Sau khi Đường Doanh đi được một lúc, Lam Lam vẫn giữ nguyên ở trạng thái cúi gằm mặt xuống, hai tay buông thõng, trong đầu thì ngổn ngang với mớ suy nghĩ không đầu không cuối.
Cô cười nhạt. Thì ra đó là những mảnh ghép kí ức mà cô đã quên ư? Quên đi cũng đáng mà.
Nghĩ kĩ thì việc Lam Lam mất đi trí nhớ cũng không hẳn là một sự cố. Những kí ức trong quá khứ của cô có ở toàn bộ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau. Vui, buồn, yêu, ghét… tất cả đều đan xen, lồng lại một cách khéo léo. Nhưng rõ ràng hơn cả vẫn là sự sợ hại. Nó luôn hiện hữu bên cô trong từng ngày, từng giờ cho đến khi cô không còn nhớ gì nữa. Mà đối với một đứa con nít là Lam Lam lúc đó, những thứ đáng sợ như vậy,nếu có cơ hội để quên, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua… Chỉ là, lúc này đây, suy nghĩ của cô đã khác xa so với một đứa trẻ nên cô thấy bản thân mình trong quá khứ thật nức cười. Luôn là một đứa nhóc lanh tranh, phá phách, nghịch ngợm,… ấy thế mà lại yếu đuối đến nỗi sẵn sàng quên đi tất cả chỉ vì sự sợ hãi.
Xoạt… - Cửa phòng bệnh lại mở ra một lần nữa. Chạy xồng xộc vào,không ai khác mà chính là Đỗ Phúc. Nhìn thấy Lam Lam, cậu hốt hoảng đến nỗi mọi hành động đều trở nên luống ca luống cuống một cách lạ thường.
- Lam Lam. Cậu không sao chứ. Cậu thấy thế nào rồi. – Phúc vụng về xem xét Lam Lam, từ vết thương trên đầu cho đến vết bầm ở chân tay. Cậu như vậy có lẽ cũng chỉ vì đang quá lo lắng cho Lam Lam đây.
Ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Đỗ Phúc, Lam Lam chỉ tròn mắt, không phản ứng gì thêm. Cho đến khi Phúc dừng mọi hành động của mình lại và nhìn thẳng vào cô :
- Này cậu có biết tớ lo lắm không hả? Sao không trả lời tớ?
- Ơ… à ừ. – Lam Lam cười nhẹ. – Như cậu thấy đấy. Tớ có sao nhưng không nghiêm trọng.
- Còn không nghiêm trọng à? Tay chân tím hết lại. Đầu thì phải quấn băng. Cậu đã làm cái gì mà ra nông nỗi này?
Phúc cứ thế tua một mạch mà không hề để ý đến nét mặt của Lam Lam.
Lam Lam dường như một chút cũng chẳng để tâm đến những gì cậu đang nói. Cô hướng thẳng ánh mắt của mình ra ngoài cửa, chờ ngóng thứ gì đó.
- Này. Nhóc Lam. Cậu sao thế? – Phúc cuối cùng cũng nhận ra ra sự khác lạ của người-bệnh. Cậu nghiêng đầu, thắc mắc.
Câu hỏi của Phúc đã giúp Lam Lam để ý xung quanh hơn. Cô luống cuống :
- À… không. Mà Phúc này, có mình cậu đến thôi à? Papa tớ đâu?
- Ừ. Một mình tớ thôi. Bác Tạ có việc nên không thể đến được. Một mình tớ cũng đủ rồi, đúng không?
Nhìn thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Lam Lam, Phúc phân trần :
- Cậu đừng nghĩ gì nhiều nhé. Thật ra bác Tạ là người lo lắng cho cậu nhất đấy. Không thấy cậu trở về, bác nhanh chóng sai người đi tìm cậu, thậm chí còn không giữ nổi bình tĩnh nữa cơ. Chỉ cho đến khi nghe được tin tìm thấy cậu, bác ấy mới yên tâm mà tiếp tục công việc của mình đấy.
Sau câu nói của Phúc, khuôn mặt Lam Lam có một chút biến đổi. Cô dường như đang cố kìm nén lại cảm xúc của mình vậy.
