Chờ ra ngoài phòng, Lục Lan Xuyên lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, anh ngậm điếu thuốc lên miệng nhưng lại không đốt, mà dựa vào vách tường lấy điện thoại di động ra, suy đi nghĩ lại, vẫn chủ động gửi một tin nhắn.
Vốn tưởng rằng sẽ như đá chìm xuống biển giống như trước kia, hoặc là chờ rất lâu mới có phản hồi, nhưng lần này bên kia trả lời rất nhanh, hơn nữa bỗng hỏi thăm tình trạng gần đây của anh.
Lục Lan Xuyên nhìn chằm chằm dòng chữ đến mức suýt nữa bật cười, cảm giác vừa ý lại chua xót, lúc anh gõ chữ đáp lại ngón tay đều run lên.
Mặc dù anh rất thắc mắc vì sao Tô Tú bỗng nhiên hỏi thăm tình trạng gần đây của anh, thế nhưng cảm giác thỏa mãn đã làm anh không thể suy tư cái khác.
Cho đến sau này Tô Tú bỗng nhiên lại gửi tới một tin nhắc: anh biết tác giả Khương Ngọc?
Lục Lan Xuyên: làm sao em biết anh biết cô ấy?
Bên Tô Tú không có đáp lại.
Lục Lan Xuyên đáp lại bên kia: em xem người anh theo dõi trên weibo? Nhưng em vẫn không có theo dõi anh?
Tô Tú: . . . . . .
Lục Lan Xuyên: . . . . . .
Điện thoại di động không vang lên nữa, nhưng giờ khắc này tâm tình của Lục Lan Xuyên cũng không có kích động, anh chống vách tường cúi đầu bật cười, đáy mắt lại cảm thấy hơi nóng tràn đầy.
Lãng phí nhiều năm như vậy, tâm ý của cô ấy cuối cùng cũng như anh rồi sao? Trước kia không bỏ được, ép buộc cô ấy cũng không dám, nhưng lần này. . . . . . Anh quyết định cố gắng thử một lần.
Vốn tưởng rằng sẽ như đá chìm xuống biển giống như trước kia, hoặc là chờ rất lâu mới có phản hồi, nhưng lần này bên kia trả lời rất nhanh, hơn nữa bỗng hỏi thăm tình trạng gần đây của anh.
Lục Lan Xuyên nhìn chằm chằm dòng chữ đến mức suýt nữa bật cười, cảm giác vừa ý lại chua xót, lúc anh gõ chữ đáp lại ngón tay đều run lên.
Mặc dù anh rất thắc mắc vì sao Tô Tú bỗng nhiên hỏi thăm tình trạng gần đây của anh, thế nhưng cảm giác thỏa mãn đã làm anh không thể suy tư cái khác.
Cho đến sau này Tô Tú bỗng nhiên lại gửi tới một tin nhắc: anh biết tác giả Khương Ngọc?
Lục Lan Xuyên: làm sao em biết anh biết cô ấy?
Bên Tô Tú không có đáp lại.
Lục Lan Xuyên đáp lại bên kia: em xem người anh theo dõi trên weibo? Nhưng em vẫn không có theo dõi anh?
Tô Tú: . . . . . .
Lục Lan Xuyên: . . . . . .
Điện thoại di động không vang lên nữa, nhưng giờ khắc này tâm tình của Lục Lan Xuyên cũng không có kích động, anh chống vách tường cúi đầu bật cười, đáy mắt lại cảm thấy hơi nóng tràn đầy.
Lãng phí nhiều năm như vậy, tâm ý của cô ấy cuối cùng cũng như anh rồi sao? Trước kia không bỏ được, ép buộc cô ấy cũng không dám, nhưng lần này. . . . . . Anh quyết định cố gắng thử một lần.
/35
|