Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Anh Mộ Phàm, đẹp không?"
"Đẹp!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của cô gái, Diệp Mộ Phàm cố kiềm nén, đặt một nụ hôn lên trán cô ta, "Đi thôi!"
"Ừm ừm, tạm biệt anh Mộ Phàm, em rất thích sợi dây chuyền này, nhất định em sẽ bảo quản cẩn thận!" Trầm Mộng Kỳ giấu đi nét không kiên nhẫn trong đáy mắt, vội vẫy tay.
...
Vạn Cảnh Danh Uyển.
Trên sofa phòng khách, Diệp Oản Oản chậm rãi mở mắt, nhìn về hướng đồng hồ treo tường.
Giờ này chắc buổi công bố công ty trúng thầu đã kết thúc, Trầm gia lấy được hạng mục kia, mà Diệp gia cũng không phải kẻ ngốc, chắc đã tra được lý do rồi.
Diệp Oản Oản nhéo nhéo mi tâm, cúi người cầm một thẻ VIP khách sạn lên, lộ ra biểu cảm suy tư.
Cô làm vậy... với anh ấy... có hơi ác không?
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở*, lần này cô phải tàn nhẫn một chút, chặt đứt hi vọng của anh ấy, nếu không chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ** cả.
(*)Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết, khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở, câu gốc là "Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh", nằm trong bài Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị.
(**) Kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ: Chỉ một sai sót nhỏ mà làm mất hết công lao tích lũy nhiều năm.
Chỉ là phải để ba mẹ phải chịu ấm ức rồi...
...
Nhà cũ Diệp gia.
Diệp Mộ Phàm quá mức tự tin, cho rằng mình đã cẩn thận tránh camera rồi, nhưng lại quên mất mình đã rời nhà cũ nhiều năm, rất nhiều vị trí đặt camera đã được tăng thêm và thay đổi.
Diệp Thiệu An sao có thể buông tha cơ hội tốt hư vậy, lập tức cáo trạng việc này đến trước mặt nhị lão Diệp gia.
Vào lúc này, bên trong thư phòng nhà cũ.
Diệp Thiệu Đình, Lương Mỹ Huyên, Diệp Y Y, còn có quản gia Hoàng Minh Khôn đều ở đó.
Nhị lão Diệp gia ngồi trên sofa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Diệp Thiệu An ra vẻ tiếc nuối: "Trước đó con cho rằng Mộ Phàm chỉ hơi phóng túng, ai ngờ cả loại việc trộm cắp này cũng có thể làm!"
Lương Mỹ Huyên thở dài: "Tính chất của loại chuyện này không chỉ dừng ở mức độ trộm, Mộ Phàm đi ăn trộm bí mật thương nghiệp của Diệp gia đi giúp người ngoài, thế thì hơi quá rồi. Chị và Thiệu Đình sao có thể thả cho nó làm bậy như thế chứ..."
Vốn dĩ bà ta cho rằng thằng con trai ngoan của Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân chỉ không học vấn không nghề nghiệp mà thôi, ai ngờ còn ngu xuẩn như vậy, bị một con nhóc xúi giục làm ra loại chuyện mất não như thế, ngay cả ông trời cũng giúp bà ta rồi.
Cuối cùng cũng có thể trừ khử gia đình chướng mắt đó!
Diệp lão gia tử tức giận dùng sức vỗ bàn: "Thằng hỗn trướng! Nó muốn làm tôi tức chết đây mà! Là muốn chọc tôi tức chết!"
Diệp Y Y nhẹ nhàng vỗ lưng lão gia tử: "Ông nội, ông đừng nóng giận, phải bảo trọng thân thể, Mộ Phàm chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi."
Hoàng Minh Khôn đúng lúc châm dầu vào lửa, nhỏ giọng đáp: "Y Y tiểu thư, Mộ Phàm thiếu gia làm ra việc tổn hại lợi ích gia tộc như thế, thật sự khiến trái tim người ta rét lạnh. Đây không phải việc mà bốn chữ nhất thời hồ đồ có thể giải thích, nếu không xử nghiêm thì không biết sau này còn phát sinh thêm chuyện gì nữa..."
"Quản gia Hoàng nói đúng!" Lão gia tử rống giận, "Quản gia Hoàng, ông đi! Đi kêu hai vợ chồng thằng cả tới đây, còn có thằng nhãi ranh kia nữa! Tôi phải hỏi bọn nó rõ ràng!"
"Vâng, lão gia." Hoàng Minh Khôn đắc ý lui ra ngoài.
Sau việc lần này, sợ rằng Diệp Thiệu Đình không còn cơ hội trở về Diệp gia nữa...
/722
|