Mấy ngày sau, Khương Ngọc luôn lặng lẽ quan sát Diệp Duy Trăn, sau đó phát hiện người này hình như không có ý định nói chuyện này với cô.
Rốt cuộc nhịn đến khi xuất viện, Khương Ngọc thật sự không nhịn nổi nữa, khi anh thu dọn đồ đạc thì mở miệng dò xét, “Diệp Duy Trăn, tin tức của anh và Mạc Tử Kỳ bây giờ thế nào?”
Diệp Duy Trăn không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục đặt đồ dùng hàng ngày của cô vào trong túi xách, “Không sao.”
Khương Ngọc: “. . . . . .”
Thấy cô không nói lời nào, lúc này anh mới kiên nhẫn nói: “Đó vốn là tin tức giả, bọn họ không dám ầm ĩ đâu, đừng lo lắng.”
“Anh ——” Khương Ngọc nhăn mày, nghĩ thầm người này thật đúng là im lìm tới cực điểm, hình như cho tới bây giờ nghĩ gì muốn gì đều không thích nói với người khác . . . . . . Có lẽ do tính tình, có lẽ do ở tuổi của anh phương thức biểu đạt tình cảm thật vô cùng khó hiểu. . . . . .
Diệp Duy Trăn vẫn còn chờ cô nói tiếp. Khương Ngọc khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái, “Thôi.”
Diệp Duy Trăn cũng không gặng hỏi mà đi tới bên người cô, vuốt mấy sợi tóc vểnh lên trên đầu cô xuống, nói: “Anh đã nói rất rõ ràng với em, trước đây bản thân anh đã ít nhiều làm không đủ quyết liệt, cho nên mới khiến cho cô ấy có cơ hội làm càn, sau này sẽ không còn nữa.”bup@be#cau%nang Nói xong còn hơi quỳ gối ngồi xổm người xuống, “Tiểu Ngọc, khi chúng ta trở về, em về nhà có được không?”
Khương Ngọc không nói một lời nhìn anh.
Diệp Duy Trăn: “Mặc kệ như thế nào, anh khẳng định mình sẽ không buông tay, cho nên lúc gặp phải vấn đề không bằng cùng nhau giải quyết? Trốn tránh không phải phương thức tốt nhất.”
“Em hiểu. Nhưng Diệp Duy Trăn, anh biết em đang khó chịu gì không?”
Diệp Duy Trăn gật đầu, “Anh biết rõ.”
Giữa hai người trầm mặc một lát, Khương Ngọc vẫn không thể chờ được đáp án mình muốn nghe, cô đứng dậy mặc áo khoác, “Đi thôi.”
Diệp Duy Trăn quan sát bóng lưng cô, con mắt sắc hơi tối, đưa tay cầm lấy hành lý của cô cùng nhau đi ra ngoài.
Bởi vì chương trình tạm hoãn lại, cho nên Khương Ngọc xuất viện cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại khách sạn, Diệp Duy Trăn tự nhiên đi theo cô vào phòng. Lúc mới bắt đầu không có gì, đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, Khương Ngọc trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Em đã thuê xong một gian phòng cho anh rồi, ở ngay lầu dưới.”
Diệp Duy Trăn nhìn cô, vẻ mặt nhất thời có chút tức cười, không thể nói là nên cười hay là nên giận, “Thuê phòng cho anh?”
“Đúng vậy.” Khương Ngọc nhắc nhở, “Anh đừng quên, trên phương diện nào đó chúng ta còn chưa đạt thành nhận thức chung.”
Diệp Duy Trăn bật cười, ngay sau đó đi tới ôm lấy cô, hôn một cái trên gò má cô, nhỏ giọng dụ dỗ, “Em còn muốn tiếp tục ầm ĩ với anh?”
Khương Ngọc gạt bàn tay nắm ở bên hông mình ra, “Anh biết em không có ầm ĩ.”
Diệp Duy Trăn im lặng nhìn cô một hồi, chợt cúi đầu hôn môi của cô. Cho dù Khương Ngọc có nghĩ thầm chống cự, nhưng hơi sức không bằng anh, rất nhanh bị anh vững vàng ôm lấy sau đó công thành đoạt đất hôn mãnh liệt.
Diệp Duy Trăn ôm cô ngồi ở trên chân mình, môi còn muốn tiếp tục đi xuống cần cổ trắng nõn thì chuông cửa chợt vang lên.