- Vậy à? Với papa tớ, công việc lúc nào cũng là quan trọng nhất nhỉ?
Nghe Lam Lam nói thế, Đỗ Phúc nheo mày. Cậu nhìn chằm chằm vào cô như đang dò xét. Trong cô chắn chắn có thứ gì đó đang thay đổi. Nhưng thứ gì lại khiến cô cư xử một cách kì lạ như vậy được chứ?
- Phúc à. Cậu nói cho tớ biết đi. – Giọng Lam Lam run run. – Tớ không phải là một đứa vô dụng đúng không?
- Cậu thật là. – Phúc xua xua tay, cười. – Làm sao cậu lại…là….
Nụ cười của Phúc vụt tắt ngay sau khi Lam Lam ngước mặt lên nhìn cậu.
Trước mắt cậu, không còn là một cô nhóc vô tư của bình thường nữa mà thay vào đó là một cô bé yếu đuối với hai hàng nước mắt lăn dài. Trên khuôn mặt đỏ hồng kia, từng giọt nước cứ đua nhau chảy ra từ khóe mắt rồi vô tư làm ướt hai gò má đang không ngừng rung lên.
Cảm xúc vỡ òa, Lam Lam không thể kìm nén chúng lại được nữa nên cô mặc sức thỏa mãn những cảm xúc ấy bằng cách khóc lên nức nở.
- Tớ…tớ… không … không phải là đứa… đứa thừa thãi phải không? – Câu nói của Lam Lam trở nên ngắt quãng. Cô đưa tay lên quệt đi nước trên khuôn mặt mình nhưng không sao hết được vì chúng liên tục xuất hiện ngay cả khi bàn tay cô vừa lướt qua.
Phúc im lặng. Cậu còn biết nói gì trong lúc này đây?
Ngồi xuống bên cạnh Lam Lam, Phúc kéo cô lại gần mình, ôm chặt cô vào lòng. Cậu như muốn nói rằng : “Nhóc Lam, cậu cứ khóc đi, khóc thật to vào, khóc ra hết những đau khổ cho nhẹ lòng…”
Có lẽ qua phản ứng của Lam Lam, Phúc cũng đã lờ mờ đoán ra việc trí nhớ của cô đã được khôi phục. “Thừa thãi”, “vô dụng” đều là những từ cô luôn phải nghe trong suốt quãng thời gian lúc bé mà… Lam Lam tội nghiệp.
Tiếng khóc ngừng. Lam Lam ngủ lịm đi trong vòng tay Đỗ Phúc. Trận khóc vừa rồi đã vô tình lấy đi hết số sức lực còn lại của cô nên cô mệt cũng là phải thôi. Khóc ra được cũng tốt. Khóc xong rồi thì ngủ một giấc thật sâu là thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương trong lòng.
“Giúp” Lam Lam đột ngột nhớ lại mọi thứ như vậy, lại trong hoàn cảnh này, số phận thật biết cách trêu đùa Đỗ Phúc mà. Vậy là bây giờ, việc đưa quyết định đối với cậu lại càng thêm phần khó khăn và nặng nề hơn cả trước rồi … Đã định từ bỏ Lam Lam, nhưng ngay sau khi nghe tin cô mất tích, cậu lại không hề ngần ngại mà quay về đây một cách nhanh nhất. Hài hước thật.
Từ Từ buông Lam Lam ra, Đỗ Phúc nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường rồi đắp chăn lên cho cô. Ngắm nhìn cô thêm một lúc lâu, cuối cùng Phúc cũng quyết định rời đi. Cậu khẽ khàng bước từng bước, cố gắng không phát ra tiếng động vì sợ làm Lam Lam tỉnh giấc.
Ngoái lại nhìn cô một lần nữa, Phúc khẽ thở dài rồi đóng cánh cửa lại, đi tiếp. Có một số việc đang chờ cậu giải quyết.
** ** **
- Mày có đánh tao bao nhiêu nữa tao cũng sẽ không nói.
- Này thì không nói này.
