Cô nhớ tối hôm qua lúc dự tiệc, túi xách vẫn luôn ở bên cạnh. Sau khi cùng anh về nhà .. Hôm nay trước khi rời khỏi nhà anh thì thấy túi xách nằm trên tủ giày.
Hiển nhiên, trừ người đàn ông hẹp hòi kia ra, thì còn ai có cơ hội đụng vào túi xách của cô.
Hừ! Anh chẳng lẽ không biết những tấm danh thiếp đó quan trọng với cô như thế nào sao?
Suy nghĩ một chút, Tống Khinh Ca nhắn cho anh một tin nhắn: [ Trưa nay cùng nhau ăn cơm.]. Bởi vì, anh vui buồn thất thường, cô không dám mở lời trực tiếp.
Nửa tiếng sau, cũng không thấy anh nhắn tin lại.
Cô chớp mi, gọi một cú điện thoại cho anh, nhưng điện thoại vừa thông, liền bị cúp.
Cô khẽ cười, người đàn ông này, lại giận rồi.
Về sau, cô lại gọi điện thoại một lần nữa, lần này thì anh nhận ngay. Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy giọng của anh khàn khàn, có chút lạnh: Anh đang họp. Sau đó lại cúp máy.
--
Cao Tử Thụy ngồi trên ghế sa lon phòng làm việc của Đại Boss, kinh ngạc nhìn anh thản nhiên nói dối, liền cố ý vạch trần: Chúng ta đang họp sao?
Đại Boss mi mắt cũng chẳng thèm động, nhìn ly cà phê trên bàn, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua uống cà phê , tiểu yêu tinh lại còn chủ động, khóe mắt liền dâng lên vài tia vui vẻ.
Buổi sáng, có một số chuyện khó giải quyết, thế nhưng Đại Boss làm việc vô cùng quả quyết nên rất nhanh đã xử lý xong. Lúc này, Cao Tử Thụy đang nương nhờ tại phòng làm việc của Đại Boss. Bề ngoài nói muốn đến chào tạm biệt nhưng thật ra là muốn đến mời cà phê, thuận tiện trêu chọc anh.
Ho khan, ho khan! Cao Tử Thụy nói: Buổi sáng nói chuyện điện thoại với vị kia, hình như là Tống tiểu thư. Đại Boss, truyền thụ cho ít kinh nghiệm, làm thế nào mà đem cô ấy về ..
Đại Boss nhấp một hớp cà phê, không thèm để ý đến anh.
Cao Tử Thụy hừ một tiếng: Cậu vui vẻ ôm người đẹp ngủ, còn muốn người bạn này đi sao. Giọng anh chậm lại: Đại Boss, cậu ôm được mỹ nhân về nhà rồi, hãy bỏ qua cho tôi một lần đi.
Đại Boss liếc anh, dọa: Cậu mà còn dài dòng, đi rồi cũng đừng nghĩ trở lại.
Cao Tử Thụy lập tức im tiếng.
--
Tống Khinh Ca đẩy xe lăn, đưa La Thế Sâm đi chụp X - quang, cô ở bên ngoài cửa đợi, lấy điện thoại ra nhìn, có mấy tin nhắn. Nhưng mở ra lại toàn là tin nhắn quảng cáo.
Haizz, làm sao bây giờ? Trong đầu tất cả đều là anh, tất cả đều là những hình ảnh triền miên tối hôm qua, dường như hơi thở của anh vẫn còn ở bên tai, cô có thể cảm thấy trong nháy mắt thân thể của mình trở lên mềm yếu .. Trời ạ, cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao lại suy nghĩ toàn những hình ảnh hạn chế người xem?
Thế nhưng, cô thật là rất nhớ anh!
Muốn biết hiện tại anh đang làm gì, vì vậy cô không kiềm chế được, liền gửi một tin nhắn: [Anh đã ăn cơm chưa?]
Qua một lúc lâu sau, Đại Boss mới nhắn lại: [Em thì sao?]
Cô nhìn phòng chụp X - quang đóng chặt cửa, [Em đang ăn.] sau đó lại bổ sung: [Cùng đồng nghiệp ăn cơm ở lầu dưới.] Cô vừa gửi tin nhắn đi thì La Thế Sâm đi ra.
