Editor: Miliion Roses
Ảnh rất nhỏ, thậm chí có chút mờ nhưng Cốc Nhược Thu nhìn qua liền nhận ra người trong hình. Trong nháy mắt, mắt bà ướt át.
Bà nhớ, năm đó sau khi Kim Sênh gặp chuyện không may, anh ba không ăn không uống, không nói một lời cứ như vậy trong vòng 1 tháng. Cả người nhìn qua gầy gò, tiều tụy đến xót xa. Thấy anh ba như vậy, bố mẹ bà trong lòng như lửa đốt, mà anh ba là người được cha Cốc dạy dỗ bồi dưỡng để nối nghiệp, sợ anh ba cứ như vậy mà suy sụp không thể gượng dậy nổi vì vậy thừa dịp anh ba không ở nhà, cha Cốc liền bảo vợ đem những đồ đạc của Kim Sênh mang đi đốt hết, thậm chí ngay một tấm ảnh cũng không để lại.
Về sau anh ba biết, cũng không giận không tức ngay cả một lời chất vấn cũng không có. Thậm chí 3 tháng sau liền cưới Hà Thư Vân, điều này từng khiến cho Cốc Nhược Thu rất bất bình, còn bí mật chất vấn anh, nhưng anh chỉ nói một câu:“ Con người nên nhìn về phía trước.” Lúc đó bà không thể phản bác lại được.
Chuyện Kim Sênh khiến cho Cốc Nhược Thu luôn coi anh ba là bạc tình, nhưng không ngờ, anh ba vẫn còn giữ được bức hình anh chụp cùng Kim Sênh. Nhìn bức hình cũ nát, có quá nhiều vết nhàu cũng đủ biết tấm hình này thường được mang ra vuốt ve.. Trong lúc nhất thời, trong mắt Cốc Nhược Thu đầy lệ.
Chu thủ trưởng thấy trong mắt vợ mình có lệ thì nhíu mày, điều chỉnh lại khung ảnh đang định đặt lại vị trí cũ thì thấy tay Cốc Nhược Thu run run, đem tấm hình đen trắng nhét trở lại sau khung ảnh, cạch một tiếng khung ảnh lại tuột ra, Chu thủ lại nâng lên lắp lại.
Đặt khung ảnh xuống bàn làm việc, Chu thủ trưởng thấy vợ mình khóc thì không vui cầm khăn tay, động tác có chút cứng nhắc nhưng vô cùng ân cần, lau nước mắt cho vợ rồi nói:“ Không phải nói em rất xấu sao? Lại còn khóc?” Bức ảnh vợ ông chụp với gia đình, dáng vẻ xinh đẹp quá mức chói mắt khiến cho một người không giỏi biểu đạt tình cảm như ông không biết nói sao, nên cố ý chê vợ mình xấu.
Thấy dáng vẻ chồng mình không được tự nhiên, Cốc Nhược Thu trong lòng mềm mại nghĩ đến anh ba và Kim Sênh từng trải qua biệt ly còn mình có thể ở bên người mình yêu, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Trong lúc nhất thời, cảm xúc ùa về vì vậy bà đưa tay ôm lấy chồng mình.
Chu thủ trưởng giật mình, không nghĩ vợ mình sẽ chủ động ôm mình. Tay ông hơi ngập ngừng sau đó nhẹ vỗ lên lưng vợ:“ Ngoan lắm..”
Thấy vợ mình không động, thậm chí tay còn ôm chặt mình hơn, Chu thủ trưởng đang định nói gì thì lúc này Cốc Vĩnh Thuần mở cửa bước vào. Ánh mắt hai người đàn ông nhìn nhau, Chu thủ trưởng có chút lúng túng, còn Cốc Vĩnh Thuần thì vô cùng kinh ngạc, ông không nghĩ đến một người luôn luôn nghiêm khắc, làm việc kỷ luật như Chu thủ trưởng vậy mà có thể dụ dỗ vợ mình.. Điều này đúng là khiến cho ông mở rộng tầm mắt.
“ Anh ba đã trở lại.” Chu thủ trưởng tay khẽ vỗ lưng vợ, khẽ nói.
