nghe vậy thì hơi kinh ngạc:“ Mẹ, con là Nhược Thu.”
“ Nhược Thu..” Mẹ Cốc nhắm mắt lại, lệ trào ra.
“ Mẹ cảm thấy thế nào ạ?” Cốc Nhược Thu hỏi.
Mẹ Cốc không nói thêm gì, chỉ yên lặng để nước mắt rơi xuống.
Cốc Nhược Thu lập tức gọi bác sĩ đến. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu nhíu mày đối với trạng thái của bệnh nhân cảm thấy không có gì khả quan, chỉ nói:“ Cốc phu nhân, tình trạng của bệnh nhân không được tốt lắm, phu nhân và người nhà hãy chuẩn bị tư tưởng.”
“ Không phải mẹ tôi đã tỉnh lại sao?” Cốc Nhược Thu ngây ngốc hỏi.
Bác sĩ thở dài nói:“ Mặc dù cụ đã tỉnh nhưng tình trạng bệnh biến chuyển xấu. Chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.”
Cốc Nhược Thu cảm thấy vô cùng khổ sở.
Sau đó, mẹ Cốc thỉnh thoảng lại tỉnh lại, thỉnh thoảng lại ngủ, thỉnh thoảng lại thì thào, thỉnh thoảng lại rơi lệ.
Mẹ Cốc thường lẩm bẩm:“ Kim Sênh.. Kim Sênh..”
Nghe mẹ không ngừng nhắc đến người đó khiến Cốc Nhược Thu không thể không nghĩ đến Kim Sênh. Mẹ đã từng rất yêu thương 4 anh em bà, đối với Kim Sênh cũng không có quá nhiều yêu mến nhưng không ngờ lúc này lại luôn nhớ đến Kim Sênh.
Nghe mẹ không ngừng gọi tên Kim Sênh, cho là mẹ muốn gặp Kim Sênh, Cốc Nhược Thu không nhịn được đành nói với mẹ:“ Mẹ, Kim Sênh đã.. không còn ở đây.”
“.. Không còn ở đây..” Mẹ Cốc nước mắt lăn dài, thấp giọng than:“ Kim Sênh..”
“ Mẹ?”
Mẹ Cốc đột nhiên bắt lấy tay bà:“ Kim Sênh.. thật xin lỗi..”
Cốc Nhược Thu kinh ngạc nhìn bà, hồi tưởng lại những lời nói đứt quãng mẹ từng nói. Đột nhiên, bà mơ hồ đoán ra điều gì:“ Mẹ.. mẹ muốn xin lỗi Kim Sênh vì điều gì?”
Mẹ Cốc kinh hãi buông tay bà ra, biểu cảm run rẩy:“.. Kim Sênh.. trở lại..”
“ Chị ấy không chết!” Cốc Nhược Thu thử nói.“ Chết.. chết..”
Thấy mẹ ý thức không rõ ràng, bất kể có hỏi thế nào cũng chỉ nghe được trả lời như vậy, Cốc Nhược Thu liền thử dò xét.
Không ngờ, mẹ Cốc đột nhiên nói:“ Bé gái.. Kim Sênh.. sinh.. bé gái.”
Cốc Nhược Thu kinh hãi, Kim Sênh qua đời khi đang mang thai tháng thứ 5, sao có thể sinh con:“ Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kim Sênh lúc nào thì sinh bé?”
Mẹ Cốc biểu cảm ngơ ngác, ánh mắt vô thần nhìn lên trần nhà, thỉnh thoảng lẩm bẩm nói:“ Kim Sênh.” Thỉnh thoảng trong mắt lại tràn lệ.
Cốc Nhược Thu ngồi ở bên cạnh, nhìn mẹ trong lòng suy nghĩ hỗn loạn.
Bà suy nghĩ mông lung, càng nghĩ càng cảm thấy có một khả năng tồn tại. Vì vậy, bà lập tức rời bệnh viện, đi ô tô đến tòa nhà trung tâm cao nhất thành phố.
Tất cả mọi người đều biết bà, vì vậy quá trình đi vào vô cùng dễ dàng. Xuống xe, bà đi về hướng nhà làm việc.
