Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Khụ khụ..." Hứa Dịch bị dọa sợ tới mức bị sặc.
Giời ạ! Diệp Oản Oản này đúng thật là cái gì cũng dám nói!
Ngay cả lời như vậy cũng dám nói ra!
Anh ta thật không dám nhìn biểu cảm hiện giờ của ông chủ.
Cùng lúc đó, để tránh Diệp Oản Oản lại nói ra thêm vài ba câu kinh khủng nữa, Hứa Dịch vội kéo cửa bước vào: "Tư Hạ thiếu gia, Diệp... Diệp tiểu thư..."
Diệp Oản Oản đang nổi giận đùng đùng, nghe được giọng nói từ cửa truyền vào, sống lưng nhất thời cứng đờ.
Tiếp đó, vừa nghiêng đầu liền thấy Hứa Dịch, còn có cả Tư Dạ Hàn...
Con mẹ nó!!!
Sao hai người kia lại ở đây!!!
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng của Tư Dạ Hàn, cảm giác mình như chiếc thuyền Titanic vậy, chơi ngu đụng phải tản băng chìm rồi!
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến câu nói trong lúc tức giận vừa rồi của mình.
"Đè Tư Dạ Hàn trước mặt cậu..."
Vừa rồi cô nói lớn như vậy, chắc chắn Tư Dạ Hàn đã nghe hết rồi!
Ôi! Liêm sỉ của cô! Hình tượng của cô! Toàn bộ đều bị bay sạch cả rồi!
Đầu óc của Diệp Oản Oản ong ong, thật lâu mới lấy lại tinh thần từ cái đả kích khổng lồ này, lắp bắp mở miệng: "Tư... Tư Dạ Hàn... Sao anh lại tới đây... Anh đến thăm Tư Hạ sao... Ha ha ha... Mới vừa rồi... Vừa rồi em chỉ trêu chọc cậu ta thôi... Anh đừng xem là thật... Người ta tuyệt đối tuyệt đối không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy đâu..."
Tư Dạ Hàn không nói gì, chẳng qua chỉ tế nhị nhìn cô.
Diệp Oản Oản bị con ngươi sâu thăm thẳm kia của Tư Dạ Hàn nhìn chăm chú, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, cô cảm giác da đầu mình đang tê dại từng trận.
Không biết qua bao lâu, cô sợ tới mức sắp muốn cắt tóc để bày tỏ sự trong sạch rồi, người đàn ông đối diện cuối cùng cũng lãnh đạm lên tiếng: "Hạ Hạ còn là trẻ vị thành niên."
Diệp Oản Oản không hiểu: "Hả? Cho nên?"
Cô hoàn toàn không biết đột nhiên Tư Dạ Hàn nói một câu không liên quan như vậy là có ý gì.
Tư Dạ Hàn sửa lại ống tay áo, sau đó bình thản liếc cô một cái: "Cho nên, bây giờ tôi không thể đáp ứng yêu cầu của em được."
Diệp Oản Oản: "!!!"
Phụt!!!
Diệp Oản Oản thiếu chút nữa đã ói máu tại chỗ!
Giời ạ! Bởi vì Tư Hạ còn là trẻ vị thành niên, cho nên không có cách nào ở trước mặt cậu ta đè nhau sao?
Vậy nếu Tư Hạ đã trưởng thành, vậy chẳng lẽ có thể ở trước mặt cậu ta làm cái gì đó hả?
Cô thật sự quỳ bởi logic của Tư Dạ Hàn mà!
Trọng điểm là anh ta còn dùng giọng điệu nghiêm trang như vậy mà nói nữa chứ!
Tư Hạ vẫn nằm trên giường bệnh, Diệp Oản Oản liếc cậu ta một cái, chỉ thấy khuôn mặt nghiêm chỉnh của cậu ta lúc này đã xanh mét, tay run run lục lọi tìm bình thuốc ở đầu giường.
Đứa trẻ đáng thương...
"Sao rồi?" Tư Dạ Hàn nói xong, chuyển mắt tới phía thiếu niên nằm trên giường bệnh.
Trên giường bệnh, Tư Hạ hừ lạnh một tiếng: "Dối trá!"
Tư Dạ Hàn không để ý tới thái độ của cậu ta, sắc mặt không đổi lên tiếng: "Truyền dịch xong, để Hứa Dịch đưa con về nghỉ ngơi mấy ngày."
Diệp Oản Oản ở bên cạnh liên tục phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy! Hạ Hạ, cơ thể này của con thật sự quá yếu, cô thật sự cực kì lo lắng cho con, hay là con về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi!"
"...."
Tư Hạ khó khăn che ngực, đã sắp bị hai người này chọc cho tức chết rồi.
Cậu ta biến thành như vậy là do ai?
Bây giờ mới nhớ đến cơ thể của cậu ta? Sao vừa rồi khi ngược cẩu không suy nghĩ đến cơ thể yếu ớt của cậu ta đi!
/200
|