Chương 11: Ai giết nó?
Vận may của Cố Như Vân cũng không tệ, thời gian cô tỉnh lại sớm hơn thời gian nguyên chủ tỉnh lại ở đời trước một chút, nhưng cũng chỉ 20 phút sau khi cô rời đi. Lão đại Độc Lang xuống chân núi đón người cũng đã dẫn được bác sĩ Trâu và trợ lý của đối phương chạy tới căn nhà gỗ nhỏ cũ nát bên cạnh đập nước.
Chỗ này là nơi ba người Độc Lang đã đánh dấu.
Làm nghề buôn bán như bọn họ đây rất cần sự cẩn thận.
Độc Lang lo lắng nếu cứ trực tiếp nói cứ điểm này cho bác sĩ Trâu chưa từng gặp mặt biết, sợ vị bác sĩ này sẽ tìm cảnh sát tới tóm bọn họ, cho nên Độc Lang đã từng làm nếm qua thiệt thòi sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Bởi vậy đội ba người bọn họ chia làm hai đường, Độc Lang sẽ lái xe xuống dưới chân núi đón người, chờ đến khi trên núi bên này bắt được người, không gặp phải cạm bẫy do đám người cảnh sát đặt ra chuyên đi bắt người, nhận được điện thoại rồi Độc Lang mới dám đi tìm bác sĩ Trâu.
Mặc dù không nhìn thấy nhân vật khả nghi nào ở chỗ của bác sĩ Trâu, nhưng Độc Lang vẫn lái xe cực kỳ cẩn thận, bảy chuyển tám rẽ, vòng vài vòng lớn, mãi đến khi anh ta không nhìn thấy bất cứ chiếc xe đáng nghi nào bám theo, lúc này anh ta mới yên tâm lái xe đến đoạn đường núi Tây Tạng bên này.
Một đường này, ba người không gặp được bất cứ kẻ nào, mắt thấy phía trước chính là nhà gỗ nhỏ, lúc này Độc Lang mới bình tĩnh lại, khóe miệng cong lên.
"Không nghĩ tới 300 vạn lần này lại dễ dàng tới tay như vậy!"
Trước kia làm chuyện này, một lần nhiều nhất cũng chỉ có hơn một trăm vạn, hơn một trăm vạn này còn phải chia cho những người khác, đến tay ba anh em bọn họ cũng chỉ còn lại không tới một nửa.
Không nghĩ tới lần này chỉ bắt một người, không cần tự mình ra tay tìm người mua, vậy mà có thể bán ra với giá 300 vạn!
Tuy vì thời gian có chút gấp gáp, không thể phối hình bán các khí quan cho người khác, nhưng khoản tiền này đã đủ để anh em bọn họ mạo hiểm, vào nơi rừng núi hoang vắng này, tùy tiện tìm một chỗ chôn người là được, tuyệt đối không có khả năng bị ai khác phát hiện.
Dù sao trước khi ra tay, Độc Lang cũng đã hỏi thăm qua, lần này người phụ nữ bọn họ bắt được, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi quái gở không có tiền tài gì cả.
Ban đêm gió núi thổi táp vào người có chút lạnh nhưng ba người đi đường lại không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại trên mặt đều là vẻ sung sướng khi sắp hoàn thành nhiệm vụ, trên mặt Độc Lang còn có chút đo đỏ do hưng phấn.
"Độc Lang, lần này các anh buôn bán kiếm được không ít lời từ chỗ của cậu ba nhà họ Tống bên kia nhỉ. Tôi nghe nói đây cũng không phải phi vụ đầu tiên của các anh đúng không?" Bác sĩ Trâu đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười ôn hòa.
"Đâu có đâu có, chút tiền đó tôi còn phải chia cho các anh em nữa, tiền kiếm được sao có thể so với bác sĩ Trâu anh? Chuyến này bác sĩ Trâu đi ít cũng được đến 7 con số... Không giống tôi còn phải chia cho những người khác." Độc Lang lặng im không tiếng động đánh giá vị bác sĩ Trâu trước mắt.
Người này không lớn tuổi, ước chừng hơn 30, dáng vẻ trắng trẻo ngon nghẻ, trên gương mặt điển trai là mắt kính gọng vàng, ngón tay trắng nõn thon dài dưới ánh trăng chiếu sáng, càng thêm trắng mượt như ngọc.
Nếu không phải Độc Lang sớm biết chuyện của người trước mắt, biết đối phương cũng là một người độc ác, dám theo chân bọn họ làm việc, anh ta tuyệt đối không nhìn ra người đàn ông toàn thân tràn ngập hơi thở tinh anh lịch sự nho nhã này lại chính là nhân vật tàn nhẫn vì tiền mà có thể bất cận nhân tình.
"Tuy tôi không phải chia tiền với những người khác, nhưng tiền này cũng không dễ kiếm đâu..." Bác sĩ Trâu lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, ngậm ở trên miệng cũng không lấy ra, "Hôm nay các anh lấy tiền xong có thể trực tiếp rời khỏi thành phố Thanh Liễu, nhưng tôi thì vẫn phải tiếp tục ở đây chờ, không thể rời đi, chẳng may sau khi phẫu thuật thay tim xong, vị kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là sau khi xong chuyện cậu ba nhà họ Tống muốn đi tính sổ, một nhà già trẻ nhà tôi đúng là chạy không thoát."
"Phú Quý hiểm trung cầu*, tôi tin y thuật của bác sĩ Trâu nhất định phải rất nổi tiếng, nếu không cậu ba nhà họ Tống sao lại tìm bác sĩ Trâu anh được?"
*富贵险中求 Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà gỗ nhỏ cửa.
Không thấy trong phòng có động tĩnh gì khác thường, Độc Lang giơ tay đẩy cửa nhà gỗ ra.
Két... Một tiếng - -
Cửa phòng cũ nát bị anh ta đẩy ra, nhưng một giây sau, hai mắt Độc Lang sung huyết, trừng lớn, khó tin nhìn một màn trước mắt, sau đó phát ra một tiếng gầm đầy giận dữ, "Ai? ! Là ai? ! Là ai giết lão tam? !"
………….
/704
|