Chương 22: Năm người!
"Năm người! Có một người vẫn luôn đứng tại chỗ không nhúc nhích." Tiêu Chiến cau mày, đè thấp giọng nói, giọng nói của người đàn ông cực trầm, cực nhỏ, hơi thở ẩm ướt ấm áp, phải vào cần cổ và lỗ tai của Cố Như Vân, khiến lông tơ trên da cô dựng đứng, nổi cả da gà!
Cảm nhận được sự tê dại ngưa ngứa đến từ vùng da chỗ cần cổ và mang tai, Cố Như Vân sửng sốt, đôi mắt khẽ lườm người đàn ông tên Tiêu Chiến đang ghé sát vào thì thầm với cô, đôi mắt như chim ưng của người đàn ông này nhìn chằm chằm phía cửa động, giống như hoàn toàn không thấy khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào, chỉ cần cô khẽ quay đầu là có thể chạm lên má đối phương.
Nếu không phải Cố Như Vân biết, hiện tại thân thể này phải nặng đến cả 100 kg, cộng thêm cái gương mặt tròn béo phì như cái bánh mì cỡ lớn này, Cố Như Vân cũng phải nghi ngờ liệu có phải người nọ là đang cố ý đến trêu ghẹo mình hay không.
May mà, sống qua mấy thập niên, chút chuyện ấy Cố Như Vân vẫn tự hiểu lấy mình.
Nhưng mà, mặc dù biết đối phương, không có khả năng chiếm tiện nghi của mình, nhưng Cố Như Vân vẫn không quá thích ứng, cô im lặng dịch sang bên cạnh một chút, đã nhiều năm cô không mặt đối mặt gần với nhân loại như vậy rồi.
"Sao anh biết được? Xuất thân là lính trinh sát hả?" Cố Như Vân trầm giọng mở miệng, có chút tò mò. Vừa rồi cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bốn người.
"Không phải.” Tiêu Chiến lắc đầu, lúc này mới phát hiện hình như mình đã tựa quá gần vào người phụ nữ bên cạnh rồi, vội vàng lùi về sau hơn 10cm, nhưng cũng không dám cách quá xa, để tránh tiếng nói chuyện quá nhỏ người bên cạnh không nghe thấy, mà nói quá lớn thì sẽ bị người bên ngoài phát hiện, "Bởi vì lúc trước kẻ bắt cóc tôi có bảy người..."
Tuy câu nói sau đó của Tiêu Chiến cũng không thêm được thông tin gì, nhưng Cố Như Vân lại có thể nghe ra ý trong lời nói của đối phương - - nói cách khác, vốn dĩ có bảy người, nhưng lại anh ta giết chết hoặc làm cho tàn phế hai tên, cho nên hiện tại số người chạy vào trong núi tìm anh ta là 5 người!
Cố Như Vân nghiêm túc nhìn vào hai mắt Tiêu Chiến, người này quả nhiên giống như vẻ ngoài của anh ta, là nhân vật phản diện không dễ chọc! May mà không có ý định trêu vào đối phương, cho nên Cố Như Vân cũng không lo lắng lắm.
Theo tiếng bước chân sàn sạt bên ngoài cửa động càng lúc càng gần, một tiếng động thanh thúy vang lên, đây là tiếng có người không cẩn thận giẫm phải cành khô.
"Đến rồi!" Hai mắt Cố Như Vân nheo lại, đôi con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài cửa động, cô và Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì, cả hai đều ngưng thần nín thở nhìn chằm chằm bên ngoài cửa động.
Sơn động mà Cố Như Vân kiếm được này không lớn, coi không đến một mét, từ trên mặt đất nhìn vào thì chỉ cao khoảng 50cm, còn nửa còn lại thì hãm sâu vào trong lòng đất, bên ngoài của động lại bị cây cối um tùm che khuất, người bình thường muốn phát hiện, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng, cũng không biết lúc trước rốt cuộc là ai đào ra cái hầm ngầm như vậy ở trong núi nữa!
"Các cậu xem bên kia xem có phát hiện ra gì không?" Giọng nói rét lạnh băng sương, mang theo kiêu ngạo bất tuân.
"Không có!"
"Không có!"
"Bên chúng tôi cũng không có phát hiện gì!" Mấy giọng nói cao thấp không đều vọng đến từ bốn phía núi rừng.
"Tiêu Chiến này quả thật cứ ý như con chuột, trốn nhanh thật!" Người đàn ông cầm đầu mặc quần áo đen mang theo mặt nạ Tu La nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh nói: "Tìm! Tìm cẩn thận cho tôi! Trước đó bên kia có để lại dấu vết của anh ta, Tiêu Chiến nhất định sẽ chạy theo hướng này! Tôi cũng không tin một kẻ tàn phế như anh ta có thể trong thời gian ngắn chạy được xa như vậy, anh ta nhất định đang trốn ở nơi nào đó! Các cậu nhanh điều tra cẩn thận cho tôi, bất cứ một ngõ ngách nào cũng không được bỏ qua!"
"Vâng!" Bốn giọng nói, đồng thời đáp lại, thái độ vô cùng cung kính, động tác tìm kiếm càng thêm nhanh, tiếng sàn sạt trong rừng cây vang lên càng lớn.
……….
/704
|