Edit: Tiểu Vũ
Lục Tư Thành dẫn Đồng Dao đi ăn cơm, Tiểu Bàn vốn còn định đi theo làm bóng đèn nghìn oát, nhưng khi Lục Tư Thành lấy điện thoại ra liếc nhìn rồi nói vị trí của quán đó phải mất mười lăm phút đi bộ mới tới, Tiểu Bàn không nói hai lời lập tức mở cửa đi vào quán net, trước khi đi còn ném lại một câu: Em muốn ăn thịt, nhớ mua thịt về cho em.
Lục Tư Thành là đội trưởng nên tiện thể kiêm luôn nhiệm vụ đặt đồ ăn cho các thành viên còn lại.
Tiểu Bàn trở lại quán net ngồi xuống vị trí của mình, Tiểu Thụy nhìn cậu ta hỏi: “Đội trưởng và khuê nữ của chúng ta đâu?”
Tiểu Bàn đang loay hoay với con chuốt, sắc mặt bình tĩnh, hành động lưu loát: “Đi ăn cơm rồi.”
“À, ” Tiểu Thụy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Sao gần đây 2 người bọn họ toàn đơn độc đi với nhau thế? Trước đây toàn thủy hỏa bất dung, ngươi sống ta chết cơ mà, sao giờ lại hài hòa như thế nhỉ?”
Tiểu Bàn không trả lời, nhưng người vẫn luôn cắm đầu vào chơi game là Lục Nhạc bất thình lình ném ra một câu: “Em phải làm chú rồi?”
Tiểu Thụy như bị sét đánh ngang tai: “Không phải chứ? Đi dạo phố ăn cơm cũng có thể mang thai á?”
Lục Tư Thành dẫn Đồng Dao đi ăn cơm, Tiểu Bàn vốn còn định đi theo làm bóng đèn nghìn oát, nhưng khi Lục Tư Thành lấy điện thoại ra liếc nhìn rồi nói vị trí của quán đó phải mất mười lăm phút đi bộ mới tới, Tiểu Bàn không nói hai lời lập tức mở cửa đi vào quán net, trước khi đi còn ném lại một câu: Em muốn ăn thịt, nhớ mua thịt về cho em.
Lục Tư Thành là đội trưởng nên tiện thể kiêm luôn nhiệm vụ đặt đồ ăn cho các thành viên còn lại.
Tiểu Bàn trở lại quán net ngồi xuống vị trí của mình, Tiểu Thụy nhìn cậu ta hỏi: “Đội trưởng và khuê nữ của chúng ta đâu?”
Tiểu Bàn đang loay hoay với con chuốt, sắc mặt bình tĩnh, hành động lưu loát: “Đi ăn cơm rồi.”
“À, ” Tiểu Thụy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Sao gần đây 2 người bọn họ toàn đơn độc đi với nhau thế? Trước đây toàn thủy hỏa bất dung, ngươi sống ta chết cơ mà, sao giờ lại hài hòa như thế nhỉ?”
Tiểu Bàn không trả lời, nhưng người vẫn luôn cắm đầu vào chơi game là Lục Nhạc bất thình lình ném ra một câu: “Em phải làm chú rồi?”
Tiểu Thụy như bị sét đánh ngang tai: “Không phải chứ? Đi dạo phố ăn cơm cũng có thể mang thai á?”