Đường Doanh liên tục đấm vào mặt rồi vào bụng của tên cầm đầu lũ du côn bắt cóc kia khi hắn không chịu khai ra bất cứ một thứ gì cả. Xem ra bản tính nóng nảy càng khiến cậu bực mình hơn khi hắn ta trả lời cậu bằng cái giọng điệu kiêu ngạo đáng ghét.
Đúng là Đường Doanh nóng tính thật nhưng với tất cả những thành viên của Black có mặt ở đây, không riêng gì cậu mà ai ai cũng đang có chung một cảm giác đó là cực kì ức chế vì sự lì lợm của tên cầm đầu này.
Sức chịu đựng đạt đến giới hạn, cơn tức lên đến đỉnh điểm, Doanh vớ luôn cây gậy đánh bóng chày dựng ở góc nhà và định dùng nó đập mạnh vào đầu tên cầm đầu kia. Nhưng khi vừa dơ cây gậy lên, cậu đã bị ngăn lại bởi tiếng nói của một tên đàn em trong lũ bắt cóc bị trói ở trong góc bên phải :
- Không được đánh đại ca thêm nữa, tôi sẽ khai, khai hết.
Nghe vậy, Doanh thả cây gậy bóng chày xuống đất. Cậu vênh váo bước đến cạnh tên đàn em một cách bình tĩnh nhất có thể để ra oai tuy rằng trong lòng, lửa giận đang sôi lên sung sục.
Bóp mạnh hai má và nâng mặt tên đàn em lên, Doanh gằn ra từng tiếng :
- Nói. Nói hết những gì mày biết cho tao.
Vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt tên đó. Hắn lắp bắp :
- Vâng…vâng… Người thuê chúng tôi bắt Tạ Thiện Thiện có tên là Y Nhược… Liêu Y Nhược..
Rầm…. – Câu trả lời của hắn như một tảng đá lớn đột ngột đè thawnge\\\\r lên những suy nghĩ của Đường Doanh. Câu không tin vào những gì mình nghe thấy và hỏi lại một lần nữa :
- Mày nói cái khỉ gì đấy? Liêu Y Nhược nào?
- Tôi… tôi…. Cũng không rõ lắm. Hình như là…
- Là Liêu Y Nhược, con gái thứ của nhà họ Liêu đứng đầu dây chuyền liên doanh khách sạn Mai Phương trong nước. – Tên cầm đầu chen lời.
Không thể nào. Thông tin chúng vừa đưa ra là giả phải không? Y Nhược mà chúng nói chẳng phải là nữ-ác-quỷ của Black đấy sao? Vô lí. Người luôn coi Hạ Thất Lăng là tất cả thì làm sao có thể để những việc gây hại cho anh xảy ra vì mục đích của mình được.
- Nực cười. Chúng mày bịa ra cái gì nghe hay thế. – Doanh nhếch mép
- Tao không bịa. Cô ta thuê chúng tao đi bắt tên nhóc họ Tạ nhưng không ngờ lại gặp cả thằng mà chúng mày gọi là đại ca nên chúng tao mới đưa hắn đi luôn đấy. Nghe cô ta nói thì lí do để bắt tên nhóc họ Tạ là để trả thù việc ở tiệm bánh thì phải…
- IM NGAY.
Doanh quát. Cậu định thụi thêm một đấm nữa vào bụng tên cầm đầu nhưng lại một lần nữa bị ngăn đứng bởi giọng nói phát ra từ ngoài cửa kho.
- Những gì mày nói là thật chứ?
Quay ra phía cửa kho, Doanh á khẩu khi nhìn thấy Đỗ Phúc đằng đằng sát khí hướng thẳng ánh mắt vào tên bắt cóc.
- Sao tự nhiên cậu đến đây? – Doanh hỏi. – Không phải đang trong bênh viện với Thiện Thiện sao?
Không trả lời, Phúc định làm thứ gì đó với tên cầm đầu nhưng lại thôi. Cậu quay ngoắt bước đi, để lại Đường Doanh tròn mắt không hiểu gì ở lại.