Bác sĩ nói thế nào? Cô nhận lấy xe lăn, đẩy hắn đi.
Có thể tháo thạch cao rồi. La Thế Sâm vẻ mặt rất tốt, nằm trên giường gần một tháng, hắn đã sớm không thể nhịn được. Lần này, sẽ phải giải tỏa.
Đột nhiên, hắn nói: Hỏng rồi?
Sao vậy? Khinh Ca dừng chân lại.
Trong mắt anh có hạt cát bay vào. La Thế Sâm nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ có chút khó chịu, muốn dụi dụi nhưng tay vẫn có thạch cao: Khinh Ca, giúp anh thổi ra đi.
Tống Khinh Ca thấy hai mắt hắn đều nhắm: Mắt nào vậy?
Bên trái.
Tống Khinh Ca cúi người, mặt hướng về hắn, môi hướng gần mắt hắn, đang thổi thì La Thế Sâm đột ngột ngẩng lên, hôn lên môi cô. Động tác rất là nhẹ, thậm chí trong khoảng khắc đó còn dùng lưỡi liếm vào môi cô.
Cô giật mình, La Thế Sâm nhìn cô, ngập tràn vui vẻ: Khinh Ca, anh yêu em.
Tống Khinh Ca không vui, mím mím môi.
Được rồi. La Thế Sâm thấy cô mất hứng, giọng nói ôn nhu: Đừng giận anh, đẩy anh về phòng bệnh, bác sĩ nói lát nữa sẽ đến giúp anh tháo thạch cao ra.
Cô buồn buồn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở hành lang bên kia nhìn cô, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Đáy lòng cô hoảng hốt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Đại Boss, thầm nói: cảnh vừa rồi anh có nhìn thấy không?
cô giống như đứa trẻ làm điều gì sai, gấp gáp tránh né, vội vã đẩy xe lăn. Nhưng không ngờ, mới đi được hai bước thì thấy La Thế Sâm nói với lên: Khinh Ca, em đi nhầm đường rồi, đường bên kia cơ.
Bên này cũng đi được.
Anh vừa mới nghe bác sĩ nói, thang máy bên này đang sửa chữa. La Thế Sâm nói.
Tống Khinh Ca càu mày.
Cô đành phải xoay người, đẩy La Thế Sâm về phía Đại Boss. Nhịp tim cô không thể khống chế, chỉ đành rũ mắt, có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, giống như muốn xuyên thủng cô.
La Thế Sâm quay đầu lại, thấy dáng vẻ lúng túng của cô, vui vẻ nói: Khinh Ca, dáng vẻ xấu hổ của em nhìn rất xinh đẹp.
Ách! Tống Khinh Ca cực kỳ lúng túng, khi gần bước qua bên người Đại Boss, cô càu mày, cúi đầu cầu nguyện đừng bị anh ngăn lại.
Bác sĩ nói hôm nay anh có thể xuất viện. La Thế Sâm nói giọng vô cùng mật mờ: Tối nay đến chỗ của anh.
Ách! Tống Khinh Ca thật muốn dán giấy niêm phong miệng La Thế Sâm lại.
Thật đúng là sợ điều gì thì gặp ngay điều đó, khi đi đến sát người Đại Boss, lập tức cánh tay bị anh kéo lại, cô giật mình buông lỏng tay đẩy xe, cả người tê liệt lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giống như là một dòng nước xoáy, muốn đem cô xoáy sâu vào trong đó.
Tống Khinh Ca cau mày, môi khẽ run, muốn mở miệng giải thích, nhưng một chữ cũng không nói được ra.
Xe lăn đột ngột dừng lại, La Thế Sâm quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn hai người: Em ..
Công ty mới chuyển địa điểm qua đây sao? Đại Boss sắc mặt sa sầm, lãnh cực hạn, lạnh lùng nói với cô, sau đó buông tay đẩy Cao Tử Thụy đi vào trong phòng X - quang.
Tống Khinh Ca xụi lơ, ngồi xuống, trong mắt dâng lên chua xót.
Khinh Ca, em làm sao vậy? La Thế Sâm hỏi.