Cốc Nhược Thu đột nhiên buông chồng ra, khi thấy Cốc Vĩnh Thuần thì sắc mặt khẽ biến thành hồng.
“ Sao hai người lại ở đây?” Cốc Vĩnh Thuần đi đến, biểu cảm kinh ngạc trên mặt đã biến mất, ánh mắt ông rơi vào người Chu thủ trưởng, mang theo một tia nhạo báng:“ Không phải là đi nhầm phòng làm việc đó chứ?” Đối với đôi vợ chồng này, hạnh phúc của họ Cốc Vĩnh Thuần đã từng nghe qua nhưng không nghĩ nó lại ngọt ngấy đến như thế này.
Ách! Cốc Nhược Thu lặng lẽ nhìn Chu thủ trưởng, thấy sắc mặt người nào đó thản nhiển thì cảm thấy lúng túng, nói:“ Anh ba, em có việc tìm anh.”
Cốc Vĩnh Thuần hơi ngạc nhiên, em gái có chuyện gì thường sẽ gọi điện thoại, còn chủ động đến tận phòng làm việc của ông thì đây là lần đầu, ông đang định hỏi thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên:“ Mời vào.”
Hà Thư Vân bước vào, trong tay cầm 2 bình giữ ấm. Khi thấy Cốc Nhược Thu và Chu thủ trưởng thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười:“ Nhược Thu cũng đến sao? Sớm biết hai người ở đây, chị đã mang nhiều đồ ăn đến.”
Đối với việc Hà Thư Vân đến, Cốc Vĩnh Thuần hơi bất ngờ. Nhưng trên mặt không cũng không có biểu cảm gì, chỉ hỏi Cốc Nhược Thu:“ Tìm anh có chuyện gì?”
Nhìn Hà Thư Vân đặt bình giữ ấm lên bàn trà, Cốc Nhược Thu muốn nói nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt bà nhìn vào khung ảnh trên bàn làm việc, trong lòng hơi mâu thuẫn:“ Cũng không có việc gì.. Em ghé qua đây thuận tiện muốn gặp anh một chút.” Bà hơi do dự nói:“ Anh ba, chị ba, bọn em về trước.”
Thấy hai vợ chồng ra về, Cốc Vĩnh Thuần nhìn bình giữ ấm mà Hà Thư Vân mang đến khẽ nhíu mày:“ Sao em lại đến đây?”
Hà Thư Vân vừa múc canh, vừa mỉm cười:“ Em không thể đến sao?”
Nhìn đồ ăn bày ra ở khay trà, Cốc Vĩnh Thuần cơ bản không muốn ăn, sắc mặt lạnh nhạt nói:“ Đây là phòng làm việc, bây giờ là giờ hành chính, em mang những thứ này..”
“ Đã đến giờ nghỉ trưa rồi.” Hà Thư Vân có chút ủy khuất, bà vất vả mang đồ ăn đến đây, kết quả là..
“ Anh còn phải đi họp.” Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng làm việc. Vừa đi được vài bước thì dừng lại, không quay đầu giọng nói không được tốt:“ Nếu em có việc gì, thì hãy gọi điện thoại, sau này hạn chế đến phòng làm việc!”
Hà Thư Vân trơ mắt nhìn chồng rời đi, giận không hề ít. Bà khổ cực mang cơm đến văn phòng, muốn cho ông một niềm vui bất ngờ vậy mà ông lại.. Ông đối với Cốc Nhược Thu vẻ mặt luôn ôn hòa, vậy mà đối với vợ lại dùng thái độ như vậy.
Bà nhìn phòng làm việc của chồng, thấy bức ảnh đại gia đình Cốc gia thì càng giận, giận ông quá mức lạnh nhạt, giận ông không để ý đến mình, không để ý đến con gái, để ảnh gia đình chứ nhất quyết không để ảnh vợ con. Vì chuyện này, bà đã cũng ông không ít lần cãi nhau.
Bà giận, đem khung ảnh gạt xuống. Khung ảnh rơi xuống, vỡ ra khiến cho bà hơi hoảng vội vàng ngồi xuống nhặt lên. Nhưng không ngờ nhìn thấy ở phía sau tấm ảnh gia đình là một bức ảnh đen trắng.