Những thứ Doanh vừa thấy là sự thật hả? Tên ẻo lả hay bám váy Thiện Thiện mà cũng ra dáng đàn ông như kia ư? Càng ngày càng lắm chuyện kì lạ xảy ra nhỉ. Mà, bây giờ không phải lúc ngạc nhiên vì ba cái chuyện vớ vẩn này. Điều cần thiết bây giờ là làm rõ cái thông tin vừa nghe được đã.
Nghĩ vậy, Doanh lại cau mặt, lấy lại dáng vẻ và điệu bộ như vài phút trước rồi tiếp tục tra-khảo-phạm-nhân.
** ** **
Kéo Y Nhược ra một cái ngõ nhỏ vắng gần tiệm bánh nơi cô làm thêm, Đỗ Phúc dùng bộ mặt lạnh băng khi đứng đối diện với cô.
- Có việc gì vậy?
Y Nhược giựa lưng vào tường, thắc mắc. Không gian im lặng khiến cô không thể chịu thêm được nữa mà phải lên tiếng.
Quay lại nhìn cô bằng ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can người khác, Đường Doanh nói với giọng nghiêm nghị :
- Có thật là cậu không biết gì chứ? Đừng có giả vờ với tôi.
- Hơ. Sao tự nhiên cậu lạ thế. Ăn nhầm thứ gì hả? Tôi chẳng hiểu cậu nói đến vấn đề gì cả.
Nghe xong câu trả lời của Y Nhược, Đỗ Phúc đấm thẳng vào phần tường xát bên má phải cô. Ngay sau đó, cậu chống cả hai tay lên tường, ép xát vào cô, nhìn chằm chằm:
- Cậu đừng giả vờ nữa. Tại sao lại thuê người bắt Thiện Thiện chỉ vì xích mích nhỏ trong tiệm bánh hả?
Đường Doanh cứ tưởng là Y Nhược sẽ lẩn tránh ánh mắt mình vì cô đang đóng kịch. Nhưng không, trái lại, Nhược chỉ khẽ nheo mắt và vẫn nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Đỗ Phúc. Cô như cố để hiểu xem người đang áp xát mình nghĩ gì, và hành động này của cậu là sao thì phải.
Im lặng…. Phúc chờ đợi câu trả lời từ Y Nhược. Nhưng có vẻ như trong một nửa của sự đợi chờ ấy là sự chối bỏ. Chối bỏ gì ư? Phúc đang cố chối bỏ “sự thật” mà cậu tin đó là : “Y Nhươc đứng sau tất cả mọi chuyện.”
- Tôi không có làm chuyện đó.
Giọng nói của Nhược vang lên nhè nhẹ. Câu trả lời từ cô một phàn nào thỏa mãn được sự chối bỏ trong Đỗ Phúc. Nhưng dường như cái gọi là tức giận đã lấn át hết mọi suy nghĩ và lí trí của cậu khiến Lúc này, cậu cực kì ghét Nhược, thật sự rất ghét cô. Ghét từ đôi mắt, khuôn mặt, giọng nói, cho đến cái dáng người nhỏ bé đang nằm trọn trong khoảng không gian cậu tạo ra.
Tại sao lại nhìn cậu như vậy chứ? Tại sao không bỏ đi mà lại chịu đứng im? Tại sao? Tại sao?
- Chết tiệt. – Phúc buông mạnh hai tay.
Cậu không hỏi thêm bất kì điều gì nữa mà một mạch bỏ đi. Để lại đăng sau một cô bé đang run lên vì cái gọi là đáng sợ tỏa ra từ người cậu.
Y Nhược ngồi bệt xuống, không ngừng thở đều, mạnh ra. Cô vừa trải qua cái cảm giác kì lạ đã từng có trước đây khi đối mặt với Hạ Thất Lăng. Khác là lần này, những thứ cô đọc được từ trong ánh mắt của Đỗ Phúc chỉ có mỗi sự tức giận đang được kìm nén lại, ngoài ra, không còn thứ gì khác.
Một tác động nhẹ bây giờ cũng có thể khiến cho sự tức giận ấy vỡ òa ra như nham thạch phun trào từ miệng núi lửa. Vậy nên, Nhược chỉ dám đứng im rồi trả lời câu hỏi từ Phúc một cách thành thật nhất.