Cô thu nén cảm xúc của mình: Em không sao. Đứng lên, đẩy hắn đi. Cô cảm giác sau lưng ánh mắt lạnh như băng vẫn đang nhìn mình chăm chú.
Quá trình tháo thạch cao rất thuận lợi, La Thế Sâm gần như đã khôi phục lại, chẳng qua bác sĩ vẫn dặn dò, nói rằng xương sườn ở ngực hắn mặc dù đã liền lại nhưng cần phải dưỡng thương thêm một tháng, để hắn chú ý tránh những vận động mạnh.
Nghĩ đến khuôn mặt Đại Boss khi gặp ở trước cửa phòng chụp X - quang, Tống Khinh Ca luôn cảm thấy bất an, sau đó, khi giúp La Thế Sâm thu dọn đồ đạc, thất thần làm vỡ một cái ly.
Khinh Ca, cùng anh đi thăm dì. La Thế Sâm thấy tâm trạng của cô không tốt, muốn ra sức lấy lòng cô.
Ừ. Cô nói.
Một tuần gần đây, Tống Nhã Như khôi phục có chiều hướng tốt, nói chuyện cũng rõ hơn, cô nhìn cặp vợ chồng son bước vào, tràn đầy vui vẻ.
La Thế Sâm miệng ngọt, làm cho Tống Nhã Như cười rất vui.
Khinh Ca. Hắn thấy cô vẫn còn bộ dạng hoảng hốt, liền nắm tay cô.
Tống Khinh Ca tránh né.
La Thế Sâm trêu ghẹo nói: Dì xem, Khinh Ca bây giờ đối với con thật lạ, hôm nay con lén hôn cô ấy, đến bây giờ vẫn còn giận con đó.
Tống Khinh Ca lúng túng, trợn mặt nhìn La Thế Sâm.
Tống Nhã Như nhìn họ cười.
Dì, bác sĩ nói bao giờ dì xuất viện? La Thế Sâm hỏi.
Còn phải theo dõi một thời gian. Tống Nhã Như nói: Hi vọng có thể về nhà đón năm mới. Còn hơn một tháng nữa là đến năm mới, bà không muốn đón năm mới ở viện.
La Thế Sâm nói: dì, bố mẹ con muốn con thưa với dì chuyện này.
Nói dì nghe.
La Thế Sâm nhìn Tống Khinh Ca: Ban đầu, con cùng Khinh Ca chỉ nói đính hôn, ngay cả nghi thức cũng không có, ý của bố mẹ con là muốn chúng con cử hành lễ đính hôn, dì thấy thế nào?
Không cần. Tống Khinh Ca lập tức phản đối. Rõ ràng cô và hắn đã hủy hôn rồi, còn cứ hành lễ đính hôn làm gì?
Sao lại không cần? Tống Nhã Như kéo tay cô, cười trêu nói: Chẳng lẽ con không đợi được lại muốn trực tiếp gả cho Thế Sâm sao?
Con không có ý đấy. Tống Khinh Ca buồn bực nói, đối mặt với dì, lại không thể nói thật.
La Thế Sâm cười nhìn cô: Nếu như Khinh Ca muốn kết hôn luôn, con cũng không phản đối. Hắn vui vẻ ra mặt, không một chút che dấu: Dĩ nhiên, càng nhanh càng tốt.
Tống Nhã Như vỗ nhè nhẹ vào tay Khinh Ca: Con xem, Thế Sâm đối với con tốt chưa kìa.
Tống Khinh Ca hoàn toàn im lặng.
Đợi La Thế Sâm rời đi, Tống Nhã Như mới nói: Khinh Ca, gần đây con sao vậy? Giống như là không hài lòng với Thế Sâm, cũng không có chú tâm như trước.
Tống Khinh Ca không dám thẳng thắn nói thật, chỉ đành nói: Dì, gần đây con muốn tập trung vào công việc, những chuyện khác, để sau này hãy nói.
Kết hôn và công việc, hai chuyện không có ảnh hưởng gì đến nhau. Tống Nhã Như lôi tay cô lại, cảm khái: Khinh Ca, nếu như không phải vì dì đột nhiên ngã bệnh, con sẽ không phải vất vả như vậy.
