Chương 19: Hợp tác
Người bình thường mỗi khi mượn lực di chuyển nửa người trên, hoạt động tựa vào trên vách động, nửa người dưới ít nhiều cũng sẽ có hiện tượng mượn lực, nói ví dụ như hai chân theo bản năng sẽ có động tác giẫm đạp vào chỗ nào đó để mượn lực.
Nhưng người đàn ông trước mắt này, vừa rồi lúc chống đỡ nửa người trên tựa vào vách tường ngồi dậy, nửa người dưới lại hoàn toàn không hề nhúc nhích, nhũn như con chi chi hệt như hai luồng bông, cứ như nửa người dưới không hề tồn tại!
"Một người nửa liệt như anh, sao lại một mình chạy đến nơi rừng núi này? Anh thật sự cũng bị bọn họ bắt cóc đến sao?" Chỉ với một động tác chống người ngồi dậy dựa vào vách tường của người đàn ông, trong đầu Cố Như Vân đã lập tức hiện lên vài thông tin mô phỏng về đối phương, cô cau mày, ánh mắt nhìn người đàn ông phía trước rất phức tạp.
Người đàn ông này không thể nhúc nhích nửa người dưới, tê liệt ngồi đó, nhưng không hề có bất cứ biểu cảm kinh ngạc, nghi ngờ hay phẫn nộ nào cả, bình tĩnh không một gợn sóng - - điều này chứng minh trước đó, nửa người dưới của đối phương đã sớm tê liệt không có khả năng nhúc nhích!
Một người bệnh tê liệt nửa người dưới, tối thiểu cũng phải là có hai người đẩy xe lăn, mới có thể đưa anh ta lên đỉnh núi Tây Tạng dựng đứng này.
Nhưng tại nơi anh ta bị rơi xuống chẳng những không có tung tích của những người khác, mà cũng không thấy bóng dáng của cái xe lăn nào cả.
Điều này chỉ có thể chứng minh lúc lên núi, anh ta bị những người khác đóng gói mang lên!
Hơn nữa từ lúc người đàn ông này tỉnh dậy đến giờ, vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cô, không nói một lời. Hoàn toàn không giống một người đến du lịch ngắm cảnh, không cẩn thận bị rớt xuống sườn núi hoặc là khách du lịch chạy trốn...
Cộng thêm những thông tin cơ bản tạo thành trước đó, Cố Như Vân gần như đã trăm phần trăm xác định người đàn ông này cũng giống như cô, chính là bị người ta bắt cóc mang lên núi!
"Vậy? Ý cô muốn nói là bọn họ còn bắt cả cô nữa?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp phát ra từ miệng người đàn ông.
Đây là câu đầu tiên đối phương nói sau khi tỉnh lại, người đàn ông chau mày, nhìn chằm chằm hai mắt Cố Như Vân, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, "Bọn họ bắt cô làm gì? Vì sao trước đó tôi không nhìn thấy cô? Cô là người của gia tộc nào?"
"Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi, nào có gia tộc gì. Người bắt tôi đến đây, là mấy tên bắt người phi pháp để buôn bán nội tạng, chẳng lẽ anh không phải vậy sao?" Cố Như Vân hơi híp mắt, nghe giọng điệu của người đàn ông, cô cảm thấy hình như thông tin giữa hai người bọn họ có xuất hiện một chút lệch lạc.
"Không phải..." Hai hàng lông mày của người đàn ông cau chặt, chậm rãi lắc đầu, cất giọng khàn khàn: "Người bắt cóc tôi không phải người của tổ chức buôn bán nội tạng con người."
Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt của người đàn ông vẫn chưa từng rời khỏi người Cố Như Vân, ánh mắt anh ta hơi lóe sáng, vẫn đang cân nhắc xem những lời nói trước đó của người đàn ông này là thật hay giả.
Cố Như Vân day day phần giữa hai đầu lông mày, cũng không quan tâm người đàn ông xa lạ ở đối diện này rốt cuộc nghĩ như thế nào, cô thở dài nói: "Xem ra thông tin giữa hai người chúng ta xuất hiện một chút lệch lạc. Nhưng không sao, những sai lệch này cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tôi chỉ cần biết hiện tại dãy núi Tây Tạng này rất nguy hiểm là được, trước đó có người muốn giết tôi lấy nội tạng, kết quả bị tôi chạy mất, hiện tại nhất bọn họ đang đi tìm tôi khắp nơi... Tôi thấy dáng vẻ này của anh, chắc cũng chạy trốn từ trong tay bọn bắt cóc, vậy thì nhất định đối phương cũng đang tìm anh khắp nơi. Không bằng hai chúng ta hợp tác đi!"
Chỉ do dự trong hai giây, trong đôi mắt không hề gợn sóng của người đàn ông bỗng lóe lên tia sáng,
Núi tây Tạng lớn như vậy, vì sao người phụ nữ này lại trùng hợp gặp được rồi cứu anh? Đây rốt cuộc là âm mưu cả những người đó? Hay thật sự chỉ là trùng hợp?
Nhưng bất cứ là tình huống nào trong hai loại trên, nhưng ít nhất trong hoàn cảnh trước mắt, người phụ nữ này sẽ không làm tổn thương đến anh.
Nếu không người phụ nữ trước mắt này, sẽ không ở bên cạnh trông chừng anh trong lúc anh hôn mê, mà sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho đám bắt cóc nhà họ Phương kia để báo tin.
Người đàn ông nhếch ... khóe môi, cười nói: "Được thôi, chúng ta hợp tác đi."
………..
/704
|