Chương 28: Sửa xong rồi
Tiêu Chiến không quan tâm đến những gì Cố Như Vân đã nói trước đó, rằng thiết bị định vị có thể sửa được.
Người phụ nữ ở phía đối diện trông trắng trẻo, mập mạp, thân cao không quá mét 6. Nhưng cân nặng lại không nhẹ.
Ngay cả nụ cười trên gương mặt người phụ nữ này trông cũng có chút ngốc nghếch ngây ngô, hoàn toàn không giống người sẽ có bản lĩnh sửa được những thiết bị công nghệ cao này.
Nhưng thiết bị định vị trước mặt anh, cho dù là người tinh thông thiết bị công nghệ cao, dưới tình huống không có dụng cụ mà muốn sửa, e rằng không đến hơn mười tiếng đồng hồ cũng khó có thể sửa được, huống chi là người khác.
Tiêu Chiến thầm nghĩ xem nên làm thế nào để rời khỏi đỉnh núi tuyết Tây Tạng này ...
Anh không thể ở lại đây nữa, người phụ nữ kia đương nhiên cũng không thể ở lại đây, nơi đây không an toàn, vì vậy anh phải tìm cách để hai người trốn thoát an toàn!
Tiêu Chiến đã từng đến nơi này, cách đây 3 năm khi còn khỏe, chưa bị liệt, anh cùng ông bà đi leo núi, cho nên khá quen thuộc với hai tuyến đường lên xuống đỉnh núi tuyết Tây Tạng này.
Tuy nhiên, địa hình của nơi đây rất dốc, cho dù hai người chỉ bị kẹt trên sườn núi cũng không dễ dàng xuống núi, chưa kể vị trí hiện tại của anh có lẽ còn ở một nơi rất cao. Trên cả lưng chừng núi, gần đỉnh núi! Cho dù có quen thuộc cỡ nào đi chăng nữa, anh bị tàn tật, muốn xuống núi cũng không dễ dàng ...
Chẳng trách Phương Gia Hòa và đám người kia muốn bắt cóc anh và Cố Như Vân đến ngọn núi này.
Tiêu Chiến nhắm mắt dựa vào vách đá trong động, suy nghĩ miên man, hồi lâu không ngủ được.
Cố Như Vân mở mắt nhìn bầu trời đang dần sáng lên bên ngoài cửa động, cô lấy thiết bị định vị trong túi áo ra, bình tĩnh tháo lắp, lần mò có trật tự.
Ngón tay mũm mĩm của cô lớn hơn rất nhiều so với kích thước của thiết bị định vị, nhưng Cố Như Vân vẫn có thể xử lý nó mà không cần dụng cụ chuyên nghiệp. Không biết cô lấy hai que gỗ nhỏ như que tăm ở đâu ra, cẩn thận xem xét từng chi tiết.
Nhưng nếu lúc này có ai đó quan sát kỹ nhất định sẽ thấy từng chuyển động trên tay Cố Như Vân đều chính xác như thể máy móc! Mỗi cử động đều vô cùng dứt khoát. Không hề run tay!
Chỉ mất hơn mười phút, ngay lúc Cố Như Vân đóng nắp định vị nhỏ trong tay, chiếc định vị cỡ cúc áo trên tay cô chợt lóe lên một tia sáng xanh nhỏ như hạt vừng!
“Được rồi, xem ra nó đã được sửa xong!” Cố Như Vân khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên!
...
Đồng thời, lúc này tại huyện Giang Chí, cách nơi đây hơn trăm km, hai vệ sĩ mặc đồ đen thấy thiết bị định vị sáng lên thì trợn mắt há hốc mồm! Gần như trực tiếp nhảy khỏi xe!
"Dương Tử! Nhanh đi về phía Tây! Lái xe về phía đỉnh núi tuyết Tây Tạng! Có tin tức từ thiếu tá của chúng ta rồi!! Nhanh lên!" Người đàn ông cầm máy tính xách tay ngồi ở ghế trước kích động vỗ tay đồng đội của mình. Không hề quan tâm có phải người ta đang lái xe hay không.
Người lái xe tên Dương Tử nhìn đèn xanh nhấp nháy trên bản đồ trên màn hình laptop, trong lòng hưng phấn không thôi, cả khuôn mặt đỏ bừng, “Lão Trang, mau gọi cho đám A Hải. Bảo hai người họ mau tới đây! Nói với họ rằng chúng ta đã tìm được thiếu tá! Anh ấy đang ở trên đỉnh núi tuyết Tây Tạng!!!"
………….
/704
|