Bà thở dài: Dì không muốn con là một người phụ nữ gánh vác chuyện làm ăn, chỉ mong con được gả vào gia đình tốt, có cuộc sống vui vẻ, giúp chồng nuôi dạy con cái, làm một người phụ nữ hạnh phúc. Bà cũng là người vì sự nghiệp, đã 50 tuổi mà vẫn một thân một mình.
La Thế Sâm không biết uống nhầm thuốc gì mà lại lôi chuyện này ra nói với dì, Tống Khinh Ca sợ hiểu lầm càng lúc càng nghiêm trọng, vì vậy thăm dò nói: Dì. Cô có chút do dự: Con .. con muốn hủy hôn với La Thế Sâm.
Tại sao? Tống Nhã Như vừa nghe xong, có chút kích động, sau đó, tay run rẩy, bờ môi cũng vì câu nói kia cũng run rẩy theo.
Dì, người làm sao vậy? Tống Khinh Ca òa khóc, thấy dì càng lúc càng run rẩy, nói không ra lời, dọa cho cô phát hoảng. Cô vội vàng nhấn chuông, bác sĩ còn chưa kịp vào cô đã lao ra khỏi phòng: Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Theo lời bác sĩ, Tống Nhã Như được đưa lên giường bệnh, sau đó tiến hành kiểm tra toàn diện.
Xung quanh giường bệnh toàn là bác sĩ và y tá, Tống Khinh Ca nhìn mà phiền muộn, hối hận tại sao lại nói chuyện đó vào lúc này.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Tống Khinh Ca: Tống tiểu thư, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, cố gắng đừng để ai quấy rầy.
Dì tôi sao rồi?
Rất may cấp cứu kịp thời, không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói: Người nhà cần phải hết sức chú ý, không được để bệnh nhân kích động, nếu không hậu quả khó lường.
Đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tống Khinh Ca đi đến phòng bệnh của Tống Nhã Như. Tống Nhã Như đang ngủ, cô kéo chăn đắp cho dì, dặn dò mấy người điều dưỡng chăm sóc ở đó mấy câu, khi vừa đi ra khỏi phòng bệnh, điện thoại di động chợt vang lên.
Hiển nhiên, trừ người đàn ông hẹp hòi kia ra, thì còn ai có cơ hội đụng vào túi xách của cô.
Hừ! Anh chẳng lẽ không biết những tấm danh thiếp đó quan trọng với cô như thế nào sao?
Suy nghĩ một chút, Tống Khinh Ca nhắn cho anh một tin nhắn: [ Trưa nay cùng nhau ăn cơm.]. Bởi vì, anh vui buồn thất thường, cô không dám mở lời trực tiếp.
Nửa tiếng sau, cũng không thấy anh nhắn tin lại.
Cô chớp mi, gọi một cú điện thoại cho anh, nhưng điện thoại vừa thông, liền bị cúp.
Cô khẽ cười, người đàn ông này, lại giận rồi.
Về sau, cô lại gọi điện thoại một lần nữa, lần này thì anh nhận ngay. Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy giọng của anh khàn khàn, có chút lạnh: Anh đang họp. Sau đó lại cúp máy.
--
Cao Tử Thụy ngồi trên ghế sa lon phòng làm việc của Đại Boss, kinh ngạc nhìn anh thản nhiên nói dối, liền cố ý vạch trần: Chúng ta đang họp sao?
Đại Boss mi mắt cũng chẳng thèm động, nhìn ly cà phê trên bàn, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua uống cà phê , tiểu yêu tinh lại còn chủ động, khóe mắt liền dâng lên vài tia vui vẻ.
Buổi sáng, có một số chuyện khó giải quyết, thế nhưng Đại Boss làm việc vô cùng quả quyết nên rất nhanh đã xử lý xong. Lúc này, Cao Tử Thụy đang nương nhờ tại phòng làm việc của Đại Boss. Bề ngoài nói muốn đến chào tạm biệt nhưng thật ra là muốn đến mời cà phê, thuận tiện trêu chọc anh.