Hai người nhìn nhau, Khương Ngọc đưa tay đẩy anh ra, hung hăng trừng mắt với anh, “Đừng tưởng rằng ngủ một giấc là có thể gạt em, còn có Diệp Duy Trăn, bây giờ em đang bệnh, anh đàng hoàng một chút cho em.”
Diệp Duy Trăn cười bất đắc dĩ nhìn cô tức giận đùng đùng đi mở cửa. Cô bé ngốc, cần phải buộc ép anh nói rõ ràng sao?
–
“Lục tiên sinh?” Khương Ngọc không ngờ Lục Lan Xuyên vẫn còn ở đây, trên mặt lộ ra nét vui mừng, “Tôi cho là anh đã đi?”
Lục Lan Xuyên nói: “Vốn định rời đi, muốn tới chào cô một tiếng.”
Khương Ngọc nhìn lên người đàn ông này trước mặt, đối với cô mà nói đối phương chỉ khách qua đường vội vã, nhưng có lẽ do anh ta từng giúp đỡ cô, lại lộ ra bộ dáng bi thương trước mặt cô, cô bỗng sinh ra tình đồng cảm đối với đối phương.
Cô trịnh trọng vỗ vai anh ta một cái, “Chúc anh sớm ngày đạt được ước muốn.”
Lục Lan Xuyên nhíu mày cười một tiếng, “Lời tạm biệt kiểu gì vậy?”
Khương Ngọc cũng cười, “Anh biết, anh bị mất cái gì, muốn tìm về cái gì, tôi hi vọng anh có thể sớm ngày tìm trở về.”
Lục Lan Xuyên mỉm cười gật đầu, “Cám ơn cô.”
“Đi vào ngồi đi.” Khương Ngọc nghiêng người sang mời anh ta, “Lúc nào thì bay?”
“Ngày mai.” Lục Lan Xuyên nói xong, liếc mắt liền thấy được người đàn ông ngồi trên ghế sa lon mắt lạnh nhìn hướng bên này, ban đầu anh ta định nói lời chào tạm biệt bỗng nuốt trở vào, nói với Khương Ngọc: “Có tiện vào không?”
“Dĩ nhiên.” Khương Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, Lục Lan Xuyên cũng coi như ân nhân cứu mạng cô, cô lại chưa hề cảm ơn đối phương tử tế, vào lúc này đương nhiên muốn khoản đãi người ta thật chu đáo.
Lục Lan Xuyên nhét hai tay vào túi, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ, “Vậy thì quấy rầy rồi.”
Diệp Duy Trăn không nghĩ rằng người đàn ông vẫn còn ở đây, hơn nữa hình như anh ta và Khương Ngọc trò chuyện rất hợp nhau?bup@be$#cau%nang! Rõ ràng thoạt nhìn đối phương cũng là người nghiêm túc, nhưng đối với Khương Ngọc thì luôn thỉnh thoảng cười nhẹ.
“Uống cái này đi, trễ như thế uống cà phê sẽ khó ngủ.” Khương Ngọc còn nhiệt tình rót trà cho đối phương, sau đó ngồi tán gẫu với Lục Lan Xuyên.
Diệp Duy Trăn vẫn ôm cánh tay không có lên tiếng, vẫn luôn nhìn vòng tới vòng lui trên người hai người.
Khương Ngọc lấy điện thoại di động ra, nói với Lục Lan Xuyên: “Anh có wechat không? Anh ứng tiền thuốc men giúp tôi, tôi còn chưa có chuyển trả anh được, lúc trước anh không nhận, lần này không thể từ chối nữa.”
Lục Lan Xuyên còn chưa lên tiếng, Diệp Duy Trăn cũng đã mở miệng, “Cho tôi tài khoản, tôi chuyển cho anh.”
Khương Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, “Không cần phiền phức thế, chuyển qua wechat là được rồi. A, đúng rồi, anh không chơi cái này đoán chừng không hiểu lắm.”
“. . . . . .” Vợ anh đang chê anh không theo kịp bước chân của mình?
Đáy mắt Lục Lan Xuyên nhanh chóng thoáng qua nụ cười, “Tôi cũng không chơi wechat, trả không nhiều tiền lắm, hãy cho là kết giao bạn bè. Đúng rồi, tôi có weibo, về sau có thể liên hệ qua đây.”