Cô cười nhạt. Thì ra đó là những mảnh ghép kí ức mà cô đã quên ư? Quên đi cũng đáng mà.
Nghĩ kĩ thì việc Lam Lam mất đi trí nhớ cũng không hẳn là một sự cố. Những kí ức trong quá khứ của cô có ở toàn bộ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau. Vui, buồn, yêu, ghét… tất cả đều đan xen, lồng lại một cách khéo léo. Nhưng rõ ràng hơn cả vẫn là sự sợ hại. Nó luôn hiện hữu bên cô trong từng ngày, từng giờ cho đến khi cô không còn nhớ gì nữa. Mà đối với một đứa con nít là Lam Lam lúc đó, những thứ đáng sợ như vậy,nếu có cơ hội để quên, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua… Chỉ là, lúc này đây, suy nghĩ của cô đã khác xa so với một đứa trẻ nên cô thấy bản thân mình trong quá khứ thật nức cười. Luôn là một đứa nhóc lanh tranh, phá phách, nghịch ngợm,… ấy thế mà lại yếu đuối đến nỗi sẵn sàng quên đi tất cả chỉ vì sự sợ hãi.
Xoạt… - Cửa phòng bệnh lại mở ra một lần nữa. Chạy xồng xộc vào,không ai khác mà chính là Đỗ Phúc. Nhìn thấy Lam Lam, cậu hốt hoảng đến nỗi mọi hành động đều trở nên luống ca luống cuống một cách lạ thường.
- Lam Lam. Cậu không sao chứ. Cậu thấy thế nào rồi. – Phúc vụng về xem xét Lam Lam, từ vết thương trên đầu cho đến vết bầm ở chân tay. Cậu như vậy có lẽ cũng chỉ vì đang quá lo lắng cho Lam Lam đây.
Ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Đỗ Phúc, Lam Lam chỉ tròn mắt, không phản ứng gì thêm. Cho đến khi Phúc dừng mọi hành động của mình lại và nhìn thẳng vào cô :
- Này cậu có biết tớ lo lắm không hả? Sao không trả lời tớ?
- Ơ… à ừ. – Lam Lam cười nhẹ. – Như cậu thấy đấy. Tớ có sao nhưng không nghiêm trọng.
- Còn không nghiêm trọng à? Tay chân tím hết lại. Đầu thì phải quấn băng. Cậu đã làm cái gì mà ra nông nỗi này?
Phúc cứ thế tua một mạch mà không hề để ý đến nét mặt của Lam Lam.
Lam Lam dường như một chút cũng chẳng để tâm đến những gì cậu đang nói. Cô hướng thẳng ánh mắt của mình ra ngoài cửa, chờ ngóng thứ gì đó.
- Này. Nhóc Lam. Cậu sao thế? – Phúc cuối cùng cũng nhận ra ra sự khác lạ của người-bệnh. Cậu nghiêng đầu, thắc mắc.
Câu hỏi của Phúc đã giúp Lam Lam để ý xung quanh hơn. Cô luống cuống :
- À… không. Mà Phúc này, có mình cậu đến thôi à? Papa tớ đâu?
- Ừ. Một mình tớ thôi. Bác Tạ có việc nên không thể đến được. Một mình tớ cũng đủ rồi, đúng không?
Nhìn thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Lam Lam, Phúc phân trần :
- Cậu đừng nghĩ gì nhiều nhé. Thật ra bác Tạ là người lo lắng cho cậu nhất đấy. Không thấy cậu trở về, bác nhanh chóng sai người đi tìm cậu, thậm chí còn không giữ nổi bình tĩnh nữa cơ. Chỉ cho đến khi nghe được tin tìm thấy cậu, bác ấy mới yên tâm mà tiếp tục công việc của mình đấy.
Sau câu nói của Phúc, khuôn mặt Lam Lam có một chút biến đổi. Cô dường như đang cố kìm nén lại cảm xúc của mình vậy.
- Vậy à? Với papa tớ, công việc lúc nào cũng là quan trọng nhất nhỉ?