Ho khan, ho khan! Cao Tử Thụy nói: Buổi sáng nói chuyện điện thoại với vị kia, hình như là Tống tiểu thư. Đại Boss, truyền thụ cho ít kinh nghiệm, làm thế nào mà đem cô ấy về ..
Đại Boss nhấp một hớp cà phê, không thèm để ý đến anh.
Cao Tử Thụy hừ một tiếng: Cậu vui vẻ ôm người đẹp ngủ, còn muốn người bạn này đi sao. Giọng anh chậm lại: Đại Boss, cậu ôm được mỹ nhân về nhà rồi, hãy bỏ qua cho tôi một lần đi.
Đại Boss liếc anh, dọa: Cậu mà còn dài dòng, đi rồi cũng đừng nghĩ trở lại.
Cao Tử Thụy lập tức im tiếng.
--
Tống Khinh Ca đẩy xe lăn, đưa La Thế Sâm đi chụp X - quang, cô ở bên ngoài cửa đợi, lấy điện thoại ra nhìn, có mấy tin nhắn. Nhưng mở ra lại toàn là tin nhắn quảng cáo.
Haizz, làm sao bây giờ? Trong đầu tất cả đều là anh, tất cả đều là những hình ảnh triền miên tối hôm qua, dường như hơi thở của anh vẫn còn ở bên tai, cô có thể cảm thấy trong nháy mắt thân thể của mình trở lên mềm yếu .. Trời ạ, cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao lại suy nghĩ toàn những hình ảnh hạn chế người xem?
Thế nhưng, cô thật là rất nhớ anh!
Muốn biết hiện tại anh đang làm gì, vì vậy cô không kiềm chế được, liền gửi một tin nhắn: [Anh đã ăn cơm chưa?]
Qua một lúc lâu sau, Đại Boss mới nhắn lại: [Em thì sao?]
Cô nhìn phòng chụp X - quang đóng chặt cửa, [Em đang ăn.] sau đó lại bổ sung: [Cùng đồng nghiệp ăn cơm ở lầu dưới.] Cô vừa gửi tin nhắn đi thì La Thế Sâm đi ra.
Bác sĩ nói thế nào? Cô nhận lấy xe lăn, đẩy hắn đi.
Có thể tháo thạch cao rồi. La Thế Sâm vẻ mặt rất tốt, nằm trên giường gần một tháng, hắn đã sớm không thể nhịn được. Lần này, sẽ phải giải tỏa.
Đột nhiên, hắn nói: Hỏng rồi?
Sao vậy? Khinh Ca dừng chân lại.
Trong mắt anh có hạt cát bay vào. La Thế Sâm nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ có chút khó chịu, muốn dụi dụi nhưng tay vẫn có thạch cao: Khinh Ca, giúp anh thổi ra đi.
Tống Khinh Ca thấy hai mắt hắn đều nhắm: Mắt nào vậy?
Bên trái.
Tống Khinh Ca cúi người, mặt hướng về hắn, môi hướng gần mắt hắn, đang thổi thì La Thế Sâm đột ngột ngẩng lên, hôn lên môi cô. Động tác rất là nhẹ, thậm chí trong khoảng khắc đó còn dùng lưỡi liếm vào môi cô.
Cô giật mình, La Thế Sâm nhìn cô, ngập tràn vui vẻ: Khinh Ca, anh yêu em.
Tống Khinh Ca không vui, mím mím môi.
Được rồi. La Thế Sâm thấy cô mất hứng, giọng nói ôn nhu: Đừng giận anh, đẩy anh về phòng bệnh, bác sĩ nói lát nữa sẽ đến giúp anh tháo thạch cao ra.
Cô buồn buồn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở hành lang bên kia nhìn cô, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Đáy lòng cô hoảng hốt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Đại Boss, thầm nói: cảnh vừa rồi anh có nhìn thấy không?
cô giống như đứa trẻ làm điều gì sai, gấp gáp tránh né, vội vã đẩy xe lăn. Nhưng không ngờ, mới đi được hai bước thì thấy La Thế Sâm nói với lên: Khinh Ca, em đi nhầm đường rồi, đường bên kia cơ.
Bên này cũng đi được.
Anh vừa mới nghe bác sĩ nói, thang máy bên này đang sửa chữa. La Thế Sâm nói.