--
“ Nhuận Trạch?”
“ Sao em?”
“ Tấm ảnh đen trắng đó, chắc anh cũng nhìn thấy!” Cốc Nhược Thu nói.
“ Ừ.”
“ Đó là ảnh anh ba và Kim Sênh.” Bà nói:“ Trước kia em rất oán giận anh ba, oán giận anh ấy mau quên Kim Sênh, nhưng bây giờ em mới biết dù tất cả mọi người có quên chị ấy thì anh ba tuyệt đối không quên.”
Bà từng chứng kiến tình yêu của anh ba và Kim Sênh.. Khi Kim Sênh qua đời, anh ba thay đổi rất nhiều, trở lên trầm mặc, ít nói, trở thành một người không hề dễ dàng cười nói.
Chu thủ trưởng dương mi, tấm hình đen trắng đó ông cũng nhìn qua:“ Là sao?”
“ Nhuận Trạch.” Cốc Nhược Thu nhìn chồng, trong mắt có vài tia thỉnh cầu:“ Anh có thể giúp em một chuyện không?”
Chu thủ trưởng nhìn vợ:“ Em nói đi.”
“ Em muốn..” Cốc Nhược Thu khẽ nói:“ Tìm Kim Sênh.”
Chu thủ trưởng ngạc nhiên:“ Không phải chị dâu đã qua đời rồi sao?”
“ Em có dự cảm chị ấy vẫn còn sống.”
Nghe vợ nói như vậy khiến Chu thủ trưởng khó mà tin được, đang yên lại đi tìm một người phụ nữ đã qua đời hơn 25 năm, nghe qua có vẻ hoang đường:“ Tìm chị ấy, không phải là chuyện của anh ba sao?”
Cốc Nhược Thu nhíu mày, hôm nay bà đã định nói với Cốc Vĩnh Thuần nhưng Hà Thư Vân lại đột nhiên đến làm bà không thể mở miệng được. Dù sao anh ba cũng đã kết hôn, Hà Thư Vân là vợ anh ấy, hai người lại có con với nhau. Một nhà 3 người, cũng coi là viên mãn. Nếu như bà đột ngột nói anh ba đi tìm Kim Sênh, bất kể có tìm ra hay không cũng sẽ vô hình khiến cho vợ chồng anh ba gặp rắc rối.
Trong lòng bà rất mâu thuẫn, rất muốn biết Kim Sênh còn sống hay đã qua đời, nhưng lại không muốn phá hỏng gia đình anh ba:“ Anh ba đã có gia đình, em không muốn anh ấy gặp phải rắc rối.”
“ Vậy thì không nên tìm.”
“ Nhuận Trạch!” Cốc Nhược Thu nhíu mày.
Chu thủ trưởng mím môi, không lên tiếng.
“ Anh không giúp em thì thôi.” Cốc Nhược Thu đứng lên, muốn rời đi:“ Em đi Tìm Cảnh Dật.”
Chu thủ trưởng không ngăn vợ, ngược lại còn nói:“ Em đi đi, tiện thể bảo Cảnh Dật chủ nhật đưa tiểu Hi và con của hai đứa nó đến nhà chơi.”
“ Chu Nhuận Trạch!” Cốc Nhược Thu giận nói.
“ Nhược Thu, chuyện tìm Kim Sênh không có tác dụng gì.” Chu thủ trưởng nghĩ không cần thiết phải tìm một người đã qua đời nhiều năm như vậy.
“ Tại sao lại không có tác dụng gì?” Cốc Nhược Thu nói, chồng bà căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của bà:“ Chị ấy là bạn tốt nhất của em, là người thân của em, em chỉ muốn biết chị ấy còn sống..”
Chu thủ trưởng nói:“ Nếu như chị ấy còn sống, thì đã sớm trở về tìm chúng ta rồi.”
Cốc Nhược Thu suy nghĩ. Đúng vậy, chồng bà nói không sai. Nếu như Kim Sênh còn sống, nhất định đã trở về tìm bà và anh ba.. Bà vừa dấy lên được một tia hi vọng thì đã bị dập tắt.
