Là Tôn Thần, hẹn cô đi ăn tối.
Nghĩ đến tập đoàn Đông Chu đứng 5 bảng xếp hạng ở thành phố Z, cô không có lý do gì để từ chối.
Cô rất may mắn, mặc dù bị mất đi những tấm danh thiếp nhưng lúc đó cô cũng phát ra nhiều danh thiếp của mình.
Nơi ăn cơm là nhà hàng Tứ Hợp Viện ở trung tâm của thành phố. Tống Khinh Ca từng đến đó một lần, là một nơi có phong cách tao nhã, mỗi ngày chỉ tiếp hai tổ khách, hơn nữa yêu cầu các vị khách phải chỉnh trang khi vào nhà hàng.
Chính vì nơi đây có quy định vô cùng cố chấp, nếu không có quan hệ, hoặc là không hẹn trước thì tuyệt đối không tới đây ăn cơm được.
Tống Khinh Ca trở về nhà, chọn một bộ dạ phục màu đỏ, đứng trước gương, cô nhìn chỗ xương quai xanh, hiện lên lấm tấm dấu hôn. Sắc mặt chợt đỏ lên, vội vàng chọn một bộ lễ phục khác màu trắng.
Bộ đồ này là một bộ xườn sám, có thể che được xương quai xanh. Làn váy dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân dài, lại thêm bó sát người tôn thêm dáng vóc của cô.
Cô thả mái tóc xoăn, trang điểm nhẹ. So với tối hôm qua trang điểm đậm và mặc lễ phục có chút hở ngực, tối nay nhìn cô dù kín đáo nhưng vẫn lộ ra nét thanh xuân bức người, có khí chất.
Cô mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Bước ra ngoài cửa, cô không quên mang theo tài liệu của Tống thị.
Đến phòng ăn, cô cởi áo khoác ngoài đưa cho người phục vụ, nói tên Tôn Thần , sau đó người phục vụ dẫn cô vào. Tôn Thần đã ngồi đó từ sớm đợi cô, khi thấy cô xuất hiện, trong mắt anh toàn là những tia vui vẻ.
Tôn tiên sinh, chào ngài. Tống Khinh Ca hơi giương môi, khách khí nói: Xin lỗi, tôi đến muộn.
Ánh mắt Tôn Thần chưa hề phai đi những tia vui vẻ: Tôi cũng vừa đến. Anh ga lăng kéo ra một cái ghế: Tống tiểu thư, mời ngồi.
Cảm ơn. Tống Khinh Ca chân thành ngồi xuống.
Tôn Thần ngồi đối diện cô, nhìn cô, trong mắt không dấu giếm vui mừng, từ đáy lòng tán thưởng Tống tiểu thư, tối nay cô thật đẹp. Tối hôm qua, cô trang điểm đậm, mặc dù nhìn qua rất trưởng thành, nhưng cử chỉ của cô có phần không được tự nhiên, hôm nay nhìn cô hoàn toàn khác, trẻ trung hơn đặc biệt xinh đẹp mê người.
Tống Khinh Ca khách sáo nói: Cảm ơn.
Tống tiểu thư, tối hôm qua cô về sớm quá. Tôn Thần thần rời khỏi bàn chủ, cùng bạn bè hàn huyên vài câu rồi trở lại thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tôi có chút việc gấp. Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Anh không hỏi thêm nữa, mà gọi phục vụ lên chọn món.
Cử chỉ của Tôn Thần vô cùng tao nhã, lúc ăn cũng tao nhã, nói chuyện thì đúng chừng mực, giọng nói không hề khoe khoang cũng không hề lỗ mãng. Luôn luôn tao nhã, lễ độ.
Tống Khinh Ca cùng anh ăn cơm, nói chuyện hoàn toàn không có cảm giác áp bức, đè nén. Cảm xúc tương đối tốt. Có điều, dù tập trung ăn cơm nhưng cô vẫn không quên chuyện chính.
Tôn tiên sinh. Tống Khinh Ca đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: Theo tôi được biết, công ty dược chi nhánh của tập đoàn Đông Chu có ..