Tống Khinh Ca càu mày.
Cô đành phải xoay người, đẩy La Thế Sâm về phía Đại Boss. Nhịp tim cô không thể khống chế, chỉ đành rũ mắt, có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, giống như muốn xuyên thủng cô.
La Thế Sâm quay đầu lại, thấy dáng vẻ lúng túng của cô, vui vẻ nói: Khinh Ca, dáng vẻ xấu hổ của em nhìn rất xinh đẹp.
Ách! Tống Khinh Ca cực kỳ lúng túng, khi gần bước qua bên người Đại Boss, cô càu mày, cúi đầu cầu nguyện đừng bị anh ngăn lại.
Bác sĩ nói hôm nay anh có thể xuất viện. La Thế Sâm nói giọng vô cùng mật mờ: Tối nay đến chỗ của anh.
Ách! Tống Khinh Ca thật muốn dán giấy niêm phong miệng La Thế Sâm lại.
Thật đúng là sợ điều gì thì gặp ngay điều đó, khi đi đến sát người Đại Boss, lập tức cánh tay bị anh kéo lại, cô giật mình buông lỏng tay đẩy xe, cả người tê liệt lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giống như là một dòng nước xoáy, muốn đem cô xoáy sâu vào trong đó.
Tống Khinh Ca cau mày, môi khẽ run, muốn mở miệng giải thích, nhưng một chữ cũng không nói được ra.
Xe lăn đột ngột dừng lại, La Thế Sâm quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn hai người: Em ..
Công ty mới chuyển địa điểm qua đây sao? Đại Boss sắc mặt sa sầm, lãnh cực hạn, lạnh lùng nói với cô, sau đó buông tay đẩy Cao Tử Thụy đi vào trong phòng X - quang.
Tống Khinh Ca xụi lơ, ngồi xuống, trong mắt dâng lên chua xót.
Khinh Ca, em làm sao vậy? La Thế Sâm hỏi.
Cô thu nén cảm xúc của mình: Em không sao. Đứng lên, đẩy hắn đi. Cô cảm giác sau lưng ánh mắt lạnh như băng vẫn đang nhìn mình chăm chú.
Quá trình tháo thạch cao rất thuận lợi, La Thế Sâm gần như đã khôi phục lại, chẳng qua bác sĩ vẫn dặn dò, nói rằng xương sườn ở ngực hắn mặc dù đã liền lại nhưng cần phải dưỡng thương thêm một tháng, để hắn chú ý tránh những vận động mạnh.
Nghĩ đến khuôn mặt Đại Boss khi gặp ở trước cửa phòng chụp X - quang, Tống Khinh Ca luôn cảm thấy bất an, sau đó, khi giúp La Thế Sâm thu dọn đồ đạc, thất thần làm vỡ một cái ly.
Khinh Ca, cùng anh đi thăm dì. La Thế Sâm thấy tâm trạng của cô không tốt, muốn ra sức lấy lòng cô.
Ừ. Cô nói.
Một tuần gần đây, Tống Nhã Như khôi phục có chiều hướng tốt, nói chuyện cũng rõ hơn, cô nhìn cặp vợ chồng son bước vào, tràn đầy vui vẻ.
La Thế Sâm miệng ngọt, làm cho Tống Nhã Như cười rất vui.
Khinh Ca. Hắn thấy cô vẫn còn bộ dạng hoảng hốt, liền nắm tay cô.
Tống Khinh Ca tránh né.
La Thế Sâm trêu ghẹo nói: Dì xem, Khinh Ca bây giờ đối với con thật lạ, hôm nay con lén hôn cô ấy, đến bây giờ vẫn còn giận con đó.
Tống Khinh Ca lúng túng, trợn mặt nhìn La Thế Sâm.
Tống Nhã Như nhìn họ cười.
Dì, bác sĩ nói bao giờ dì xuất viện? La Thế Sâm hỏi.
Còn phải theo dõi một thời gian. Tống Nhã Như nói: Hi vọng có thể về nhà đón năm mới. Còn hơn một tháng nữa là đến năm mới, bà không muốn đón năm mới ở viện.
