Chương 23: Một đám người ở phe khác
Cố Như Vân nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, có thể đoán được vị trí cụ thể của năm người này.
Hai tên trong số đó quây vòng, phân biệt tìm kiếm xung quanh cửa động, mượn chút ánh trăng sáng kia, Cố Như Vân còn có thể mơ hồ thấy được vài bóng người màu đen.
Ngay cả bầu không khí trong động, cũng bị mấy người bên ngoài làm cho trở nên khẩn trương!
May mà Cố Như Vân và Tiêu Chiến đều là người có tố chất tâm lý vô cùng tốt, đã từng đối mặt với không ít chuyện còn nguy hiểm hơn thế này không biết bao nhiêu lần.
Bởi vậy vẻ mặt hai người vô cùng trấn định, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm bóng người lắc lư qua khe hở cửa động, mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, Cố Như Vân và Tiêu Chiến không nghe được tiếng nói chuyện của những người này nữa mới thở phào, lại qua hơn mười phút nữa, hai người mới nhìn nhau.
"Trước đó là những người này bắt anh? Xem ra thế lực của đám bắt cóc anh cũng không nhỏ." Cố Như Vân vừa rồi có thấy trong tay mấy tên kia cầm súng!
Là một đất nước quản chế súng ống chặt chẽ, người bình thường tuyệt đối không có, nếu không trước đó trong căn nhà gỗ nhỏ kia cô đã bị đám người nọ cho một súng nổ đầu rồi!
Dù sao, cho dù cô có bản lĩnh lên trời, thì với thân thể hiện tại cũng không thể phát huy được, tố chất thân thể của người đã trải qua ưu hóa gen và người bình thường khác nhau quá lớn!
Cho dù là trẻ sơ sinh lúc mới sinh ra chưa tiêm thuốc cải tạo gen thì cũng giỏi hơn nhiều người bình thường tại trái đất này.
Nói cho cùng với sự tiến hóa của nhân loại, cùng với gen xuất sắc được di truyền từ cơ thể mẹ qua bao đời vẫn không phải là thứ mà người bình thường tại trái đất có thể so sánh được.
Cố Như Vân thầm nghĩ trong lòng, cũng không biết đời này, bản thân cô còn có thể lấy lại phong độ như nắm đó hay không...
"Cô sợ à?" Tiêu Chiến nhếch ... môi, để lộ ý cười nhàn nhạt, "Cô yên tâm, chờ vệ sĩ của tôi tìm thấy, chúng ta có thể xuống núi, tôi cũng sẽ không nói chuyện đêm nay ra ngoài tránh liên lụy đến cô..."
"Chỉ cần tôi có thể an toàn rời khỏi nơi này, để báo đáp công cứu mạng tôi trước đó của cô, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của cô." Trong đôi mắt thâm thúy của Tiêu Chiến khẽ dao động, hệt như sao trời lấp lánh mê hoặc lòng người.
"Yêu cầu gì cũng được sao?" Cố Như Vân khẽ cười ra tiếng, nghiêng đầu, liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
Trước đó người này còn cảnh giác nhìn cô, trông cứ như sợ cô sẽ chiếm tiện nghi của anh ta vậy, lúc này mới được bao lâu mà đã đáp ứng yêu cầu của cô rồi?
"Không phải là chuyện thương thiên hại lý, vi phạm đạo đức, tôi đương nhiên đều có thể làm." Tiêu Chiến nhìn Cố Như Vân, nghiêm nói, từ trước đến nay Tiêu Chiến anh không thích nợ ơn tình, huống chi là ơn cứu mạng trước mắt.
Chỉ cần điều tra ra người phụ nữ trước mắt, không phải là người do đối thủ của anh phái tới, Tiêu Chiến anh đương nhiên sẽ báo đáp ơn cứu mạng này của cô.
"Nếu anh đã muốn báo đáp ơn cứu mạng này, vậy tôi đây cứ thoải mái nhận thôi." Cố Như Vân cất thiết bị định vị vào túi áo, cũng không khách khí, nhếch môi cười nói: "Vừa lúc tôi cũng có đồ cần tìm, nếu anh có năng lực vậy thì giúp tôi tìm một lượng lớn..." Dược liệu... Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong.
Hai tiếng bước chân vội vã truyền vào trong tai Cố Như Vân và Tiêu Chiến, hai người nhìn nhau, lập tức ngậm miệng.
Không nghĩ tới nơi rừng núi Tây Tạng rộng lớn này, chỉ ngắn ngủi có 10 phút, đã có hai nhóm người liên tiếp xuất hiện trước mặt bọn họ!
/704
|