Tôn Thần đặt ly rượu xuống, cắt đứt lời cô: Tống tiểu thư, lúc ăn cơm tôi không nói chuyện công việc.
Tống Khinh Ca có chút ngượng ngùng.
Chẳng qua. Tôn Thần để hai tay lên thành ghế, nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, không đành lòng. Dừng lại một chút, sau đó nói: Như thế này dường như quá cứng nhắc, thỉnh thoảng nói một chút về công việc cũng không tồi.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, bớt ngại đi rất nhiều.
Tôn Thần nhìn túi tài liệu đặt bên tay trái của cô, dịu dàng nói: Đồng ý cùng tôi đi ăn, chủ yếu là vì muốn nói chuyện công việc sao. Anh dương dương mi nói: Nói chút cho tôi nghe.
Anh thẳng thắn, dứt khoát như vậy khiến cho Tống Khinh Ca phải nhìn anh với ánh mắt khác xưa. Cô đã từng gặp qua rất nhiều người, không phải là chuốc rượu thừa cơ hội sàm sỡ thì cũng buông lời tán tỉnh thô tục. Vì vậy, cô vô cùng mừng rỡ nói: Tôn tiên sinh, nghe nói công ty dược chi nhánh của tập đoàn ngài có gần một ngàn tiệm bán thuốc.
Tôn Thần suy nghĩ một chút nói: Nói chính xác, là 2631 tiệm. Thế nào? Tống tiểu thư, cô có hứng thú đầu tư vào tiệm thuốc?
Trời ạ, hơn hai ngàn, quá nhiều rồi, thật là ngoài sức tưởng tượng của Tống Khinh Ca, cô mỉm cười nói: Tôi đối với dược phẩm cái gì cũng không hiểu. Cô vòng vo: Tôn tiên sinh, những tiệm thuốc của ngài bán mặt hàng thực phẩm dành cho trẻ em không?
Tôn Thần gật đầu: Có một ít, tương lai phát triển không tồi.
Tống Khinh Ca nói: Công ty của chúng tôi sản xuất sữa bột, lấy nguyên liệu từ New Zealand, áp dụng công nghệ tiên tiến nhất. Tôi muốn sản phẩm của chúng tôi được bày bán trong những tiệm thuốc của ngài.
Nếu như tất cả những sản phẩm đó được kiểm tra đạt tiêu chuẩn. Tôn Thần nhìn cô: Tôi không có lý do gì để từ chối rồi.
Tôn tiên sinh. Tống Khinh Ca giơ cao ly rượu, cô hoàn toàn không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, môi xinh khẽ cười: Cảm ơn ngài.
Tôn Thần hơn giơ ly lên, nhìn cô cười đến say lòng, nâng chén cạn trước.
Những vấn đề về hợp tác .. Cô hỏi.
Tôi sẽ cùng cô liên lạc trao đổi. Tôn Thần nói.
Bữa ăn này, vừa ngon miệng mà lại vừa được việc.
Lúc sau, khi đi ra khỏi phòng ăn, Tôn Thần nhận áo khoác ngoài của cô từ người phục vụ, rất ga lăng giúp cô mặc vào: Cảm ơn.
Cô quá khách sáo rồi. Tôn Thần nói: Để tôi đưa cô về nhà.
Lái xe của tôi đang chờ ở bên ngoài. Cô nói: Tôn tiên sinh, rất cảm ơn ngài.
Tối nay rất vui vẻ. Tôn Thần cười nói: Tống tiểu thư, lần tới có thể hẹn cô ăn cơm nữa chứ?
Dĩ nhiên rồi. Cô nói.
Tôn Thần đứng bên cạnh, nhìn cô bước lên xe, sau đó mới đi về phía xe của mình.
--
Đại tiểu thư, đi về nhà chứ? Lão Chung hỏi.
Ừ. Tống Khinh Ca nhìn đồng hồ, mới có chín giờ hơn, không sớm, không muộn.
Cô lấy điện thoại di động ra, có hơn mười cuộc gọi nhỡ và một vài tin nhắn.