Khương Ngọc ngạc nhiên trợn to mắt, “Anh không có wechat nhưng có weibo?”
Lục Lan Xuyên khó hiểu, “Đúng.”
Anh nói xong cái này cũng không muốn nói nhiều, Khương Ngọc lại mơ hồ đoán được, có lẽ anh ta vì người kia nên đặc biệt đăng ký?
Quả nhiên sau khi vào tài khoản của đối phương, người anh ta quan tâm chỉ có một, nick name cũng không hiện giống như là sợ bị người ta phát hiện, thậm chí ngay cả một hình cũng không gửi qua weibo.
Cho nên giống như cô đoán, anh ta chỉ dùng để chú ý cuộc sống của người khác ——
Khương Ngọc không biết một người cô độc sẽ thế nào, mới có thể làm cho thế giới của anh ta chỉ còn dư lại một người, giống như làm cái gì nghĩ cái gì lúc nào cũng đều xoay quanh cô ta. Ánh mắt cô nhìn Lục Lan Xuyên có chút đồng tình.
Ánh mắt này nhìn vào trong mắt Diệp Duy Trăn không giống vậy, anh nhíu chặt mi tâm, nhưng vẫn khắc chế không có biểu hiện ra.
Lục Lan Xuyên đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, ngược lại cười một tiếng, “Thì ra cô là tác giả, tôi vẫn không biết, thật là thất lễ.”
“Thất lễ gì chứ, kiếm miếng cơm ăn mà thôi, ngày nào đó độc giả không mua tác phẩm thì không phải là gì rồi.” Khương Ngọc nói xong dừng một chút, “Lục Lan Xuyên, cuộc sống của anh cũng quá tịch mịch đấy.”
Đầu ngón tay Lục Lan Xuyên dừng ở trên màn hình điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn cô thì còn cười vui vẻ hơn so với trước, “Tiểu cô nương, đừng động một chút lại đồng tình, tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.”
Khương Ngọc không sao hiểu được, nhưng cô còn chưa nói cái gì, bên cạnh chợt có âm thanh.
Diệp Duy Trăn lạnh nhạt nói: “Khương Ngọc, em cho rằng anh là người chết à?”
Khương Ngọc: “. . . . . .”
–
Dù Khương Ngọc chậm chạp chăng nữa cũng phát hiện ra Diệp Duy Trăn mất hứng, hoặc là nói, lần này Diệp Duy Trăn biểu hiện cảm xúc tương đối rõ ràng.
Nói trực tiếp như vậy làm người ta khó chịu còn chưa tính, hơn nữa lúc đó anh còn tức giận sập cửa rời đi.
Lục Lan Xuyên bày ra dáng vẻ xem kịch vui, chậm rãi cất điện thoại di động, rồi mới nói với Khương Ngọc đang ngây người: “Ê, đang ghen đó.”
Khương Ngọc suy nghĩ một chút, lại chán nản ngồi trở lại trên ghế sa lon, “Sẽ không đâu, ngày mai lại hòa hợp, anh ấy rất lý trí, chưa bao giờ mất khống chế cả.” Chính cô cũng cảm thấy Diệp Duy Trăn đối xử tốt với cô, thậm chí tốt hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng. . . . . . Dù sao cũng còn khác biệt.
“Oán hận thật lâu.” Lục Lan Xuyên vươn cánh tay, “Muốn tôi giúp cô không?”
“Hở?” Khương Ngọc nhìn vẻ mặt cao thâm khó lường của ai kia.
Lục Lan Xuyên bưng tách trà trước mặt lên uống một ngụm nước, “Kỳ thật trước tuổi cô, coi như yêu cũng không thể điên cuồng đáp lại giống như cô mong đợi, mà giữa hai người lại có chênh lệch số tuổi. Nhưng nếu anh ta không biểu hiện ra thì cô vẫn cảm thấy rất lo lắng, cho nên cần phải sử dụng chút thủ đoạn.”
“Dường như anh còn rõ ràng hơn tôi.” Khương Ngọc nói thế nhưng trong lòng lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Có lẽ Lục Lan Xuyên nói rất đúng, giữa bọn họ bởi vì tồn tại vấn đề tuổi tác, cho nên phương thức biểu đạt đối với tình yêu cùng hôn nhân cũng khác biệt.
“Tôi cũng trải qua trẻ tuổi, cũng để vuột mất, cho nên rất rõ ràng loại cảm giác này. Ở tuổi này, có những lời quả thật không dễ dàng nói ra khỏi miệng.”