Nghe Lam Lam nói thế, Đỗ Phúc nheo mày. Cậu nhìn chằm chằm vào cô như đang dò xét. Trong cô chắn chắn có thứ gì đó đang thay đổi. Nhưng thứ gì lại khiến cô cư xử một cách kì lạ như vậy được chứ?
- Phúc à. Cậu nói cho tớ biết đi. – Giọng Lam Lam run run. – Tớ không phải là một đứa vô dụng đúng không?
- Cậu thật là. – Phúc xua xua tay, cười. – Làm sao cậu lại…là….
Nụ cười của Phúc vụt tắt ngay sau khi Lam Lam ngước mặt lên nhìn cậu.
Trước mắt cậu, không còn là một cô nhóc vô tư của bình thường nữa mà thay vào đó là một cô bé yếu đuối với hai hàng nước mắt lăn dài. Trên khuôn mặt đỏ hồng kia, từng giọt nước cứ đua nhau chảy ra từ khóe mắt rồi vô tư làm ướt hai gò má đang không ngừng rung lên.
Cảm xúc vỡ òa, Lam Lam không thể kìm nén chúng lại được nữa nên cô mặc sức thỏa mãn những cảm xúc ấy bằng cách khóc lên nức nở.
- Tớ…tớ… không … không phải là đứa… đứa thừa thãi phải không? – Câu nói của Lam Lam trở nên ngắt quãng. Cô đưa tay lên quệt đi nước trên khuôn mặt mình nhưng không sao hết được vì chúng liên tục xuất hiện ngay cả khi bàn tay cô vừa lướt qua.
Phúc im lặng. Cậu còn biết nói gì trong lúc này đây?
Ngồi xuống bên cạnh Lam Lam, Phúc kéo cô lại gần mình, ôm chặt cô vào lòng. Cậu như muốn nói rằng : “Nhóc Lam, cậu cứ khóc đi, khóc thật to vào, khóc ra hết những đau khổ cho nhẹ lòng…”
Có lẽ qua phản ứng của Lam Lam, Phúc cũng đã lờ mờ đoán ra việc trí nhớ của cô đã được khôi phục. “Thừa thãi”, “vô dụng” đều là những từ cô luôn phải nghe trong suốt quãng thời gian lúc bé mà… Lam Lam tội nghiệp.
Tiếng khóc ngừng. Lam Lam ngủ lịm đi trong vòng tay Đỗ Phúc. Trận khóc vừa rồi đã vô tình lấy đi hết số sức lực còn lại của cô nên cô mệt cũng là phải thôi. Khóc ra được cũng tốt. Khóc xong rồi thì ngủ một giấc thật sâu là thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương trong lòng.
“Giúp” Lam Lam đột ngột nhớ lại mọi thứ như vậy, lại trong hoàn cảnh này, số phận thật biết cách trêu đùa Đỗ Phúc mà. Vậy là bây giờ, việc đưa quyết định đối với cậu lại càng thêm phần khó khăn và nặng nề hơn cả trước rồi … Đã định từ bỏ Lam Lam, nhưng ngay sau khi nghe tin cô mất tích, cậu lại không hề ngần ngại mà quay về đây một cách nhanh nhất. Hài hước thật.
Từ Từ buông Lam Lam ra, Đỗ Phúc nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường rồi đắp chăn lên cho cô. Ngắm nhìn cô thêm một lúc lâu, cuối cùng Phúc cũng quyết định rời đi. Cậu khẽ khàng bước từng bước, cố gắng không phát ra tiếng động vì sợ làm Lam Lam tỉnh giấc.
Ngoái lại nhìn cô một lần nữa, Phúc khẽ thở dài rồi đóng cánh cửa lại, đi tiếp. Có một số việc đang chờ cậu giải quyết.
** ** **
- Mày có đánh tao bao nhiêu nữa tao cũng sẽ không nói.
- Này thì không nói này.