Chu thủ trưởng vừa từ bên ngoài trở về. Trong đại sảnh nhìn thấy bóng dáng vợ yêu thì khẽ gọi, nhưng vợ ông hình như không nghe thấy, cứ thế sải bước lên trên lầu.
Bây giờ gần đến bữa trưa, chẳng lẽ vợ ông muốn tìm ông để cùng ông ăn cơm sao?
Nghĩ vậy, Chu thủ trưởng liền đứng ở phòng làm việc của mình, sửa sang lại quần áo. Nhưng khi đẩy cửa vào thì không thấy bóng dáng vợ đâu, ông nghi ngờ: Không phải đến tìm ông sao, sao lại không ở đây?
--
“ Chu phu nhân.” Giang Thần thấy bà vội vã đến, cảm thấy có chút bất ngờ.
Cốc Nhược Thu nói:“ Tôi muốn gặp bí thư Cốc.”
“ Bí thư đang ở trong phòng họp.” Giang Thần nói.
“ Bao giờ thì anh ấy xong?” Cốc Nhược Thu hỏi.
Giang Thần không nói, chỉ lắc đầu.
“ Tôi có thể ngồi đợi anh ấy không?” Cốc Nhược Thu chỉ vào phòng làm việc của Cốc Vĩnh Thuần hỏi.
Giang Thần suy nghĩ một chút, sau đó đẩy cửa phòng làm việc ra:“ Mời phu nhân.”
Cốc Nhược Thu đến trung tâm hành chính số lần không nhiều, chủ yếu là đến tìm Chu thủ trưởng. Đây là lần đầu tiên bà đến phòng làm việc của Cốc Vĩnh Thuần. Khi bà nhìn thấy trên bàn làm việc của anh trai bức ảnh gia đình thì có chút giật mình.
Tấm ảnh này, bà không có.
Bà cầm khung ảnh lên, nhìn kỹ. Năm đó, cha mẹ còn khỏe mạnh, anh em bà bốn người ai cũng hào hoa phong nhã.. Bà còn nhớ rõ, bức ảnh này chụp trong lễ mừng năm mới, khi đó bà mới 17 tuổi..
Bà nhớ, trong lễ mừng năm mới đó, cha Cốc đưa 4 anh em đến Chu gia chúc tết. Năm đó, Chu thu trưởng cũng mới ngoài 20, không biết có phải vì quanh năm trong bộ đội hay không mà cả người nhìn qua rất lạnh lùng. Khi cha mẹ ông khen bà xinh đẹp thì bà đỏ mặt, ánh mắt vô tình xẹt qua chỗ ngồi của Chu thủ trưởng thì phát hiện ông đang lỡ đãng nhìn đi chỗ khác, sắc mặt lạnh như băng.
Mải nghĩ, đến khi cửa phòng làm việc mở ra Cốc Nhược Thu mới ngẩng lên, mặt còn đang đỏ ửng vì nhớ lại chuyện xưa thì kinh ngạc nhìn thấy Chu Nhuận Trạch:“ Anh.. anh cũng đến đây tìm anh ba?”
“ Em đến đây làm gì vậy?” Chu thủ trưởng đi theo vợ. Biết vợ mình đến trung tâm hành chính, nhưng lại không đến phòng làm việc của mình mà lại đến đây.
“ Em đến tìm anh ba.” Cốc Nhược Thu để khung ảnh xuống.
Chu thủ trưởng bước đến, cầm lấy tay vợ, nhìn khung ảnh vừa được để xuổng liền hỏi:“ Đây là ảnh gia đình?”
“ Vâng.” Cốc Nhược Thu nhìn ông, nhẹ nói:“ Khi đó em mới 17 tuổi.”
Chu thủ trưởng ngước mắt nhìn bà một cái, sau đó ánh mắt rơi vào khung ảnh:“ Em khi đó, quá xấu.”
Cốc Nhược Thu cau mày không vui định mở khung hình lấy tấm ảnh ra để xé nhưng Chu thủ trưởng đoán được ý của vợ, liền đoạt lấy khung ảnh, đáy mắt thâm ý nhìn bà.
Chu thủ trưởng cầm khung ảnh trong tay, trong mắt ẩn chứa vui vẻ:“ Nói em xấu nên em không vui?”