Khương Ngọc nhìn anh ta chằm chằm một lát, “Nhưng tại sao anh lại giúp tôi?”
Nghe xong câu hỏi, Lục Lan Xuyên yên lặng ngắn ngủi, “Bởi vì cô nói tôi là người tốt, cho nên tôi sẽ làm người tốt đến cùng.”
Hai chữ “người tốt” có ý nghĩa rất lớn đối với anh ta ư?
Khương Ngọc không hỏi ra nghi vấn này, bọn họ có thể chung đụng vui vẻ, có lẽ cũng bởi vì cũng không thể che giấu bí mật dưới đáy lòng.
Cô thở ra, nói với Lục Lan Xuyên: “Không cần đâu, chuyện giữa chúng tôi, cứ để tôi tự giải quyết. Nghe anh nói vậy, trong lòng tôi đã có chủ ý.”
Lục Lan Xuyên nói: “Cũng tốt, tôi đi đây.”
Anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, Khương Ngọc bỗng nhiên gọi anh ta lại, “Mặc dù tôi không biết quá khứ của anh, nhưng tôi nghĩ, có mấy lời lúc nên nói vẫn phải nói cho đối phương biết.”
Lục Lan Xuyên nhìn cô một lát, mỉm cười vẫy tay.
–
Hôm sau tình hình tiến triển không như Khương Ngọc dự liệu, Diệp Duy Trăn không có xuất hiện. Cô định nghiêm túc nói chuyện với anh, lần này lại không thấy người đâu.
Gọi điện thoại vẫn không ai nhận, vừa đúng hôm nay cô còn phải đi Đài Truyền Hình ghi hình, vì vậy chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên.
Hàn Giang ngược lại vẫn luôn bên cô, nói qua tiến trình công việc với cô, “Đầu tiên của phỏng vấn đều xoay quanh các tác phẩm trước kia của em, cũng có một chút về sáng tác, không cần khẩn trương, không khác gì lúc em mở tọa đàm sách, có điều sau đó sẽ có trao đổi với độc giả có mặt ở hiện trường, cái này cũng không cần lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh, người chủ trì cũng sẽ nghĩ cách để không đến nỗi nhạt nhẽo. Sau đó ——”
Khương Ngọc xoay người nhìn Hàn Giang, “Điện thoại của Diệp Duy Trăn không gọi được, nếu tối nay anh ấy gọi tới, anh nói cho anh ấy biết em đang ghi hình.”
Hàn Giang quả thật dở khóc dở cười, “Đại tiểu thư ơi, bây giờ anh đang nói chuyện công với em đấy!”
“Em đều nghe được.” Khương Ngọc nói xong khẽ cúi đầu, “Hàn Giang, em vẫn không nghe được đáp án thật sự từ trong miệng anh, trong lòng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng tối hôm qua em đã nghĩ thật lâu, anh trải qua chuyện như vậy, có lẽ vẫn sợ hãi đối với tình yêu, tựa như em khát vọng cảm giác an toàn vậy, còn anh vừa khát vọng tình yêu, vừa sợ tình yêu.”
Hàn Giang trừng mắt, mù mịt nghe cô nói.
Khương Ngọc cười một cái, “Anh ấy gọi điện thoại, anh nói anh ấy tới đón em, quay xong chương trình. . . . . . Chúng em cùng nhau về nhà.”
Lúc này Hàn Giang mới nghe hiểu, “Em tha thứ cho anh ta?”
“Không có tha thứ hay không, chỉ có cam lòng hay không mà thôi.” Giọng điệu của Khương Ngọc thật sâu nặng, “Suy nghĩ lâu như vậy, em phát hiện cho dù mình không cam lòng, nhưng vẫn không muốn buông tha. Văn Thanh nói em cố chấp, Diệp Duy Trăn chính là cố chấp lớn nhất trong đời em, đến một bước này, em vẫn không muốn buông ra.”
Hàn Giang cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng vẫn thấy có chút đáng thay cô, “Quanh đi quẩn lại, vẫn quyết định như vậy, anh chỉ hi vọng Diệp Duy Trăn không phụ em.”
Khương Ngọc mím môi cười một cái, “Em vào đây.”
Cô mới vừa vào sân khấu không bao lâu, điện thoại di động trong túi Hàn Giang chợt vang lên, anh cầm lên xem, là Diệp Duy Trăn gọi tới.