Trước khi vào phòng ăn cô để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Trừ An Ny gọi cho cô, còn lại toàn là La Thế Sâm gọi. Cô mở tin nhắn ra, cũng lại là La Thế Sâm gửi đến.
Tại sao không có tin nhắn của anh? Cô có chút thất vọng.
Làm sao bây giờ? La Thế Sâm đối với cô mà nói, thật là một vấn đề khó.
Vốn là cô không cần phải để ý đến hắn, nhưng hôm nay khi vừa mới nói với dì là muốn hủy bỏ hôn ước, dì lại kích động quá .. thật may là không sao, nếu không ..
Khinh Ca gọi điện cho An Ny.
Tống tổng, Sâm thiếu tìm cô khắp nơi, gọi cả điện thoại cho tôi. An Ny nói.
Tôi biết rồi. Cô cúp điện thoại.
Tống Khinh Ca thở dài, gọi điện thoại cho La Thế Sâm. Điện thoại vừa mới thông, phía bên kia không như mọi lần nhao lên khi biết cô gọi, lặng im khiến cho cô phải mở lời trước: Thế Sâm?
Bên kia điện thoại buồn bực hừ một tiếng.
Cô chần chừ: Thế Sâm?
Tống Khinh Ca! Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, nghe giọng nói rõ ràng là đã phát điên.
Tống Khinh Ca giật mình: Em .. sao lại là anh? Cô rõ ràng bấm số của La Thế Sâm.
Đại Boss giận quá cúp điện thoại luôn.
Cao Tử Thụy ngồi ở ghế sa lon, cổ tay trái bó thạch cao, nhìn anh: Đại Boss, sao rồi?
Đại Boss buồn bực hừ một tiếng: Tôi về.
Ôi chao. Cao Tử Thụy tựa người lên tủ giày, giọng bỡn cợt: Đại Boss, hôm nay nóng tính quá. Hôm nay, lúc ở bệnh viện anh cũng nhìn thấy màn kia, sau đó nguyên một buổi chiều, Đại Boss mặt đen ngòm.
Phụ nữ đều là thích mềm mỏng, đặc biệt là Tống tiểu thư xinh đẹp, nhiều người theo đuổi nữa. Cao Tử Thụy cười ha ha: Cậu lúc nào cũng vác cái mặt lạnh như băng đến gặp người đẹp, sớm muộn người đẹp cũng bị dọa mà bỏ chạy.
Đại Boss hôm nay cực kỳ nóng tính: Đừng tưởng tay cậu bị trật khớp mà không phải đi châu phi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu trợ lý, cậu chuẩn bị đi, đúng giờ lên máy bay.
Ách!
Cao Tử Thụy thật may là đang dựa vào tủ giày, nếu không nhất định sẽ té xỉu.
--
Rời khỏi nhà Cao Tử Thụy, Đại Boss phiền muộn, không muốn lái xe. Bởi vì nhà anh cách đây cũng không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là đến.
Người phụ nữ này, luôn luôn muốn thử thách độ kiên nhẫn của anh.
Luôn là giấu giếm, lừa dối, bỡn cợt anh.
Đêm đông, có chút lạnh. Anh bước đi bên đường, đèn đường chiếu rọi lên bóng dáng cao lớn của anh, càng lộ rõ vẻ cô đơn.
Trên đường đi, gặp một đôi nam nữ nắm tay nhau, vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng còn hôn nhau, vừa nhìn là biết yêu nhau say đắm.
Nhìn hai người đó công khai yêu đương, Đại Boss có chút hâm mộ. Vừa nghĩ đến hôm nay cô từ chối anh đưa đến công ty, lại còn làm bộ mua đồ rồi chạy đi. Ở bệnh viện thì làm bộ không quen biết anh .. nhiêu đấy đã đủ tê tái rồi, vậy mà còn được khuyến mãi thêm cảnh La Thế Sâm hôn cô, thế này ..
Càng nghĩ lại càng loạn.
Đại Boss tâm phiền ý loạn bước về đến cửa biệt thự thì thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên bậc thềm trước cửa, anh có chút ngẩn ra.
