Chương 6: Tìm kiếm tung tích (2)
Thành phố Thanh Liễu tuy không phát triển bằng thành phố An Hải của tỉnh Giang Hải, nhưng xưa nay vẫn có tiếng là thiên đường trên mặt đất của Trung Quốc.
Bởi vậy có thể thấy được, phong cảnh nước non của thành phố Thanh Liễu tuyệt đẹp đến cỡ nào.
Cho nên vùng núi Tây Tạng nằm ở ngoại ô thành phố Thanh Liễu, đương nhiên cũng là một vùng đất trù phú sinh ra phong cảnh tuyệt đẹp.
Phóng mắt nhìn ra cả vùng núi Tây Tạng chỉ thấy được những cây đại thụ cao chọc trời, xung quanh là hàng chục những đỉnh núi liên miên nối tiếp.
Nếu có thể bay như chim nhìn từ trên cao xuống, chắc chắn chỉ có thể thấy được cây cối liên miên, um tùm, sum suê, cực kỳ tươi tốt.
Với một khu rừng rậm nối tiếp liên miên như biển này, con người muốn trốn trong đó quả thật vô cùng đơn giản.
Người bình thường bị thương nặng, đầu bị va đến mức chảy đầy máu, dưới tình huống không có nước, thức ăn cùng thiết bị truyền tin, đương nhiên sẽ không dám đi sâu vào trong rừng, có trời mới biết liệu có thể chờ được người tới cứu viện hay không, có khi trước đó đã bỏ mình vì mất máu quá nhiều rồi.
Nhưng Cố Như Vân cô thì lại khác, thân là một quân y xuất sắc, cho dù bên người không có bất kỳ công cụ hay thuốc men gì, nhưng cô vẫn có thể tự mình sống sót trong rừng rậm.
Cố Như Vân đi trên đường, bởi vì toàn thân đau xót lại mất máu quá nhiều dẫn đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Nhưng lúc này vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh trầm ổn, cứ như trước đó người bị đập vỡ đầu chảy máu, cả người nằm trong vũng máu không phải là cô vậy!
... ...
Trăng sáng như nước, chiếu sáng cả núi rừng, vùng núi vào đêm thu có chút cảm giác se lạnh.
Gió đêm quất lên thân người, khiến toàn thân người ta lạnh lẽo.
Bốn sinh viên cầm đèn pin trong tay, đang tìm kiếm một bóng dáng đột nhiên biến mất giữa núi rừng Tây Tạng.
"Các cậu nói xem rốt cuộc Cố Như Vân đã xảy ra chuyện gì? Đã không giúp được gì cho chúng ta thì thôi, lại còn chạy đến đây thêm phiền cho chúng ta, Lệ Lệ cậu nói xem vì sao cậu phải kéo Cố Như Vân theo chúng ta đến nơi này leo núi dã ngoại hả?" Khâu Phân Phương cầm đèn pin, phồng má, bất mãn nói.
Lần này chuyện đến núi Tây Tạng dã ngoại, là cô ta và Tương Lệ Lệ lên kế hoạch trước khi khai giảng, hai người bọn họ nghĩ, muốn nhân cơ hội này đi chơi cùng bạn trai, nhưng lại dẫn theo một cái bóng đèn 500W thế này là sao đây?
Nghĩ đến con nhóc mập mạp chết bầm kia đến đây vội quá chẳng mang được thứ gì giúp ích, lại còn cản trở việc bọn họ leo núi, Khâu Phân Phương liền cảm thấy cơn tức trong người dâng lên, cô ta thật không hiểu tại sao Tương Lệ Lệ lại gọi con nhóc mập mạp chết bầm kia đi theo!
"Được rồi, Phân Phương em bớt tranh cãi đi."
Trình Phàm, bạn trai của Khâu Phân Phương lôi kéo cánh tay Khâu Phân Phương, cau mày nói: "Cố Như Vân sẽ không cố ý đâu, anh cảm thấy được chắc cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi, bằng không sao có thể đột nhiên biến mất tại nơi cắm trại được? Ngày hôm qua lúc chúng ta đi tìm củi lửa, tìm nguồn nước, cô ấy vẫn luôn ở trong trại chờ chúng ta về. Đêm khuya thế này chắc chắn là đã xảy ra chuyện nên mới không thấy đâu, bằng không một cô gái sao lại chạy loạn trong rừng? Không chờ chúng ta trở về?"
Bốn người bọn họ cùng Cố Như Vân đều là sinh viên năm ba khoa lâm sàng đại học Thanh Liễu, làm bạn học với nhau ba năm, Trình Phàm cũng biết tính tình Cố Như Vân, biết Cố Như Vân không phải một người không để ý đến suy nghĩ của người ngoài, thích lấy bản thân mình làm trung tâm, thích gây phiền phức cho người khác. Tuy Cố Như Vân có chút mập, trong trường học luôn bận rộn học hành, không thích nói chuyện với người khác, nhưng tính tình lại rất tốt, là một bạn học dễ ở chung.
"Trình Phàm, anh nói lời này là có ý gì? Hai cái đùi mọc ở trên người Cố Như Vân, nếu không phải cô ta tự ý rời khỏi nơi cắm trại, sao chúng ta lại không tìm thấy người được? Tại nơi rừng núi hoang vắng thế này, chẳng lẽ còn có người gặp sắc nảy lòng tham bắt cóc cô ta đi hay sao?" Khâu Phân Phương cau mày, cực kì tức giận nói.
Ánh mắt thì nhìn chằm chằm gương mặt của Trình Phàm, xét thấy biểu hiện của bạn trai mình, cô ta vẫn chưa quên lúc mới nhập học, Cố Như Vân vừa gầy lại xinh đẹp, trong khoa có rất nhiều nam sinh đều có ý với Cố Như Vân.
Trước đó vài ngày cô ta còn nghe bạn ký túc xá của Trình Phàm nhắc tới, lúc mới nhập học, hình như Trình Phàm cũng có ý với Cố Như Vân, nếu không phải sau đó chỉ một học kỳ, Cố Như Vân đã béo thành quả bóng, nặng những hơn một trăm cân. Nói không chừng hai năm trước Trình Phàm đã theo đuổi con nhóc mập mạp chết bầm kia rồi !
Trình Phàm ở trong lớp là người có thành tích học tập tốt, dáng người cao gầy lại rất đẹp trai, còn biết chơi bóng rổ, lúc trước nếu không cô ta theo đuổi, Trình Phàm nhất định không có khả năng trở thành bạn trai của cô ta.
Nghĩ đến bạn trai của mình đã từng thích Cố Như Vân, mà người bạn trai này cô ta phải cất công cực khổ mới theo đuổi được, trong lòng Khâu Phân Phương liền có chút không thoải mái.
Cô ta cảm thấy bản thân bị con nhóc mập mạp đáng chết kia đè đầu cưỡi cổ!
……………
/704
|