Đường Doanh liên tục đấm vào mặt rồi vào bụng của tên cầm đầu lũ du côn bắt cóc kia khi hắn không chịu khai ra bất cứ một thứ gì cả. Xem ra bản tính nóng nảy càng khiến cậu bực mình hơn khi hắn ta trả lời cậu bằng cái giọng điệu kiêu ngạo đáng ghét.
Đúng là Đường Doanh nóng tính thật nhưng với tất cả những thành viên của Black có mặt ở đây, không riêng gì cậu mà ai ai cũng đang có chung một cảm giác đó là cực kì ức chế vì sự lì lợm của tên cầm đầu này.
Sức chịu đựng đạt đến giới hạn, cơn tức lên đến đỉnh điểm, Doanh vớ luôn cây gậy đánh bóng chày dựng ở góc nhà và định dùng nó đập mạnh vào đầu tên cầm đầu kia. Nhưng khi vừa dơ cây gậy lên, cậu đã bị ngăn lại bởi tiếng nói của một tên đàn em trong lũ bắt cóc bị trói ở trong góc bên phải :
- Không được đánh đại ca thêm nữa, tôi sẽ khai, khai hết.
Nghe vậy, Doanh thả cây gậy bóng chày xuống đất. Cậu vênh váo bước đến cạnh tên đàn em một cách bình tĩnh nhất có thể để ra oai tuy rằng trong lòng, lửa giận đang sôi lên sung sục.
Bóp mạnh hai má và nâng mặt tên đàn em lên, Doanh gằn ra từng tiếng :
- Nói. Nói hết những gì mày biết cho tao.
Vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt tên đó. Hắn lắp bắp :
- Vâng…vâng… Người thuê chúng tôi bắt Tạ Thiện Thiện có tên là Y Nhược… Liêu Y Nhược..
Rầm…. – Câu trả lời của hắn như một tảng đá lớn đột ngột đè thawnge\\\\r lên những suy nghĩ của Đường Doanh. Câu không tin vào những gì mình nghe thấy và hỏi lại một lần nữa :
- Mày nói cái khỉ gì đấy? Liêu Y Nhược nào?
- Tôi… tôi…. Cũng không rõ lắm. Hình như là…
- Là Liêu Y Nhược, con gái thứ của nhà họ Liêu đứng đầu dây chuyền liên doanh khách sạn Mai Phương trong nước. – Tên cầm đầu chen lời.
Không thể nào. Thông tin chúng vừa đưa ra là giả phải không? Y Nhược mà chúng nói chẳng phải là nữ-ác-quỷ của Black đấy sao? Vô lí. Người luôn coi Hạ Thất Lăng là tất cả thì làm sao có thể để những việc gây hại cho anh xảy ra vì mục đích của mình được.
- Nực cười. Chúng mày bịa ra cái gì nghe hay thế. – Doanh nhếch mép
- Tao không bịa. Cô ta thuê chúng tao đi bắt tên nhóc họ Tạ nhưng không ngờ lại gặp cả thằng mà chúng mày gọi là đại ca nên chúng tao mới đưa hắn đi luôn đấy. Nghe cô ta nói thì lí do để bắt tên nhóc họ Tạ là để trả thù việc ở tiệm bánh thì phải…
- IM NGAY.
Doanh quát. Cậu định thụi thêm một đấm nữa vào bụng tên cầm đầu nhưng lại một lần nữa bị ngăn đứng bởi giọng nói phát ra từ ngoài cửa kho.
- Những gì mày nói là thật chứ?
Quay ra phía cửa kho, Doanh á khẩu khi nhìn thấy Đỗ Phúc đằng đằng sát khí hướng thẳng ánh mắt vào tên bắt cóc.
- Sao tự nhiên cậu đến đây? – Doanh hỏi. – Không phải đang trong bênh viện với Thiện Thiện sao?
Không trả lời, Phúc định làm thứ gì đó với tên cầm đầu nhưng lại thôi. Cậu quay ngoắt bước đi, để lại Đường Doanh tròn mắt không hiểu gì ở lại.