Anh về rồi? Tống Khinh Ca chống tay vào bậc đứng lên, khóe môi hơi cong, nhìn anh. Cô ngồi chỗ này đợi đã hơn một tiếng rồi, không biết có phải vì đứng quá lâu không mà bụng hình như có cảm giác đau, khó chịu, cho nên mới ngồi xuống ở bậc đợi anh về.
Đại Boss đứng tại chỗ, nhìn cô vui vẻ đứng ở bậc, áo khoác đen bên ngoài lễ phục trắng, còn có chân dài mê người, khiến cho anh hít thở không thông.
Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, là mới vừa cùng La Thế Sâm hẹn hò sao? Đại Boss trong lòng ê ẩm, làm bộ không nhìn thấy cô, bước qua bên người cô, đứng trước cửa lớn lấy chìa khóa mở cửa.
Đúng là người đàn ông hẹp hòi! Tống Khinh Ca mím môi, tay níu áo anh làm nũng.
Buông ra. Trên người cô có mùi hương Bách hợp, để cho anh mê hoặc nhưng trong lòng lại có vô số lửa giận, khiến cho anh khó mà dịu dàng.
Tống Khinh Ca đành buông tay.
Cửa mở ra, Đại Boss đi vào, cô cũng vội vàng đi vào: Cố tổng.
Cô gọi khách khí như vậy lại càng khiến cho Đại Boss giận hơn: Ai cho em bước vào? Không khách khí nói: Đi ra!
Tống Khinh Ca trong mắt dâng lên chua xót, cô chủ động đến đây, chính vì sợ anh hiểu lầm, muốn cùng anh giải thích. Nhưng không nghĩ rằng anh .. cô là người vô cùng nhạy cảm, anh lại nói một câu Đi ra động phải lòng tự trọng của cô. Cô nhìn anh, yên lặng lui về hai bước, đứng ở ngoài cửa.
Ầm một tiếng, cửa đóng lại trước mặt cô.
Tiếng đóng cửa kia, khiến cho đầu óc cô hoang mang, nước mắt lăn dài trên gò má.
Nghĩ đến tập đoàn Đông Chu đứng 5 bảng xếp hạng ở thành phố Z, cô không có lý do gì để từ chối.
Cô rất may mắn, mặc dù bị mất đi những tấm danh thiếp nhưng lúc đó cô cũng phát ra nhiều danh thiếp của mình.
Nơi ăn cơm là nhà hàng Tứ Hợp Viện ở trung tâm của thành phố. Tống Khinh Ca từng đến đó một lần, là một nơi có phong cách tao nhã, mỗi ngày chỉ tiếp hai tổ khách, hơn nữa yêu cầu các vị khách phải chỉnh trang khi vào nhà hàng.
Chính vì nơi đây có quy định vô cùng cố chấp, nếu không có quan hệ, hoặc là không hẹn trước thì tuyệt đối không tới đây ăn cơm được.
Tống Khinh Ca trở về nhà, chọn một bộ dạ phục màu đỏ, đứng trước gương, cô nhìn chỗ xương quai xanh, hiện lên lấm tấm dấu hôn. Sắc mặt chợt đỏ lên, vội vàng chọn một bộ lễ phục khác màu trắng.
Bộ đồ này là một bộ xườn sám, có thể che được xương quai xanh. Làn váy dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân dài, lại thêm bó sát người tôn thêm dáng vóc của cô.
Cô thả mái tóc xoăn, trang điểm nhẹ. So với tối hôm qua trang điểm đậm và mặc lễ phục có chút hở ngực, tối nay nhìn cô dù kín đáo nhưng vẫn lộ ra nét thanh xuân bức người, có khí chất.
Cô mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Bước ra ngoài cửa, cô không quên mang theo tài liệu của Tống thị.
Đến phòng ăn, cô cởi áo khoác ngoài đưa cho người phục vụ, nói tên Tôn Thần , sau đó người phục vụ dẫn cô vào. Tôn Thần đã ngồi đó từ sớm đợi cô, khi thấy cô xuất hiện, trong mắt anh toàn là những tia vui vẻ.
