Chương 20: Thiết bị định vị
Lúc câu 'chúng ta hợp tác đi' vừa vang lên, bầu không khí trong sơn động vốn có chút ngưng trệ bỗng dịu hẳn, không còn tình thế khẩn trương giằng co như trước.
Cố Như Vân nhìn người nọ, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô cũng hiểu nhân loại sau khi bị bắt cóc sẽ có bản năng cảnh giác rất cao.
"Anh không cần đề phòng tôi như thế. Tôi không có hứng thú gì với anh cả, cũng sẽ không bắt anh phải báo ơn gì đó, chờ sau khi chúng ta rời khỏi vùng núi Tây Tạng này sẽ không có bất cứ quan hệ gì nữa." Cố Như Vân giật giật bả vai có hơi cứng ngắc, lắc đầu cười nói: "Nhưng nếu đã hợp tác, tôi đây còn chưa biết anh tên gì nhỉ? Tôi tên là Cố Như Vân, anh tên gì?"
"Tiêu Chiến - - tên của tôi." Tiêu Chiến dựa nửa người và vách động, một đôi mắt đen thâm thúy chăm chú nhìn Cố Như Vân, giọng điệu dứt khoát, linh hoạt, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười mang theo sự bất cần đời trước đó chưa từng xuất hiện, "Cảm ơn cô, trước đó đã cứu tôi." Thái độ đã tốt hơn trước nhiều rồi.
"Chuyện này anh đúng là nên cảm ơn tôi." Cố Như Vân nhướng mày, cũng không khách khí, cô cảm thấy thanh niên trẻ tuổi trước mặt rất thú vị.
Chẳng những thú vị, mà điều quan trọng nhất chính là sự nghiêm túc, cảnh giác cao độ trên người đối phương tổng thể vẫn khiến cho cô có cảm giác quen thuộc, cảm giác này đến từ phong cách quân nhân đời trước của cô, Cố Như Vân khẽ cười hai tiếng, nói: "Vậy anh nghĩ xem chúng ta phải làm thế nào mới có thể rời khỏi vùng núi Tây Tạng này? Nói trước nhé, di động của tôi đã bị người ta cướp mất trước đó rồi, hiện tại trên người không có bất cứ thiết bị liên lạc nào... Anh có không?"
"Trước đó trên người cũng có mang điện thoại, nhưng lúc tôi tỉnh lại thì điện thoại cũng đã mất." Tiêu Chiến nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía cúc áo thứ hai trên ngực mình, "Trái lại chỗ này có một thiết bị định vị, chẳng qua có lẽ nó cũng đã bị hư hỏng, nếu không người của tôi nên sớm tìm thấy tôi rồi, chứ không cần kéo dài đến bây giờ."
"Thiết bị định vị? Có thể lấy ra cho tôi xem không?" Cố Như Vân giơ tay đến, có chút hứng thú nói.
Hiện tại hành tinh mẹ trái đất mới chỉ ở thế kỷ 21, cách thời đại Tinh Tế của cô ở đời trước tận 3097 năm, kém cả mấy nghìn năm thời gian, dù là trong trí nhớ vốn có của nguyên chủ cũng có thông tin về khoa học kỹ thuật thời này nhưng khác hoàn toàn so với thời của mình, cho nên Cố Như Vân vẫn cực kì tò mò.
Cô thật muốn nhìn thử một chút xem 3000 năm trước, rốt cuộc thì thiết bị định vị của người nguyên thủy là như thế nào?
"Cô muốn? ... Vậy thì cho cô." Nếu cái này đã hỏng, Tiêu Chiến cũng không giữ lại làm gì, tiện tay dùng sức kéo một phát, ném nó cho Cố Như Vân.
Thiết bị định vị hình cúc áo này, là thiết bị định vị tân tiến nhất thời đại này, chẳng những giá cả đắt đỏ, mà còn được đặt làm, bình thường không có tác dụng quá lớn, chỉ phòng bị những lúc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như thế này, cho nên bà Tiêu mới bắt con trai nhà mình mang theo món đồ này, ngoài mấy thân tín của Tiêu Chiến và người nhà họ Tiêu ra, những người khác đều không biết chuyện này.
Chẳng qua chất lượng thứ này, không khỏi cũng quá kém đi, Tiêu Chiến có chút bất mãn nhíu mày.
Nếu không phải thứ này, không biết bị hỏng lúc nào, sao anh có thể bị vứt ở một nơi như thế này? Chắc chắn đã sớm được cấp dưới tìm thấy, chứ nào còn chần chừ đến bây giờ?
Thiết bị định vị xinh xắn, cũng chỉ lớn bằng móng tay ngón trỏ của Cố Như Vân, mỏng dính, nhìn qua không hề bắt mắt, cô cầm thiết bị định vị này lên lật xem rồi bỗng nhiên cong môi.
………..
/704
|