Rốt cuộc nhịn đến khi xuất viện, Khương Ngọc thật sự không nhịn nổi nữa, khi anh thu dọn đồ đạc thì mở miệng dò xét, “Diệp Duy Trăn, tin tức của anh và Mạc Tử Kỳ bây giờ thế nào?”
Diệp Duy Trăn không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục đặt đồ dùng hàng ngày của cô vào trong túi xách, “Không sao.”
Khương Ngọc: “. . . . . .”
Thấy cô không nói lời nào, lúc này anh mới kiên nhẫn nói: “Đó vốn là tin tức giả, bọn họ không dám ầm ĩ đâu, đừng lo lắng.”
“Anh ——” Khương Ngọc nhăn mày, nghĩ thầm người này thật đúng là im lìm tới cực điểm, hình như cho tới bây giờ nghĩ gì muốn gì đều không thích nói với người khác . . . . . . Có lẽ do tính tình, có lẽ do ở tuổi của anh phương thức biểu đạt tình cảm thật vô cùng khó hiểu. . . . . .
Diệp Duy Trăn vẫn còn chờ cô nói tiếp. Khương Ngọc khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái, “Thôi.”
Diệp Duy Trăn cũng không gặng hỏi mà đi tới bên người cô, vuốt mấy sợi tóc vểnh lên trên đầu cô xuống, nói: “Anh đã nói rất rõ ràng với em, trước đây bản thân anh đã ít nhiều làm không đủ quyết liệt, cho nên mới khiến cho cô ấy có cơ hội làm càn, sau này sẽ không còn nữa.”bup@be#cau%nang Nói xong còn hơi quỳ gối ngồi xổm người xuống, “Tiểu Ngọc, khi chúng ta trở về, em về nhà có được không?”
Khương Ngọc không nói một lời nhìn anh.
Diệp Duy Trăn: “Mặc kệ như thế nào, anh khẳng định mình sẽ không buông tay, cho nên lúc gặp phải vấn đề không bằng cùng nhau giải quyết? Trốn tránh không phải phương thức tốt nhất.”
“Em hiểu. Nhưng Diệp Duy Trăn, anh biết em đang khó chịu gì không?”
Diệp Duy Trăn gật đầu, “Anh biết rõ.”
Giữa hai người trầm mặc một lát, Khương Ngọc vẫn không thể chờ được đáp án mình muốn nghe, cô đứng dậy mặc áo khoác, “Đi thôi.”
Diệp Duy Trăn quan sát bóng lưng cô, con mắt sắc hơi tối, đưa tay cầm lấy hành lý của cô cùng nhau đi ra ngoài.
Bởi vì chương trình tạm hoãn lại, cho nên Khương Ngọc xuất viện cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại khách sạn, Diệp Duy Trăn tự nhiên đi theo cô vào phòng. Lúc mới bắt đầu không có gì, đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, Khương Ngọc trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Em đã thuê xong một gian phòng cho anh rồi, ở ngay lầu dưới.”
Diệp Duy Trăn nhìn cô, vẻ mặt nhất thời có chút tức cười, không thể nói là nên cười hay là nên giận, “Thuê phòng cho anh?”
“Đúng vậy.” Khương Ngọc nhắc nhở, “Anh đừng quên, trên phương diện nào đó chúng ta còn chưa đạt thành nhận thức chung.”
Diệp Duy Trăn bật cười, ngay sau đó đi tới ôm lấy cô, hôn một cái trên gò má cô, nhỏ giọng dụ dỗ, “Em còn muốn tiếp tục ầm ĩ với anh?”
Khương Ngọc gạt bàn tay nắm ở bên hông mình ra, “Anh biết em không có ầm ĩ.”
Diệp Duy Trăn im lặng nhìn cô một hồi, chợt cúi đầu hôn môi của cô. Cho dù Khương Ngọc có nghĩ thầm chống cự, nhưng hơi sức không bằng anh, rất nhanh bị anh vững vàng ôm lấy sau đó công thành đoạt đất hôn mãnh liệt.
Diệp Duy Trăn ôm cô ngồi ở trên chân mình, môi còn muốn tiếp tục đi xuống cần cổ trắng nõn thì chuông cửa chợt vang lên.