Tôn tiên sinh, chào ngài. Tống Khinh Ca hơi giương môi, khách khí nói: Xin lỗi, tôi đến muộn.
Ánh mắt Tôn Thần chưa hề phai đi những tia vui vẻ: Tôi cũng vừa đến. Anh ga lăng kéo ra một cái ghế: Tống tiểu thư, mời ngồi.
Cảm ơn. Tống Khinh Ca chân thành ngồi xuống.
Tôn Thần ngồi đối diện cô, nhìn cô, trong mắt không dấu giếm vui mừng, từ đáy lòng tán thưởng Tống tiểu thư, tối nay cô thật đẹp. Tối hôm qua, cô trang điểm đậm, mặc dù nhìn qua rất trưởng thành, nhưng cử chỉ của cô có phần không được tự nhiên, hôm nay nhìn cô hoàn toàn khác, trẻ trung hơn đặc biệt xinh đẹp mê người.
Tống Khinh Ca khách sáo nói: Cảm ơn.
Tống tiểu thư, tối hôm qua cô về sớm quá. Tôn Thần thần rời khỏi bàn chủ, cùng bạn bè hàn huyên vài câu rồi trở lại thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tôi có chút việc gấp. Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Anh không hỏi thêm nữa, mà gọi phục vụ lên chọn món.
Cử chỉ của Tôn Thần vô cùng tao nhã, lúc ăn cũng tao nhã, nói chuyện thì đúng chừng mực, giọng nói không hề khoe khoang cũng không hề lỗ mãng. Luôn luôn tao nhã, lễ độ.
Tống Khinh Ca cùng anh ăn cơm, nói chuyện hoàn toàn không có cảm giác áp bức, đè nén. Cảm xúc tương đối tốt. Có điều, dù tập trung ăn cơm nhưng cô vẫn không quên chuyện chính.
Tôn tiên sinh. Tống Khinh Ca đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: Theo tôi được biết, công ty dược chi nhánh của tập đoàn Đông Chu có ..
Tôn Thần đặt ly rượu xuống, cắt đứt lời cô: Tống tiểu thư, lúc ăn cơm tôi không nói chuyện công việc.
Tống Khinh Ca có chút ngượng ngùng.
Chẳng qua. Tôn Thần để hai tay lên thành ghế, nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, không đành lòng. Dừng lại một chút, sau đó nói: Như thế này dường như quá cứng nhắc, thỉnh thoảng nói một chút về công việc cũng không tồi.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, bớt ngại đi rất nhiều.
Tôn Thần nhìn túi tài liệu đặt bên tay trái của cô, dịu dàng nói: Đồng ý cùng tôi đi ăn, chủ yếu là vì muốn nói chuyện công việc sao. Anh dương dương mi nói: Nói chút cho tôi nghe.
Anh thẳng thắn, dứt khoát như vậy khiến cho Tống Khinh Ca phải nhìn anh với ánh mắt khác xưa. Cô đã từng gặp qua rất nhiều người, không phải là chuốc rượu thừa cơ hội sàm sỡ thì cũng buông lời tán tỉnh thô tục. Vì vậy, cô vô cùng mừng rỡ nói: Tôn tiên sinh, nghe nói công ty dược chi nhánh của tập đoàn ngài có gần một ngàn tiệm bán thuốc.
Tôn Thần suy nghĩ một chút nói: Nói chính xác, là 2631 tiệm. Thế nào? Tống tiểu thư, cô có hứng thú đầu tư vào tiệm thuốc?
Trời ạ, hơn hai ngàn, quá nhiều rồi, thật là ngoài sức tưởng tượng của Tống Khinh Ca, cô mỉm cười nói: Tôi đối với dược phẩm cái gì cũng không hiểu. Cô vòng vo: Tôn tiên sinh, những tiệm thuốc của ngài bán mặt hàng thực phẩm dành cho trẻ em không?
Tôn Thần gật đầu: Có một ít, tương lai phát triển không tồi.