Ách! Cốc Nhược Thu hơi quẫn. Từ nhỏ đến lớn, ông là người đầu tiên nói bà xấu xí. Bà không thèm để ý, dùng hai tay muốn đoạt lại khung ảnh.
Chu thủ trưởng không muốn buông tay.
Kéo qua kéo lại, đột nhiên từ trong khung ảnh rơi ra một bức ảnh. Cốc Nhược Thu khẽ cáu liếc chồng sau đó cúi người nhặt ảnh lên, vô tình nhìn thấy bức ảnh đen trắng.
Cốc Nhược Thu đưa nhóc quậy đến nhà trẻ rồi một mình lái xe đến bệnh viện 300.
Mẹ nuôi bà đã nằm trong IU 5 ngày, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ đã mấy lần gửi thông báo nói rằng bệnh tình của mẹ bà rất nguy kịch, vì vậy cứ có thời gian là Cốc Nhược Thu lại đến bệnh viện thăm.
Đối với người mẹ nuôi này, 4 anh em Cốc gia luôn dành tình cảm sâu nặng. Năm đó, mẹ đẻ và cha đẻ bà quanh năm ở bên ngoài, vì vậy Cốc Nhược Thu và hai anh trai thường xuyên ở nhờ nhà mẹ nuôi. Lúc còn trẻ, chồng của mẹ nuôi chết trận, không có con cái. Sau đó, mẹ đẻ bà lại sinh thêm Cốc Vĩnh Thuần và bà, bởi bận bịu.. Không có ai chăm sóc, vì vậy nhờ mẹ nuôi đến giúp. Tính đến bây là đã là 50 năm.
Với 4 anh em nhà Cốc gia mà nói, người mẹ nuôi này chẳng khác gì mẹ đẻ, tình cảm họ dành cho bà chẳng khác nào những đứa con ruột dành cho mẹ đẻ.
“ Cốc phu nhân, bà đã đến?” Người y tá ở bên ngoài IU nhìn thấy Cốc Nhược Thu thì mỉm cười nói, sau đó lấy đồ cách ly và khẩu trang giúp bà mặc vào.
“ Mẹ tôi hôm nay thế nào rồi?” Cốc Nhược Thu vừa thay quần áo vừa hỏi.
“ Vẫn như cũ ạ.” Y tá nói:“ Huyết áp và nhịp tim của cụ vẫn không ổn định.”
Cốc Nhược Thu thay quần áo xong, đeo khẩu trang sau đó đi xuyên qua hành lang vào phòng bệnh của mẹ.
Bà ngồi xuống bên giường, nhìn những dụng cụ y tế ở quanh người mẹ. Mẹ đã hơn 80 tuổi, nhìn sắc mặt vô cùng kém, cả người nằm yên lặng ở đó. Nhìn dáng vẻ vô mệt mỏi.
Cốc Nhược Thu đang ảm đạm thì cảm thấy ngón tay giật giật, bà hơi kinh ngạc, nhìn mẹ nói:“ Mẹ?”
Mí mắt mẹ Cốc run rẩy, sau đó hơi hé ra một chút.
“ Mẹ, mẹ đã tỉnh?” Cốc Nhược Thu mừng rỡ nói.
Ánh mắt mẹ Cốc vô thần, kinh ngạc nhìn Cốc Nhược Thu. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn khẽ run run giống như muốn nói điều gì.
Cốc Nhược Thu tiến đến:“ Mẹ?” Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng nói run rẩy của mẹ:“ Kim Sênh.. là con sao?”
Cốc Nhược Thu hơi giật mình:“ Mẹ?”
Mẹ Cốc trong mắt ngấn lệ, giọng nói có chút khàn khàn những nghe qua vẫn rõ ràng, ngón tay hơi vuốt ve tay Cốc Nhược Thu:“ Kim Sênh.. Kim Sênh..”
Cốc Nhược Thu nghe vậy thì hơi kinh ngạc:“ Mẹ, con là Nhược Thu.”
“ Nhược Thu..” Mẹ Cốc nhắm mắt lại, lệ trào ra.
“ Mẹ cảm thấy thế nào ạ?” Cốc Nhược Thu hỏi.
Mẹ Cốc không nói thêm gì, chỉ yên lặng để nước mắt rơi xuống.