La Thế Sâm nói: dì, bố mẹ con muốn con thưa với dì chuyện này.
Nói dì nghe.
La Thế Sâm nhìn Tống Khinh Ca: Ban đầu, con cùng Khinh Ca chỉ nói đính hôn, ngay cả nghi thức cũng không có, ý của bố mẹ con là muốn chúng con cử hành lễ đính hôn, dì thấy thế nào?
Không cần. Tống Khinh Ca lập tức phản đối. Rõ ràng cô và hắn đã hủy hôn rồi, còn cứ hành lễ đính hôn làm gì?
Sao lại không cần? Tống Nhã Như kéo tay cô, cười trêu nói: Chẳng lẽ con không đợi được lại muốn trực tiếp gả cho Thế Sâm sao?
Con không có ý đấy. Tống Khinh Ca buồn bực nói, đối mặt với dì, lại không thể nói thật.
La Thế Sâm cười nhìn cô: Nếu như Khinh Ca muốn kết hôn luôn, con cũng không phản đối. Hắn vui vẻ ra mặt, không một chút che dấu: Dĩ nhiên, càng nhanh càng tốt.
Tống Nhã Như vỗ nhè nhẹ vào tay Khinh Ca: Con xem, Thế Sâm đối với con tốt chưa kìa.
Tống Khinh Ca hoàn toàn im lặng.
Đợi La Thế Sâm rời đi, Tống Nhã Như mới nói: Khinh Ca, gần đây con sao vậy? Giống như là không hài lòng với Thế Sâm, cũng không có chú tâm như trước.
Tống Khinh Ca không dám thẳng thắn nói thật, chỉ đành nói: Dì, gần đây con muốn tập trung vào công việc, những chuyện khác, để sau này hãy nói.
Kết hôn và công việc, hai chuyện không có ảnh hưởng gì đến nhau. Tống Nhã Như lôi tay cô lại, cảm khái: Khinh Ca, nếu như không phải vì dì đột nhiên ngã bệnh, con sẽ không phải vất vả như vậy.
Bà thở dài: Dì không muốn con là một người phụ nữ gánh vác chuyện làm ăn, chỉ mong con được gả vào gia đình tốt, có cuộc sống vui vẻ, giúp chồng nuôi dạy con cái, làm một người phụ nữ hạnh phúc. Bà cũng là người vì sự nghiệp, đã 50 tuổi mà vẫn một thân một mình.
La Thế Sâm không biết uống nhầm thuốc gì mà lại lôi chuyện này ra nói với dì, Tống Khinh Ca sợ hiểu lầm càng lúc càng nghiêm trọng, vì vậy thăm dò nói: Dì. Cô có chút do dự: Con .. con muốn hủy hôn với La Thế Sâm.
Tại sao? Tống Nhã Như vừa nghe xong, có chút kích động, sau đó, tay run rẩy, bờ môi cũng vì câu nói kia cũng run rẩy theo.
Dì, người làm sao vậy? Tống Khinh Ca òa khóc, thấy dì càng lúc càng run rẩy, nói không ra lời, dọa cho cô phát hoảng. Cô vội vàng nhấn chuông, bác sĩ còn chưa kịp vào cô đã lao ra khỏi phòng: Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Theo lời bác sĩ, Tống Nhã Như được đưa lên giường bệnh, sau đó tiến hành kiểm tra toàn diện.
Xung quanh giường bệnh toàn là bác sĩ và y tá, Tống Khinh Ca nhìn mà phiền muộn, hối hận tại sao lại nói chuyện đó vào lúc này.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Tống Khinh Ca: Tống tiểu thư, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, cố gắng đừng để ai quấy rầy.
Dì tôi sao rồi?
Rất may cấp cứu kịp thời, không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói: Người nhà cần phải hết sức chú ý, không được để bệnh nhân kích động, nếu không hậu quả khó lường.
Đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tống Khinh Ca đi đến phòng bệnh của Tống Nhã Như. Tống Nhã Như đang ngủ, cô kéo chăn đắp cho dì, dặn dò mấy người điều dưỡng chăm sóc ở đó mấy câu, khi vừa đi ra khỏi phòng bệnh, điện thoại di động chợt vang lên.
/231
|