Tống Khinh Ca nói: Công ty của chúng tôi sản xuất sữa bột, lấy nguyên liệu từ New Zealand, áp dụng công nghệ tiên tiến nhất. Tôi muốn sản phẩm của chúng tôi được bày bán trong những tiệm thuốc của ngài.
Nếu như tất cả những sản phẩm đó được kiểm tra đạt tiêu chuẩn. Tôn Thần nhìn cô: Tôi không có lý do gì để từ chối rồi.
Tôn tiên sinh. Tống Khinh Ca giơ cao ly rượu, cô hoàn toàn không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, môi xinh khẽ cười: Cảm ơn ngài.
Tôn Thần hơn giơ ly lên, nhìn cô cười đến say lòng, nâng chén cạn trước.
Những vấn đề về hợp tác .. Cô hỏi.
Tôi sẽ cùng cô liên lạc trao đổi. Tôn Thần nói.
Bữa ăn này, vừa ngon miệng mà lại vừa được việc.
Lúc sau, khi đi ra khỏi phòng ăn, Tôn Thần nhận áo khoác ngoài của cô từ người phục vụ, rất ga lăng giúp cô mặc vào: Cảm ơn.
Cô quá khách sáo rồi. Tôn Thần nói: Để tôi đưa cô về nhà.
Lái xe của tôi đang chờ ở bên ngoài. Cô nói: Tôn tiên sinh, rất cảm ơn ngài.
Tối nay rất vui vẻ. Tôn Thần cười nói: Tống tiểu thư, lần tới có thể hẹn cô ăn cơm nữa chứ?
Dĩ nhiên rồi. Cô nói.
Tôn Thần đứng bên cạnh, nhìn cô bước lên xe, sau đó mới đi về phía xe của mình.
--
Đại tiểu thư, đi về nhà chứ? Lão Chung hỏi.
Ừ. Tống Khinh Ca nhìn đồng hồ, mới có chín giờ hơn, không sớm, không muộn.
Cô lấy điện thoại di động ra, có hơn mười cuộc gọi nhỡ và một vài tin nhắn.
Trước khi vào phòng ăn cô để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Trừ An Ny gọi cho cô, còn lại toàn là La Thế Sâm gọi. Cô mở tin nhắn ra, cũng lại là La Thế Sâm gửi đến.
Tại sao không có tin nhắn của anh? Cô có chút thất vọng.
Làm sao bây giờ? La Thế Sâm đối với cô mà nói, thật là một vấn đề khó.
Vốn là cô không cần phải để ý đến hắn, nhưng hôm nay khi vừa mới nói với dì là muốn hủy bỏ hôn ước, dì lại kích động quá .. thật may là không sao, nếu không ..
Khinh Ca gọi điện cho An Ny.
Tống tổng, Sâm thiếu tìm cô khắp nơi, gọi cả điện thoại cho tôi. An Ny nói.
Tôi biết rồi. Cô cúp điện thoại.
Tống Khinh Ca thở dài, gọi điện thoại cho La Thế Sâm. Điện thoại vừa mới thông, phía bên kia không như mọi lần nhao lên khi biết cô gọi, lặng im khiến cho cô phải mở lời trước: Thế Sâm?
Bên kia điện thoại buồn bực hừ một tiếng.
Cô chần chừ: Thế Sâm?
Tống Khinh Ca! Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, nghe giọng nói rõ ràng là đã phát điên.
Tống Khinh Ca giật mình: Em .. sao lại là anh? Cô rõ ràng bấm số của La Thế Sâm.
Đại Boss giận quá cúp điện thoại luôn.
Cao Tử Thụy ngồi ở ghế sa lon, cổ tay trái bó thạch cao, nhìn anh: Đại Boss, sao rồi?
Đại Boss buồn bực hừ một tiếng: Tôi về.
Ôi chao. Cao Tử Thụy tựa người lên tủ giày, giọng bỡn cợt: Đại Boss, hôm nay nóng tính quá. Hôm nay, lúc ở bệnh viện anh cũng nhìn thấy màn kia, sau đó nguyên một buổi chiều, Đại Boss mặt đen ngòm.