Ảnh rất nhỏ, thậm chí có chút mờ nhưng Cốc Nhược Thu nhìn qua liền nhận ra người trong hình. Trong nháy mắt, mắt bà ướt át.
Bà nhớ, năm đó sau khi Kim Sênh gặp chuyện không may, anh ba không ăn không uống, không nói một lời cứ như vậy trong vòng 1 tháng. Cả người nhìn qua gầy gò, tiều tụy đến xót xa. Thấy anh ba như vậy, bố mẹ bà trong lòng như lửa đốt, mà anh ba là người được cha Cốc dạy dỗ bồi dưỡng để nối nghiệp, sợ anh ba cứ như vậy mà suy sụp không thể gượng dậy nổi vì vậy thừa dịp anh ba không ở nhà, cha Cốc liền bảo vợ đem những đồ đạc của Kim Sênh mang đi đốt hết, thậm chí ngay một tấm ảnh cũng không để lại.
Về sau anh ba biết, cũng không giận không tức ngay cả một lời chất vấn cũng không có. Thậm chí 3 tháng sau liền cưới Hà Thư Vân, điều này từng khiến cho Cốc Nhược Thu rất bất bình, còn bí mật chất vấn anh, nhưng anh chỉ nói một câu:“ Con người nên nhìn về phía trước.” Lúc đó bà không thể phản bác lại được.
Chuyện Kim Sênh khiến cho Cốc Nhược Thu luôn coi anh ba là bạc tình, nhưng không ngờ, anh ba vẫn còn giữ được bức hình anh chụp cùng Kim Sênh. Nhìn bức hình cũ nát, có quá nhiều vết nhàu cũng đủ biết tấm hình này thường được mang ra vuốt ve.. Trong lúc nhất thời, trong mắt Cốc Nhược Thu đầy lệ.
Chu thủ trưởng thấy trong mắt vợ mình có lệ thì nhíu mày, điều chỉnh lại khung ảnh đang định đặt lại vị trí cũ thì thấy tay Cốc Nhược Thu run run, đem tấm hình đen trắng nhét trở lại sau khung ảnh, cạch một tiếng khung ảnh lại tuột ra, Chu thủ lại nâng lên lắp lại.
Đặt khung ảnh xuống bàn làm việc, Chu thủ trưởng thấy vợ mình khóc thì không vui cầm khăn tay, động tác có chút cứng nhắc nhưng vô cùng ân cần, lau nước mắt cho vợ rồi nói:“ Không phải nói em rất xấu sao? Lại còn khóc?” Bức ảnh vợ ông chụp với gia đình, dáng vẻ xinh đẹp quá mức chói mắt khiến cho một người không giỏi biểu đạt tình cảm như ông không biết nói sao, nên cố ý chê vợ mình xấu.
Thấy dáng vẻ chồng mình không được tự nhiên, Cốc Nhược Thu trong lòng mềm mại nghĩ đến anh ba và Kim Sênh từng trải qua biệt ly còn mình có thể ở bên người mình yêu, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Trong lúc nhất thời, cảm xúc ùa về vì vậy bà đưa tay ôm lấy chồng mình.
Chu thủ trưởng giật mình, không nghĩ vợ mình sẽ chủ động ôm mình. Tay ông hơi ngập ngừng sau đó nhẹ vỗ lên lưng vợ:“ Ngoan lắm..”
Thấy vợ mình không động, thậm chí tay còn ôm chặt mình hơn, Chu thủ trưởng đang định nói gì thì lúc này Cốc Vĩnh Thuần mở cửa bước vào. Ánh mắt hai người đàn ông nhìn nhau, Chu thủ trưởng có chút lúng túng, còn Cốc Vĩnh Thuần thì vô cùng kinh ngạc, ông không nghĩ đến một người luôn luôn nghiêm khắc, làm việc kỷ luật như Chu thủ trưởng vậy mà có thể dụ dỗ vợ mình.. Điều này đúng là khiến cho ông mở rộng tầm mắt.
“ Anh ba đã trở lại.” Chu thủ trưởng tay khẽ vỗ lưng vợ, khẽ nói.