Hai người nhìn nhau, Khương Ngọc đưa tay đẩy anh ra, hung hăng trừng mắt với anh, “Đừng tưởng rằng ngủ một giấc là có thể gạt em, còn có Diệp Duy Trăn, bây giờ em đang bệnh, anh đàng hoàng một chút cho em.”
Diệp Duy Trăn cười bất đắc dĩ nhìn cô tức giận đùng đùng đi mở cửa. Cô bé ngốc, cần phải buộc ép anh nói rõ ràng sao?
–
“Lục tiên sinh?” Khương Ngọc không ngờ Lục Lan Xuyên vẫn còn ở đây, trên mặt lộ ra nét vui mừng, “Tôi cho là anh đã đi?”
Lục Lan Xuyên nói: “Vốn định rời đi, muốn tới chào cô một tiếng.”
Khương Ngọc nhìn lên người đàn ông này trước mặt, đối với cô mà nói đối phương chỉ khách qua đường vội vã, nhưng có lẽ do anh ta từng giúp đỡ cô, lại lộ ra bộ dáng bi thương trước mặt cô, cô bỗng sinh ra tình đồng cảm đối với đối phương.
Cô trịnh trọng vỗ vai anh ta một cái, “Chúc anh sớm ngày đạt được ước muốn.”
Lục Lan Xuyên nhíu mày cười một tiếng, “Lời tạm biệt kiểu gì vậy?”
Khương Ngọc cũng cười, “Anh biết, anh bị mất cái gì, muốn tìm về cái gì, tôi hi vọng anh có thể sớm ngày tìm trở về.”
Lục Lan Xuyên mỉm cười gật đầu, “Cám ơn cô.”
“Đi vào ngồi đi.” Khương Ngọc nghiêng người sang mời anh ta, “Lúc nào thì bay?”
“Ngày mai.” Lục Lan Xuyên nói xong, liếc mắt liền thấy được người đàn ông ngồi trên ghế sa lon mắt lạnh nhìn hướng bên này, ban đầu anh ta định nói lời chào tạm biệt bỗng nuốt trở vào, nói với Khương Ngọc: “Có tiện vào không?”
“Dĩ nhiên.” Khương Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, Lục Lan Xuyên cũng coi như ân nhân cứu mạng cô, cô lại chưa hề cảm ơn đối phương tử tế, vào lúc này đương nhiên muốn khoản đãi người ta thật chu đáo.
Lục Lan Xuyên nhét hai tay vào túi, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ, “Vậy thì quấy rầy rồi.”
Diệp Duy Trăn không nghĩ rằng người đàn ông vẫn còn ở đây, hơn nữa hình như anh ta và Khương Ngọc trò chuyện rất hợp nhau?bup@be$#cau%nang! Rõ ràng thoạt nhìn đối phương cũng là người nghiêm túc, nhưng đối với Khương Ngọc thì luôn thỉnh thoảng cười nhẹ.
“Uống cái này đi, trễ như thế uống cà phê sẽ khó ngủ.” Khương Ngọc còn nhiệt tình rót trà cho đối phương, sau đó ngồi tán gẫu với Lục Lan Xuyên.
Diệp Duy Trăn vẫn ôm cánh tay không có lên tiếng, vẫn luôn nhìn vòng tới vòng lui trên người hai người.
Khương Ngọc lấy điện thoại di động ra, nói với Lục Lan Xuyên: “Anh có wechat không? Anh ứng tiền thuốc men giúp tôi, tôi còn chưa có chuyển trả anh được, lúc trước anh không nhận, lần này không thể từ chối nữa.”
Lục Lan Xuyên còn chưa lên tiếng, Diệp Duy Trăn cũng đã mở miệng, “Cho tôi tài khoản, tôi chuyển cho anh.”
Khương Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, “Không cần phiền phức thế, chuyển qua wechat là được rồi. A, đúng rồi, anh không chơi cái này đoán chừng không hiểu lắm.”
“. . . . . .” Vợ anh đang chê anh không theo kịp bước chân của mình?
Đáy mắt Lục Lan Xuyên nhanh chóng thoáng qua nụ cười, “Tôi cũng không chơi wechat, trả không nhiều tiền lắm, hãy cho là kết giao bạn bè. Đúng rồi, tôi có weibo, về sau có thể liên hệ qua đây.”
Khương Ngọc ngạc nhiên trợn to mắt, “Anh không có wechat nhưng có weibo?”
