Chương 27: Sắp chết đến nơi rồi
Trần Phong đau đớn run lên, nhìn họng súng đen ngòm trước mặt, lắp bắp nói không rõ ràng.
Mỗi dây thần kinh trên người đều thúc giục Trần Phong mau chạy đi, nhưng anh ta và Độc Lang bị năm người t bên kia vây lại, không thể chạy trốn.
"Anh nói không có là không có sao?"
Tên cầm đầu nhìn chằm chằm Trần Phong và Độc Lang, cười khẩy một tiếng, hất cằm, nhếch mép phun ra một luồng khói trắng, nói: “Thế tôi nói vừa rồi tôi chưa hề nổ súng là chưa nổ súng sao? ... Hả! Hai người nói thật cho tôi biết, tại sao đêm khuya thế này lại xuất hiện trong rừng rậm? Nếu không phải người là do các người cứu, vậy các người nói xem. Anh ta có thể trốn đi đâu được?"
Tên thủ lĩnh cười ha hả, ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía hai người trước mặt. Anh ta tìm kiếm suốt đêm, hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không tìm được chút dấu vết nào của Tiêu Chiến, nếu nói anh có thể trốn thoát mà không cần sự giúp đỡ của ai, anh ta sẽ không bao giờ tin! Đúng lúc này, hai người này lại xuất hiện trước mặt họ.
Không biết những người này muốn làm gì. Trần Phong, một người đàn ông vạm vỡ, thân cao mét 8 lại bị họng súng dọa cho sợ co quắp cả người. Cơ thể anh ta hạ thấp xuống một nửa, trên trán lấm tấm mồ hôi, không ngừng thấm ra ngoài, anh ta nói giọng lắp bắp, "Tôi, tôi, chúng tôi thực sự không biết gì cả ... Chúng tôi, chúng tôi chỉ lên núi, đến, đến ..."
Bị súng chĩa vào trán, đầu óc Trần Phong hoàn toàn trống rỗng, như bị va đập mạnh, nhất thời không biết mình định nói cái gì.
Anh ta cũng không thể trực tiếp nói cho người bên kia biết, nửa đêm anh ta chạy lên núi là để giết người đúng không?
"Nói đi! Anh tới đây làm cái quái gì?" Họng súng đen thui đè lên lông mày Trần Phong, thủ lĩnh áo đen nheo mắt đầy nguy hiểm.
Súng vừa bắn đạn khiến nhiệt độ họng súng tăng cao do ma sát để lại truyền đến da thịt, khiến Trần Phong kinh hồn táng đảm, sắc mặt tái nhợt suýt chút nữa khiến tè ra quần!
"Chúng tôi đi săn mèo. Sau thu, mèo rừng trên núi khá nặng thịt. Ban ngày người đông chúng tôi sợ bị phát hiện nên chỉ dám đến đây vào ban đêm để ..." Độc Lang căng thẳng. Sống lưng anh ta lạnh buốt, nhưng dẫu sao anh ta cũng làm lão đại đã nhiều năm.
Cho dù có lo lắng và sợ hãi, Độc Lang vẫn giữ trạng thái tốt hơn nhiều so với cấp dưới là Trần Phong của mình.
"Hừ! Chết đến nơi rồi, anh còn dám giở trò sao?” Nghe xong lời nói của Độc Lang, thủ lĩnh nọ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí: "Nếu như không nói thật, tôi sẽ tiễn anh xuống dưới đó!"
Anh ta chưa từng nghe có người lên núi săn mèo, nhưng lại không dẫn theo chó săn hay cung, súng! Tên khốn này dám lừa anh ta hả?! Thực sự cho rằng anh ta là một kẻ ngốc sao?!
Pằng! Pằng!
Trong núi lại vang lên tiếng súng, Cố Như Vân và Tiêu Chiến im lặng nhìn nhau trong động, hai người họ gần như chắc chắn hai người vừa rồi đi ngang qua chỗ bọn họ đã gặp tai nạn.
"Tiếng súng này vang lên từ phía Tây Nam. Chắc là vì sợ bị phát hiện nên mới trực tiếp giết người.” Cố Như Vân ngước mắt nhìn bầu trời mờ nhạt bên ngoài cửa hang, nhíu mày nói.
Bên kia đã giết người ở đây thì chắc chắn sẽ trực tiếp xử lý cái xác ở nơi này, thậm chí còn truy ngược lại dấu vết.
Tiêu Chiến gật đầu đáp: "Ừ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này."
Mặc kệ thiết bị định vị có sửa được hay không, ngày mai bọn họ cũng phải tìm cách rời khỏi đỉnh núi tuyết Tây Tạng này!
………...
/704
|