Phụ nữ đều là thích mềm mỏng, đặc biệt là Tống tiểu thư xinh đẹp, nhiều người theo đuổi nữa. Cao Tử Thụy cười ha ha: Cậu lúc nào cũng vác cái mặt lạnh như băng đến gặp người đẹp, sớm muộn người đẹp cũng bị dọa mà bỏ chạy.
Đại Boss hôm nay cực kỳ nóng tính: Đừng tưởng tay cậu bị trật khớp mà không phải đi châu phi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu trợ lý, cậu chuẩn bị đi, đúng giờ lên máy bay.
Ách!
Cao Tử Thụy thật may là đang dựa vào tủ giày, nếu không nhất định sẽ té xỉu.
--
Rời khỏi nhà Cao Tử Thụy, Đại Boss phiền muộn, không muốn lái xe. Bởi vì nhà anh cách đây cũng không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là đến.
Người phụ nữ này, luôn luôn muốn thử thách độ kiên nhẫn của anh.
Luôn là giấu giếm, lừa dối, bỡn cợt anh.
Đêm đông, có chút lạnh. Anh bước đi bên đường, đèn đường chiếu rọi lên bóng dáng cao lớn của anh, càng lộ rõ vẻ cô đơn.
Trên đường đi, gặp một đôi nam nữ nắm tay nhau, vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng còn hôn nhau, vừa nhìn là biết yêu nhau say đắm.
Nhìn hai người đó công khai yêu đương, Đại Boss có chút hâm mộ. Vừa nghĩ đến hôm nay cô từ chối anh đưa đến công ty, lại còn làm bộ mua đồ rồi chạy đi. Ở bệnh viện thì làm bộ không quen biết anh .. nhiêu đấy đã đủ tê tái rồi, vậy mà còn được khuyến mãi thêm cảnh La Thế Sâm hôn cô, thế này ..
Càng nghĩ lại càng loạn.
Đại Boss tâm phiền ý loạn bước về đến cửa biệt thự thì thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên bậc thềm trước cửa, anh có chút ngẩn ra.
Anh về rồi? Tống Khinh Ca chống tay vào bậc đứng lên, khóe môi hơi cong, nhìn anh. Cô ngồi chỗ này đợi đã hơn một tiếng rồi, không biết có phải vì đứng quá lâu không mà bụng hình như có cảm giác đau, khó chịu, cho nên mới ngồi xuống ở bậc đợi anh về.
Đại Boss đứng tại chỗ, nhìn cô vui vẻ đứng ở bậc, áo khoác đen bên ngoài lễ phục trắng, còn có chân dài mê người, khiến cho anh hít thở không thông.
Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, là mới vừa cùng La Thế Sâm hẹn hò sao? Đại Boss trong lòng ê ẩm, làm bộ không nhìn thấy cô, bước qua bên người cô, đứng trước cửa lớn lấy chìa khóa mở cửa.
Đúng là người đàn ông hẹp hòi! Tống Khinh Ca mím môi, tay níu áo anh làm nũng.
Buông ra. Trên người cô có mùi hương Bách hợp, để cho anh mê hoặc nhưng trong lòng lại có vô số lửa giận, khiến cho anh khó mà dịu dàng.
Tống Khinh Ca đành buông tay.
Cửa mở ra, Đại Boss đi vào, cô cũng vội vàng đi vào: Cố tổng.
Cô gọi khách khí như vậy lại càng khiến cho Đại Boss giận hơn: Ai cho em bước vào? Không khách khí nói: Đi ra!
Tống Khinh Ca trong mắt dâng lên chua xót, cô chủ động đến đây, chính vì sợ anh hiểu lầm, muốn cùng anh giải thích. Nhưng không nghĩ rằng anh .. cô là người vô cùng nhạy cảm, anh lại nói một câu Đi ra động phải lòng tự trọng của cô. Cô nhìn anh, yên lặng lui về hai bước, đứng ở ngoài cửa.
Ầm một tiếng, cửa đóng lại trước mặt cô.
Tiếng đóng cửa kia, khiến cho đầu óc cô hoang mang, nước mắt lăn dài trên gò má.
/231
|