Lục Lan Xuyên khó hiểu, “Đúng.”
Anh nói xong cái này cũng không muốn nói nhiều, Khương Ngọc lại mơ hồ đoán được, có lẽ anh ta vì người kia nên đặc biệt đăng ký?
Quả nhiên sau khi vào tài khoản của đối phương, người anh ta quan tâm chỉ có một, nick name cũng không hiện giống như là sợ bị người ta phát hiện, thậm chí ngay cả một hình cũng không gửi qua weibo.
Cho nên giống như cô đoán, anh ta chỉ dùng để chú ý cuộc sống của người khác ——
Khương Ngọc không biết một người cô độc sẽ thế nào, mới có thể làm cho thế giới của anh ta chỉ còn dư lại một người, giống như làm cái gì nghĩ cái gì lúc nào cũng đều xoay quanh cô ta. Ánh mắt cô nhìn Lục Lan Xuyên có chút đồng tình.
Ánh mắt này nhìn vào trong mắt Diệp Duy Trăn không giống vậy, anh nhíu chặt mi tâm, nhưng vẫn khắc chế không có biểu hiện ra.
Lục Lan Xuyên đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, ngược lại cười một tiếng, “Thì ra cô là tác giả, tôi vẫn không biết, thật là thất lễ.”
“Thất lễ gì chứ, kiếm miếng cơm ăn mà thôi, ngày nào đó độc giả không mua tác phẩm thì không phải là gì rồi.” Khương Ngọc nói xong dừng một chút, “Lục Lan Xuyên, cuộc sống của anh cũng quá tịch mịch đấy.”
Đầu ngón tay Lục Lan Xuyên dừng ở trên màn hình điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn cô thì còn cười vui vẻ hơn so với trước, “Tiểu cô nương, đừng động một chút lại đồng tình, tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.”
Khương Ngọc không sao hiểu được, nhưng cô còn chưa nói cái gì, bên cạnh chợt có âm thanh.
Diệp Duy Trăn lạnh nhạt nói: “Khương Ngọc, em cho rằng anh là người chết à?”
Khương Ngọc: “. . . . . .”
–
Dù Khương Ngọc chậm chạp chăng nữa cũng phát hiện ra Diệp Duy Trăn mất hứng, hoặc là nói, lần này Diệp Duy Trăn biểu hiện cảm xúc tương đối rõ ràng.
Nói trực tiếp như vậy làm người ta khó chịu còn chưa tính, hơn nữa lúc đó anh còn tức giận sập cửa rời đi.
Lục Lan Xuyên bày ra dáng vẻ xem kịch vui, chậm rãi cất điện thoại di động, rồi mới nói với Khương Ngọc đang ngây người: “Ê, đang ghen đó.”
Khương Ngọc suy nghĩ một chút, lại chán nản ngồi trở lại trên ghế sa lon, “Sẽ không đâu, ngày mai lại hòa hợp, anh ấy rất lý trí, chưa bao giờ mất khống chế cả.” Chính cô cũng cảm thấy Diệp Duy Trăn đối xử tốt với cô, thậm chí tốt hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng. . . . . . Dù sao cũng còn khác biệt.
“Oán hận thật lâu.” Lục Lan Xuyên vươn cánh tay, “Muốn tôi giúp cô không?”
“Hở?” Khương Ngọc nhìn vẻ mặt cao thâm khó lường của ai kia.
Lục Lan Xuyên bưng tách trà trước mặt lên uống một ngụm nước, “Kỳ thật trước tuổi cô, coi như yêu cũng không thể điên cuồng đáp lại giống như cô mong đợi, mà giữa hai người lại có chênh lệch số tuổi. Nhưng nếu anh ta không biểu hiện ra thì cô vẫn cảm thấy rất lo lắng, cho nên cần phải sử dụng chút thủ đoạn.”
“Dường như anh còn rõ ràng hơn tôi.” Khương Ngọc nói thế nhưng trong lòng lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Có lẽ Lục Lan Xuyên nói rất đúng, giữa bọn họ bởi vì tồn tại vấn đề tuổi tác, cho nên phương thức biểu đạt đối với tình yêu cùng hôn nhân cũng khác biệt.
“Tôi cũng trải qua trẻ tuổi, cũng để vuột mất, cho nên rất rõ ràng loại cảm giác này. Ở tuổi này, có những lời quả thật không dễ dàng nói ra khỏi miệng.”