Cốc Nhược Thu đột nhiên buông chồng ra, khi thấy Cốc Vĩnh Thuần thì sắc mặt khẽ biến thành hồng.
“ Sao hai người lại ở đây?” Cốc Vĩnh Thuần đi đến, biểu cảm kinh ngạc trên mặt đã biến mất, ánh mắt ông rơi vào người Chu thủ trưởng, mang theo một tia nhạo báng:“ Không phải là đi nhầm phòng làm việc đó chứ?” Đối với đôi vợ chồng này, hạnh phúc của họ Cốc Vĩnh Thuần đã từng nghe qua nhưng không nghĩ nó lại ngọt ngấy đến như thế này.
Ách! Cốc Nhược Thu lặng lẽ nhìn Chu thủ trưởng, thấy sắc mặt người nào đó thản nhiển thì cảm thấy lúng túng, nói:“ Anh ba, em có việc tìm anh.”
Cốc Vĩnh Thuần hơi ngạc nhiên, em gái có chuyện gì thường sẽ gọi điện thoại, còn chủ động đến tận phòng làm việc của ông thì đây là lần đầu, ông đang định hỏi thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên:“ Mời vào.”
Hà Thư Vân bước vào, trong tay cầm 2 bình giữ ấm. Khi thấy Cốc Nhược Thu và Chu thủ trưởng thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười:“ Nhược Thu cũng đến sao? Sớm biết hai người ở đây, chị đã mang nhiều đồ ăn đến.”
Đối với việc Hà Thư Vân đến, Cốc Vĩnh Thuần hơi bất ngờ. Nhưng trên mặt không cũng không có biểu cảm gì, chỉ hỏi Cốc Nhược Thu:“ Tìm anh có chuyện gì?”
Nhìn Hà Thư Vân đặt bình giữ ấm lên bàn trà, Cốc Nhược Thu muốn nói nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt bà nhìn vào khung ảnh trên bàn làm việc, trong lòng hơi mâu thuẫn:“ Cũng không có việc gì.. Em ghé qua đây thuận tiện muốn gặp anh một chút.” Bà hơi do dự nói:“ Anh ba, chị ba, bọn em về trước.”
Thấy hai vợ chồng ra về, Cốc Vĩnh Thuần nhìn bình giữ ấm mà Hà Thư Vân mang đến khẽ nhíu mày:“ Sao em lại đến đây?”
Hà Thư Vân vừa múc canh, vừa mỉm cười:“ Em không thể đến sao?”
Nhìn đồ ăn bày ra ở khay trà, Cốc Vĩnh Thuần cơ bản không muốn ăn, sắc mặt lạnh nhạt nói:“ Đây là phòng làm việc, bây giờ là giờ hành chính, em mang những thứ này..”
“ Đã đến giờ nghỉ trưa rồi.” Hà Thư Vân có chút ủy khuất, bà vất vả mang đồ ăn đến đây, kết quả là..
“ Anh còn phải đi họp.” Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng làm việc. Vừa đi được vài bước thì dừng lại, không quay đầu giọng nói không được tốt:“ Nếu em có việc gì, thì hãy gọi điện thoại, sau này hạn chế đến phòng làm việc!”
Hà Thư Vân trơ mắt nhìn chồng rời đi, giận không hề ít. Bà khổ cực mang cơm đến văn phòng, muốn cho ông một niềm vui bất ngờ vậy mà ông lại.. Ông đối với Cốc Nhược Thu vẻ mặt luôn ôn hòa, vậy mà đối với vợ lại dùng thái độ như vậy.
Bà nhìn phòng làm việc của chồng, thấy bức ảnh đại gia đình Cốc gia thì càng giận, giận ông quá mức lạnh nhạt, giận ông không để ý đến mình, không để ý đến con gái, để ảnh gia đình chứ nhất quyết không để ảnh vợ con. Vì chuyện này, bà đã cũng ông không ít lần cãi nhau.
Bà giận, đem khung ảnh gạt xuống. Khung ảnh rơi xuống, vỡ ra khiến cho bà hơi hoảng vội vàng ngồi xuống nhặt lên. Nhưng không ngờ nhìn thấy ở phía sau tấm ảnh gia đình là một bức ảnh đen trắng.
