Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Vâng, ba, con lập tức làm ngay!" Diệp Y Y trả lời.
Trước giờ cô ta vẫn luôn oán hận Diệp Thiệu Đình nhẫn tâm, ngay cả con ruột là cô ta cũng không nhận, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Nếu không phải Diệp Thiệu Đình vứt bỏ cô ta và mẹ thì bây giờ cô ta cũng không phải là người thừa kế kiêm thiên kim duy nhất của Diệp gia!
Hai đứa phế vật Diệp Mộ Phàm và Diệp Oản Oản cũng xứng tranh gia sản với cô ta ư?
Cô ta không thèm đặt Diệp Oản Oản trong mắt, Diệp Mộ Phàm thì hơi khó giải quyết, dù sao Diệp Mộ Phàm cũng là nam tôn duy nhất của Diệp gia, mẹ lại chỉ có mỗi cô ta là con gái, khó trách ông bà nội vì nối dõi tông mà đưa nó về.
Không ngờ Diệp Mộ Phàm lại dâng nhược điểm tới tận cửa.
Ông bà nội ghét nhất là hành vi tổn hại lợi ích gia tộc, chỉ cần cho ông bà nội biết nó trộm cơ mật công ty đưa cho đối thủ cạnh tranh thì đời này nó không thể nào quay lại Diệp gia, quay lại công ty nữa!
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Diệp Mộ Phàm không yên tâm cho nên vẫn luôn đợi tin tức của Trầm Mộng Kỳ.
"Anh Mộ Phàm! Thành công rồi! Em lấy được hạng mục Hoa Quang rồi!"
Nghe Trầm Mộng Kỳ xác nhận thành công, Diệp Mộ Phàm mới nhẹ nhàng thở ra: "Thật sao? Tốt quá! Chúc mừng em, Mộng Kỳ!"
Trầm Mộng Kỳ chịu đựng cảm giác ghê tởm và khinh thường, như chim non nhào vào lòng Diệp Mộ Phàm: "Anh Mộ Phàm, lần này đều nhờ anh cả! Em thật sự không biết nên cảm ơn thế nào mới phải! Em cảm thấy chỉ lấy thân báo đáp cả đời vẫn không đủ, em muốn kiếp sau, kiếp sau nữa đều ở bên anh!"
"Em ấy à..." Nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô gái, đáy mắt Diệp Mộ Phàm tràn đầy cưng chiều, quả thật muốn đem tất cả thế giới dâng cho cô ta.
Nghe vậy, Trầm Mộng Kỳ tỏ vẻ hơi khó xử: "Việc này... Tối nay em không có thời gian, hôm khác được không?"
Cô ta còn có hẹn ân ái với Hà Tuấn Thành, đâu có thời gian mà ứng phó anh ta!
Diệp Mộ Phàm tuy rằng hơi thất vọng, nhưng vẫn đáp: "Đương nhiên có thể, khi nào em có thời gian rồi đi cũng được. Đêm nay chắc chắn công ty sẽ mở tiệc ăn mừng, là anh sơ sót rồi!"
"Anh Mộ Phàm, anh thật tốt! Em đi trước đây! Ngày mai lại gặp!"
Trầm Mộng Kỳ vừa xoay người, Diệp Mộ Phàm lại níu tay cô ta, gọi lại: "Mộng Kỳ, khoan đã."
"Sao vậy?"
Nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ, thần sắc Diệp Mộ Phàm hơi khẩn trương, sau một lúc lâu mới lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc: "Cái này... Là anh thiết kế cho em..."
Trầm Mộng Kỳ vừa liếc đã nhận ra đó chỉ là hàng rẻ tiền, trong lòng rất khinh thường, ngoài mặt lại tỏ vẻ ngạc nhiên vui sướng: "Oa, thật đẹp! Là tặng cho em sao?"
"Không phải thứ gì quý giá, chỉ là tốn suốt một năm thiết kế của anh, từ thiết kế đến chế tác đều do anh tự tay làm, hi vọng có một ngày, chiếc nhẫn này có thể đeo trên tay em!" Diệp Mộ Phàm thâm tình nhìn cô gái trước mặt.
"Em cũng mong ngày đó!" Trầm Mộng Kỳ âm thầm cười lạnh, trên mặt lại trưng ra vẻ chờ mong, thúc giục anh: "Anh Mộ Phàm, anh đeo lên giúp em đi!"
"Được!" Diệp Mộ Phàm đứng sau lưng cô gái, cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ cô ta.
/722
|