Khương Ngọc nhìn anh ta chằm chằm một lát, “Nhưng tại sao anh lại giúp tôi?”
Nghe xong câu hỏi, Lục Lan Xuyên yên lặng ngắn ngủi, “Bởi vì cô nói tôi là người tốt, cho nên tôi sẽ làm người tốt đến cùng.”
Hai chữ “người tốt” có ý nghĩa rất lớn đối với anh ta ư?
Khương Ngọc không hỏi ra nghi vấn này, bọn họ có thể chung đụng vui vẻ, có lẽ cũng bởi vì cũng không thể che giấu bí mật dưới đáy lòng.
Cô thở ra, nói với Lục Lan Xuyên: “Không cần đâu, chuyện giữa chúng tôi, cứ để tôi tự giải quyết. Nghe anh nói vậy, trong lòng tôi đã có chủ ý.”
Lục Lan Xuyên nói: “Cũng tốt, tôi đi đây.”
Anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, Khương Ngọc bỗng nhiên gọi anh ta lại, “Mặc dù tôi không biết quá khứ của anh, nhưng tôi nghĩ, có mấy lời lúc nên nói vẫn phải nói cho đối phương biết.”
Lục Lan Xuyên nhìn cô một lát, mỉm cười vẫy tay.
–
Hôm sau tình hình tiến triển không như Khương Ngọc dự liệu, Diệp Duy Trăn không có xuất hiện. Cô định nghiêm túc nói chuyện với anh, lần này lại không thấy người đâu.
Gọi điện thoại vẫn không ai nhận, vừa đúng hôm nay cô còn phải đi Đài Truyền Hình ghi hình, vì vậy chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên.
Hàn Giang ngược lại vẫn luôn bên cô, nói qua tiến trình công việc với cô, “Đầu tiên của phỏng vấn đều xoay quanh các tác phẩm trước kia của em, cũng có một chút về sáng tác, không cần khẩn trương, không khác gì lúc em mở tọa đàm sách, có điều sau đó sẽ có trao đổi với độc giả có mặt ở hiện trường, cái này cũng không cần lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh, người chủ trì cũng sẽ nghĩ cách để không đến nỗi nhạt nhẽo. Sau đó ——”
Khương Ngọc xoay người nhìn Hàn Giang, “Điện thoại của Diệp Duy Trăn không gọi được, nếu tối nay anh ấy gọi tới, anh nói cho anh ấy biết em đang ghi hình.”
Hàn Giang quả thật dở khóc dở cười, “Đại tiểu thư ơi, bây giờ anh đang nói chuyện công với em đấy!”
“Em đều nghe được.” Khương Ngọc nói xong khẽ cúi đầu, “Hàn Giang, em vẫn không nghe được đáp án thật sự từ trong miệng anh, trong lòng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng tối hôm qua em đã nghĩ thật lâu, anh trải qua chuyện như vậy, có lẽ vẫn sợ hãi đối với tình yêu, tựa như em khát vọng cảm giác an toàn vậy, còn anh vừa khát vọng tình yêu, vừa sợ tình yêu.”
Hàn Giang trừng mắt, mù mịt nghe cô nói.
Khương Ngọc cười một cái, “Anh ấy gọi điện thoại, anh nói anh ấy tới đón em, quay xong chương trình. . . . . . Chúng em cùng nhau về nhà.”
Lúc này Hàn Giang mới nghe hiểu, “Em tha thứ cho anh ta?”
“Không có tha thứ hay không, chỉ có cam lòng hay không mà thôi.” Giọng điệu của Khương Ngọc thật sâu nặng, “Suy nghĩ lâu như vậy, em phát hiện cho dù mình không cam lòng, nhưng vẫn không muốn buông tha. Văn Thanh nói em cố chấp, Diệp Duy Trăn chính là cố chấp lớn nhất trong đời em, đến một bước này, em vẫn không muốn buông ra.”
Hàn Giang cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng vẫn thấy có chút đáng thay cô, “Quanh đi quẩn lại, vẫn quyết định như vậy, anh chỉ hi vọng Diệp Duy Trăn không phụ em.”
Khương Ngọc mím môi cười một cái, “Em vào đây.”
Cô mới vừa vào sân khấu không bao lâu, điện thoại di động trong túi Hàn Giang chợt vang lên, anh cầm lên xem, là Diệp Duy Trăn gọi tới.
/35
|