--
“ Nhuận Trạch?”
“ Sao em?”
“ Tấm ảnh đen trắng đó, chắc anh cũng nhìn thấy!” Cốc Nhược Thu nói.
“ Ừ.”
“ Đó là ảnh anh ba và Kim Sênh.” Bà nói:“ Trước kia em rất oán giận anh ba, oán giận anh ấy mau quên Kim Sênh, nhưng bây giờ em mới biết dù tất cả mọi người có quên chị ấy thì anh ba tuyệt đối không quên.”
Bà từng chứng kiến tình yêu của anh ba và Kim Sênh.. Khi Kim Sênh qua đời, anh ba thay đổi rất nhiều, trở lên trầm mặc, ít nói, trở thành một người không hề dễ dàng cười nói.
Chu thủ trưởng dương mi, tấm hình đen trắng đó ông cũng nhìn qua:“ Là sao?”
“ Nhuận Trạch.” Cốc Nhược Thu nhìn chồng, trong mắt có vài tia thỉnh cầu:“ Anh có thể giúp em một chuyện không?”
Chu thủ trưởng nhìn vợ:“ Em nói đi.”
“ Em muốn..” Cốc Nhược Thu khẽ nói:“ Tìm Kim Sênh.”
Chu thủ trưởng ngạc nhiên:“ Không phải chị dâu đã qua đời rồi sao?”
“ Em có dự cảm chị ấy vẫn còn sống.”
Nghe vợ nói như vậy khiến Chu thủ trưởng khó mà tin được, đang yên lại đi tìm một người phụ nữ đã qua đời hơn 25 năm, nghe qua có vẻ hoang đường:“ Tìm chị ấy, không phải là chuyện của anh ba sao?”
Cốc Nhược Thu nhíu mày, hôm nay bà đã định nói với Cốc Vĩnh Thuần nhưng Hà Thư Vân lại đột nhiên đến làm bà không thể mở miệng được. Dù sao anh ba cũng đã kết hôn, Hà Thư Vân là vợ anh ấy, hai người lại có con với nhau. Một nhà 3 người, cũng coi là viên mãn. Nếu như bà đột ngột nói anh ba đi tìm Kim Sênh, bất kể có tìm ra hay không cũng sẽ vô hình khiến cho vợ chồng anh ba gặp rắc rối.
Trong lòng bà rất mâu thuẫn, rất muốn biết Kim Sênh còn sống hay đã qua đời, nhưng lại không muốn phá hỏng gia đình anh ba:“ Anh ba đã có gia đình, em không muốn anh ấy gặp phải rắc rối.”
“ Vậy thì không nên tìm.”
“ Nhuận Trạch!” Cốc Nhược Thu nhíu mày.
Chu thủ trưởng mím môi, không lên tiếng.
“ Anh không giúp em thì thôi.” Cốc Nhược Thu đứng lên, muốn rời đi:“ Em đi Tìm Cảnh Dật.”
Chu thủ trưởng không ngăn vợ, ngược lại còn nói:“ Em đi đi, tiện thể bảo Cảnh Dật chủ nhật đưa tiểu Hi và con của hai đứa nó đến nhà chơi.”
“ Chu Nhuận Trạch!” Cốc Nhược Thu giận nói.
“ Nhược Thu, chuyện tìm Kim Sênh không có tác dụng gì.” Chu thủ trưởng nghĩ không cần thiết phải tìm một người đã qua đời nhiều năm như vậy.
“ Tại sao lại không có tác dụng gì?” Cốc Nhược Thu nói, chồng bà căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của bà:“ Chị ấy là bạn tốt nhất của em, là người thân của em, em chỉ muốn biết chị ấy còn sống..”
Chu thủ trưởng nói:“ Nếu như chị ấy còn sống, thì đã sớm trở về tìm chúng ta rồi.”
Cốc Nhược Thu suy nghĩ. Đúng vậy, chồng bà nói không sai. Nếu như Kim Sênh còn sống, nhất định đã trở về tìm bà và anh ba.. Bà vừa dấy lên được một tia hi vọng thì đã bị dập tắt.
/231
|