Cốc Nhược Thu lập tức gọi bác sĩ đến. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu nhíu mày đối với trạng thái của bệnh nhân cảm thấy không có gì khả quan, chỉ nói:“ Cốc phu nhân, tình trạng của bệnh nhân không được tốt lắm, phu nhân và người nhà hãy chuẩn bị tư tưởng.”
“ Không phải mẹ tôi đã tỉnh lại sao?” Cốc Nhược Thu ngây ngốc hỏi.
Bác sĩ thở dài nói:“ Mặc dù cụ đã tỉnh nhưng tình trạng bệnh biến chuyển xấu. Chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.”
Cốc Nhược Thu cảm thấy vô cùng khổ sở.
Sau đó, mẹ Cốc thỉnh thoảng lại tỉnh lại, thỉnh thoảng lại ngủ, thỉnh thoảng lại thì thào, thỉnh thoảng lại rơi lệ.
Mẹ Cốc thường lẩm bẩm:“ Kim Sênh.. Kim Sênh..”
Nghe mẹ không ngừng nhắc đến người đó khiến Cốc Nhược Thu không thể không nghĩ đến Kim Sênh. Mẹ đã từng rất yêu thương 4 anh em bà, đối với Kim Sênh cũng không có quá nhiều yêu mến nhưng không ngờ lúc này lại luôn nhớ đến Kim Sênh.
Nghe mẹ không ngừng gọi tên Kim Sênh, cho là mẹ muốn gặp Kim Sênh, Cốc Nhược Thu không nhịn được đành nói với mẹ:“ Mẹ, Kim Sênh đã.. không còn ở đây.”
“.. Không còn ở đây..” Mẹ Cốc nước mắt lăn dài, thấp giọng than:“ Kim Sênh..”
“ Mẹ?”
Mẹ Cốc đột nhiên bắt lấy tay bà:“ Kim Sênh.. thật xin lỗi..”
Cốc Nhược Thu kinh ngạc nhìn bà, hồi tưởng lại những lời nói đứt quãng mẹ từng nói. Đột nhiên, bà mơ hồ đoán ra điều gì:“ Mẹ.. mẹ muốn xin lỗi Kim Sênh vì điều gì?”
Mẹ Cốc kinh hãi buông tay bà ra, biểu cảm run rẩy:“.. Kim Sênh.. trở lại..”
“ Chị ấy không chết!” Cốc Nhược Thu thử nói.“ Chết.. chết..”
Thấy mẹ ý thức không rõ ràng, bất kể có hỏi thế nào cũng chỉ nghe được trả lời như vậy, Cốc Nhược Thu liền thử dò xét.
Không ngờ, mẹ Cốc đột nhiên nói:“ Bé gái.. Kim Sênh.. sinh.. bé gái.”
Cốc Nhược Thu kinh hãi, Kim Sênh qua đời khi đang mang thai tháng thứ 5, sao có thể sinh con:“ Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kim Sênh lúc nào thì sinh bé?”
Mẹ Cốc biểu cảm ngơ ngác, ánh mắt vô thần nhìn lên trần nhà, thỉnh thoảng lẩm bẩm nói:“ Kim Sênh.” Thỉnh thoảng trong mắt lại tràn lệ.
Cốc Nhược Thu ngồi ở bên cạnh, nhìn mẹ trong lòng suy nghĩ hỗn loạn.
Bà suy nghĩ mông lung, càng nghĩ càng cảm thấy có một khả năng tồn tại. Vì vậy, bà lập tức rời bệnh viện, đi ô tô đến tòa nhà trung tâm cao nhất thành phố.
Tất cả mọi người đều biết bà, vì vậy quá trình đi vào vô cùng dễ dàng. Xuống xe, bà đi về hướng nhà làm việc.
Chu thủ trưởng vừa từ bên ngoài trở về. Trong đại sảnh nhìn thấy bóng dáng vợ yêu thì khẽ gọi, nhưng vợ ông hình như không nghe thấy, cứ thế sải bước lên trên lầu.
Bây giờ gần đến bữa trưa, chẳng lẽ vợ ông muốn tìm ông để cùng ông ăn cơm sao?
Nghĩ vậy, Chu thủ trưởng liền đứng ở phòng làm việc của mình, sửa sang lại quần áo. Nhưng khi đẩy cửa vào thì không thấy bóng dáng vợ đâu, ông nghi ngờ: Không phải đến tìm ông sao, sao lại không ở đây?
