Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng lúc đó ở ký túc xá nữ sinh.
Bàn trang điểm của Trình Tuyết vô cùng hỗn loạn, mỹ phẩm đắt tiền bị văng đầy dưới đất.
Ba nữ sinh khác trốn ở một góc trong phòng nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám đến gần.
Ba người tị nạnh đẩy nhau, tận đến khi Trình Tuyết gần như đã đập hết vật có thể đập trong phòng, một nữ sinh tóc ngắn mới dè dặt tiến lên phía trước: "Tiểu Tuyết, đừng nóng giận, cậu mà như thế thì đồ xấu xí không biết xấu hổ kia sẽ đắc ý đó! Tư Hạ nhất định đã bị lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa! Thật ra tớ có một ý, bảo đảm cậu có thể vạch trần bộ mặt thật xấu xí của cô ta!"
Trình Tuyết không kiên nhẫn nhìn nữ sinh kia.
Hai nữ sinh còn lại cũng vội vàng thúc giục: "Cậu có ý gì, nói mau đi!"
Nữ sinh tóc ngắn thần thần bí bí hỏi: "Các cậu biết Diệp Oản Oản sợ nhất việc gì không?"
"Là cái gì?" Hai nữ sinh kia không hiểu, Trình Tuyết cũng hơi suy tư.
Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn nói: "Dĩ nhiên là tẩy trang! Học chung lớp lâu như vậy rồi, các cậu có từng thấy khuôn mặt thật của Diệp Oản Oản chưa?"
Hai nữ sinh kia trố mắt nhìn nhau, một nữ sinh mập mạp trong đó lắc đầu nói: "Chưa từng có ai thấy cả! Nhưng đây không phải là điều dĩ nhiên sao? Diệp Oản Oản kia xấu xí như vậy, sao dám lộ mặt thật! Trang điểm như vậy mới có thể miễn cưỡng che giấu khuôn mặt đáng sợ của cô ta mà!"
Nữ sinh cằm nhọn còn lại cười trào phúng: "Đồ xấu xí kia còn ỷ việc không ai biết khuôn mặt thật của cô ta nên không biết xấu hổ đứng trước mặt mọi người nói mình vô cùng xinh đẹp, sợ mọi người hỗn loạn mới cố ý trang điểm thành như vậy! Thật không hiểu cô ta lấy tự tin ở đâu mà dám nói ra câu đó!"
"Ha, đại khái nghĩ mọi người đều ngu ngốc giống cô ta chăng?"
"Có lời đồn cô ta không những xấu xí, mà còn do phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, khuôn mặt trở nên vô cùng đáng sợ, cho nên hằng ngày phải trang điểm gớm ghiếc như vậy đấy!"
"Hả? Phẫu thuật thẩm mỹ thất bại? Là thật hay giả vậy?"
"Có phải thật hay không, tận mắt thấy sẽ rõ thôi, đúng không?" Nữ sinh tóc ngắn cười cười.
Hai nữ sinh kia không hiểu: "Hả? Làm sao để thấy?"
Nữ sinh tóc ngắn cười thần bí, sau đó lại gần Trình Tuyết, ghé vào tai cô ta thì thầm gì đó.
Ánh mắt âm u của Trình Tuyết dần chuyển thành sáng, nhìn nữ sinh tóc ngắn, tựa hồ rất hài lòng với chủ ý của cô ta: "Chủ ý này... Cũng không tệ lắm, cứ dựa theo lời của cậu mà làm đi!"
Đảo mắt đã tới hội diễn văn nghệ.
Toàn bộ sân trường được quét dọn sạch sẽ, khắp nơi treo đầy bằng rôn hoan nghênh các vị lãnh đạo đến thăm trường, hội trường được trang trí vô cùng tỉ mỉ.
Sau lần Tư Dạ Hàn tới trường học, Tư Hạ liền bị ép trở về nhà dưỡng bệnh, hôm qua mới trở lại trường học. Từ khi Tư Hạ dưỡng bệnh, cuộc sống của Diệp Oản Oản yên tĩnh hơn không ít, mấy ngày nay Diệp Oản Oản vô cùng hài lòng tận hưởng cuộc sống yên bình.
Chờ hội diễn văn nghệ vừa kết thúc cũng gần tới thời gian thi đại học, đến lúc đó đã có thể thoát khỏi tên bá vương hoa này rồi.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng lạn trước mắt, ngay cả lúc mặc bộ quần áo thô cứng kia, Diệp Oản Oản cũng không cảm thấy khó chịu.
Trình Tuyết thật phí nhiều công sức, chuẩn bị cho cô một bộ trang phục còn đáng sợ hơn quần áo cô mặc thường ngày.
Khăn trùm đầu làm bằng mạng nhện và da bò, bộ váy bằng da thú rách rưới, nhìn tương đối ma huyễn.
"Mọi người nhanh chóng xếp hàng trang điểm! Tất cả nhanh lên một chút! Diệp Oản Oản, cậu không cần trang điểm, để vậy là được rồi!"
"Ha ha ha ha, cô ta còn cần trang điểm làm gì, chỉ cần kĩ thuật diễn xuất là đủ rồi!"
/200
|