Những thứ Doanh vừa thấy là sự thật hả? Tên ẻo lả hay bám váy Thiện Thiện mà cũng ra dáng đàn ông như kia ư? Càng ngày càng lắm chuyện kì lạ xảy ra nhỉ. Mà, bây giờ không phải lúc ngạc nhiên vì ba cái chuyện vớ vẩn này. Điều cần thiết bây giờ là làm rõ cái thông tin vừa nghe được đã.
Nghĩ vậy, Doanh lại cau mặt, lấy lại dáng vẻ và điệu bộ như vài phút trước rồi tiếp tục tra-khảo-phạm-nhân.
** ** **
Kéo Y Nhược ra một cái ngõ nhỏ vắng gần tiệm bánh nơi cô làm thêm, Đỗ Phúc dùng bộ mặt lạnh băng khi đứng đối diện với cô.
- Có việc gì vậy?
Y Nhược giựa lưng vào tường, thắc mắc. Không gian im lặng khiến cô không thể chịu thêm được nữa mà phải lên tiếng.
Quay lại nhìn cô bằng ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can người khác, Đường Doanh nói với giọng nghiêm nghị :
- Có thật là cậu không biết gì chứ? Đừng có giả vờ với tôi.
- Hơ. Sao tự nhiên cậu lạ thế. Ăn nhầm thứ gì hả? Tôi chẳng hiểu cậu nói đến vấn đề gì cả.
Nghe xong câu trả lời của Y Nhược, Đỗ Phúc đấm thẳng vào phần tường xát bên má phải cô. Ngay sau đó, cậu chống cả hai tay lên tường, ép xát vào cô, nhìn chằm chằm:
- Cậu đừng giả vờ nữa. Tại sao lại thuê người bắt Thiện Thiện chỉ vì xích mích nhỏ trong tiệm bánh hả?
Đường Doanh cứ tưởng là Y Nhược sẽ lẩn tránh ánh mắt mình vì cô đang đóng kịch. Nhưng không, trái lại, Nhược chỉ khẽ nheo mắt và vẫn nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Đỗ Phúc. Cô như cố để hiểu xem người đang áp xát mình nghĩ gì, và hành động này của cậu là sao thì phải.
Im lặng…. Phúc chờ đợi câu trả lời từ Y Nhược. Nhưng có vẻ như trong một nửa của sự đợi chờ ấy là sự chối bỏ. Chối bỏ gì ư? Phúc đang cố chối bỏ “sự thật” mà cậu tin đó là : “Y Nhươc đứng sau tất cả mọi chuyện.”
- Tôi không có làm chuyện đó.
Giọng nói của Nhược vang lên nhè nhẹ. Câu trả lời từ cô một phàn nào thỏa mãn được sự chối bỏ trong Đỗ Phúc. Nhưng dường như cái gọi là tức giận đã lấn át hết mọi suy nghĩ và lí trí của cậu khiến Lúc này, cậu cực kì ghét Nhược, thật sự rất ghét cô. Ghét từ đôi mắt, khuôn mặt, giọng nói, cho đến cái dáng người nhỏ bé đang nằm trọn trong khoảng không gian cậu tạo ra.
Tại sao lại nhìn cậu như vậy chứ? Tại sao không bỏ đi mà lại chịu đứng im? Tại sao? Tại sao?
- Chết tiệt. – Phúc buông mạnh hai tay.
Cậu không hỏi thêm bất kì điều gì nữa mà một mạch bỏ đi. Để lại đăng sau một cô bé đang run lên vì cái gọi là đáng sợ tỏa ra từ người cậu.
Y Nhược ngồi bệt xuống, không ngừng thở đều, mạnh ra. Cô vừa trải qua cái cảm giác kì lạ đã từng có trước đây khi đối mặt với Hạ Thất Lăng. Khác là lần này, những thứ cô đọc được từ trong ánh mắt của Đỗ Phúc chỉ có mỗi sự tức giận đang được kìm nén lại, ngoài ra, không còn thứ gì khác.
Một tác động nhẹ bây giờ cũng có thể khiến cho sự tức giận ấy vỡ òa ra như nham thạch phun trào từ miệng núi lửa. Vậy nên, Nhược chỉ dám đứng im rồi trả lời câu hỏi từ Phúc một cách thành thật nhất.
/66
|