--
“ Chu phu nhân.” Giang Thần thấy bà vội vã đến, cảm thấy có chút bất ngờ.
Cốc Nhược Thu nói:“ Tôi muốn gặp bí thư Cốc.”
“ Bí thư đang ở trong phòng họp.” Giang Thần nói.
“ Bao giờ thì anh ấy xong?” Cốc Nhược Thu hỏi.
Giang Thần không nói, chỉ lắc đầu.
“ Tôi có thể ngồi đợi anh ấy không?” Cốc Nhược Thu chỉ vào phòng làm việc của Cốc Vĩnh Thuần hỏi.
Giang Thần suy nghĩ một chút, sau đó đẩy cửa phòng làm việc ra:“ Mời phu nhân.”
Cốc Nhược Thu đến trung tâm hành chính số lần không nhiều, chủ yếu là đến tìm Chu thủ trưởng. Đây là lần đầu tiên bà đến phòng làm việc của Cốc Vĩnh Thuần. Khi bà nhìn thấy trên bàn làm việc của anh trai bức ảnh gia đình thì có chút giật mình.
Tấm ảnh này, bà không có.
Bà cầm khung ảnh lên, nhìn kỹ. Năm đó, cha mẹ còn khỏe mạnh, anh em bà bốn người ai cũng hào hoa phong nhã.. Bà còn nhớ rõ, bức ảnh này chụp trong lễ mừng năm mới, khi đó bà mới 17 tuổi..
Bà nhớ, trong lễ mừng năm mới đó, cha Cốc đưa 4 anh em đến Chu gia chúc tết. Năm đó, Chu thu trưởng cũng mới ngoài 20, không biết có phải vì quanh năm trong bộ đội hay không mà cả người nhìn qua rất lạnh lùng. Khi cha mẹ ông khen bà xinh đẹp thì bà đỏ mặt, ánh mắt vô tình xẹt qua chỗ ngồi của Chu thủ trưởng thì phát hiện ông đang lỡ đãng nhìn đi chỗ khác, sắc mặt lạnh như băng.
Mải nghĩ, đến khi cửa phòng làm việc mở ra Cốc Nhược Thu mới ngẩng lên, mặt còn đang đỏ ửng vì nhớ lại chuyện xưa thì kinh ngạc nhìn thấy Chu Nhuận Trạch:“ Anh.. anh cũng đến đây tìm anh ba?”
“ Em đến đây làm gì vậy?” Chu thủ trưởng đi theo vợ. Biết vợ mình đến trung tâm hành chính, nhưng lại không đến phòng làm việc của mình mà lại đến đây.
“ Em đến tìm anh ba.” Cốc Nhược Thu để khung ảnh xuống.
Chu thủ trưởng bước đến, cầm lấy tay vợ, nhìn khung ảnh vừa được để xuổng liền hỏi:“ Đây là ảnh gia đình?”
“ Vâng.” Cốc Nhược Thu nhìn ông, nhẹ nói:“ Khi đó em mới 17 tuổi.”
Chu thủ trưởng ngước mắt nhìn bà một cái, sau đó ánh mắt rơi vào khung ảnh:“ Em khi đó, quá xấu.”
Cốc Nhược Thu cau mày không vui định mở khung hình lấy tấm ảnh ra để xé nhưng Chu thủ trưởng đoán được ý của vợ, liền đoạt lấy khung ảnh, đáy mắt thâm ý nhìn bà.
Chu thủ trưởng cầm khung ảnh trong tay, trong mắt ẩn chứa vui vẻ:“ Nói em xấu nên em không vui?”
Ách! Cốc Nhược Thu hơi quẫn. Từ nhỏ đến lớn, ông là người đầu tiên nói bà xấu xí. Bà không thèm để ý, dùng hai tay muốn đoạt lại khung ảnh.
Chu thủ trưởng không muốn buông tay.
Kéo qua kéo lại, đột nhiên từ trong khung ảnh rơi ra một bức ảnh. Cốc Nhược Thu khẽ cáu liếc chồng sau đó cúi người nhặt ảnh lên, vô tình nhìn thấy bức ảnh đen trắng.
/231
|