Chương 7: Nội chiến
Thấy Trình Phàm vẫn cau mày, không đáp lại, Khâu Phân Phương có chút tức giận hừ lạnh nói: "Rừng núi hoang vắng như vầy, đừng nói là đêm khuya không có người bên cạnh! Cho dù thật sự có người... Cô ta béo như thế, có người muốn cướp sắc, cũng không có khả năng đi tìm cô ta đâu!"
Con nhóc mập những 100kg, ngày thường vừa đến mùa hạ nhìn cả người đều đầy mỡ, đến tiết thể dục vừa mới chạy được hai bước đã người đầy mồ hôi khó ngửi, cô ta ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào người phụ nữ kia, cho nên cũng không tin lại có đàn ông thích người phụ nữ như vậy!
Cho dù thật có đàn ông muốn cướp sắc, nhất định cũng sẽ không nhìn trúng loại mặt hàng này! Khâu Phân Phương hừ lạnh trong lòng.
"Sao em lại nói lời khó nghe thế?"
Thấy Khâu Phân Phương càng nói càng khó nghe, Trình Phàm cau mày, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, "Mọi người tốt xấu gì cũng đều là bạn học cùng lớp, lại cùng nhau đi chơi xa, xảy ra chuyện thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ! Nếu em đã không muốn tìm giúp, vậy thì về trại của mình nghỉ ngơi đi, hai người đàn ông là anh và Tĩnh Kỳ đi tìm là được."
Khâu Phân Phương và Tương Lệ Lệ là bạn tốt, mà anh ta và Viên Tĩnh Kỳ cũng là bạn tốt, lúc hai đôi tình nhân rủ nhau đi chơi, trước đó anh ta cũng có nghĩ là không cần gọi theo người khác. Dù sao hai đôi tình nhân đi chơi lại xuất hiện một cái bóng đèn quả thật không tiện, nhưng nếu Cố Như Vân đã tới, vậy thì cũng phải chịu trách nhiệm với người ta, huống chi bản thân người này còn là do Tương Lệ Lệ và Khâu Phân Phương gọi tới.
Tóm lại sau khi để xảy ra chuyện, bốn người bọn họ cũng không thể về trại nghỉ ngơi, để mặc một người phụ nữ tại nơi rừng núi hoang vắng như vậy? Lúc về nhà phải ăn nói với mọi người thế nào đây?
Nghĩ đến bạn gái không hiểu chuyện như vậy, lại còn vì chuyện này mà nổi cáu với mình, Trình Phàm cũng không nhịn nổi cơn tức.
"Được rồi, được rồi, hai người các cậu cũng đừng cãi nhau về chuyện này nữa, chúng ta mau đi tìm Như Vân đi ~! Cậu ấy là một cô gái, đêm khuya ở trong rừng rậm sẽ không an toàn." Tương Lệ Lệ lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng khuyên can: "Hiện tại sắc trời đã tối mịt, chẳng may Cố Như Vân xảy ra chút chuyện bất trắc nào đó trong núi thì phải làm sao đây ~! Chúng ta vẫn nhanh đi tìm người đi..."
"Tìm, tìm, tìm! Mấy người đều nói muốn tìm, nhưng rốt cuộc phải tìm thế nào hả? Chúng ta đã đi vòng vòng quanh núi này hai tiếng rồi! Căn bản không thấy một bóng người! Thậm chí cơm tối còn chưa được ăn!" Bụng đói réo liên tục khiến tâm trạng Khâu Phân Phương càng thêm không tốt.
"Không phải anh đã bảo em gọi điện thoại cho cục cảnh sát rồi sao? Sao bọn họ vẫn chưa tới?" Trình Phàm cau mày, nhớ tới chuyện này.
Bọn họ ôm theo củi đốt và nước tìm được, còn chưa về đến trại đã phát hiện Cố Như Vân đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, vốn tưởng rằng đối phương chỉ thuận tiện đi quanh đâu đó một lát, nhưng không nghĩ tới chính là, đợi hơn nửa tiếng đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi vẫn không thấy người đâu.
Lần này quả thật khiến bọn họ bối rối rồi, kết quả là bốn người bọn họ cầm đèn pin đi quanh núi tìm người khắp nơi, nhưng này đường núi vốn khó đi, cộng thêm buổi tối sợ xảy ra chuyện không may nên không dám đi quá nhanh, bốn người đi tìm người rất khó khăn.
"Dựa vào cái gì mà em phải gọi điện thoại chứ! Cố Như Vân này chẳng những khiến em phải chạy vạy cả tối tìm người khắp nơi, lại còn muốn em phải gọi điện thoại, em không thèm gọi đâu... Ưm ưm ưm! Lệ Lệ, cậu đừng cản mình nói chuyện!" Tâm trạng của Khâu Phân Phương vốn đã không tốt, lại thêm chuyện thấy Trình Phàm quan tâm Cố Như Vân như vậy, nhất thời lửa giận bùng lên trong lòng, miệng nói không có chừng mực, nhưng không đợi cô ta nói xong, Tương Lệ Lệ bên cạnh đã bịt kín miệng cô ta lại.
…………
/704
|