Trong sơn động, một bộ áo đỏ đột nhiên xuất hiện, liếc nhìn ba người té xỉu, một phát ôm lấy Thủy nhi, lắc mình biến mất.
Thủy nhi chậm rãi tỉnh lại, sững sờ mất hồn, trong lúc nhất thời không phát hiện bản thân mình đang ở nơi hoàn cảnh xa lạ.
“Nàng chết, ta cũng sẽ không còn sống!” Tên ngu ngốc kia thật sự làm như vậy! Một kích toàn lực của Ly Mặc, nàng vốn nên hồn bay phách tán, nhưng Ma Tà lại khởi động cấm chú sinh mạng, cứng rắn kéo hồn phách của nàng trở lại.
Những thứ này nàng đều thấy được, giọt nước đỏ như máu kia vốn là giọt lệ máu Ma Tà lưu lại vì nàng, ghi lại ký ức của hai người bọn họ.
Trong lòng Thủy nhi hoàn toàn đau lòng, Ma Tà, còn có Ma Linh, tiểu ngu ngốc đó, trước khi nàng tắt thở, vận dụng lực lượng mới có tách hồn phách bám vào nốt ruồi son đỏ như máu trên trán nàng, bên tai dường như còn có thể nghe thấy giọng nói yếu đuối của hắn, “Mẫu thân không thể bỏ lại cục cưng …”
Nàng rốt cuộc biết vì sao nhìn con mắt màu máu của Mị, nàng sẽ cảm thấy bi thương đau lòng, thì ra cũng bởi vì nàng!
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng được mở ra, Thủy nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn nam tử mặc áo đỏ đi tới, nhẹ giọng nói, “Ly Mặc…”
Ánh mắt Ly Mặc căng thẳng, “Ngươi thật sự là Thủy nhi?” Hắn vốn bắt cóc nàng trở lại, là muốn nghĩ cách xác định nàng không phải là Thủy nhi, nhưng mà hiện giờ không cần, vẻ mặt như vậy rõ ràng chính là Thủy nhi, vẫn mang theo xa cách lạnh lùng như cũ.
Trong sơn động, Hiên Viên Mị và Ma Linh đồng thời tỉnh lại, lại phát hiện không thấy Thủy nhi, tất cả trong mắt Ma Linh đều là tức giận, “Nhất định là con rắn yêu kia!”
Hiên Viên Mị ôm hắn vào trong ngực, tất cả trong mắt cũng đều là ý lạnh, theo hồi phục trí nhớ, cái gọi là thánh vật kia cũng hoàn toàn dung hợp với hắn, để cho hắn khôi phục năng lực của kiếp trước, nhưng qua nhiều năm như vậy, Ly Mặc lại đã sớm không phải Ly Mặc ban đầu rồi.
Ma Linh ôm cổ của hắn, an ủi, “Phụ vương, người yên tâm, con nhất định sẽ cứu mẫu thân ra!”
Hiên Viên Mị nghiêm túc nói, “Không cho phép dính vào, con còn chưa trưởng thành!” Mặc dù có thân thể bất tử, cũng phải đợi đến sau khi trưởng thành mới có thể chân chính không chết!
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, tất cả đồ bên trong phòng đều biến thành bột, mặt mày Hiên Viên Mị lạnh lẽo, “Tiếp tục tìm cho ta!” Thế lực thần bí này đã bị phá huỷ, nhưng lại không có tung tích của Thủy nhi và Ly Mặc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma Linh cũng lạnh lẽo, tất cả trong mắt đều là khát máu, hắn thật hy vọng mình lớn lên nhanh một chút!
Mà trong một sơn trang bí ẩn, Thủy nhi đang miễn cưỡng nằm ở trên giường êm phơi nắng, Ly Mặc đứng ở nơi xa lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới đi về phía nàng, lạnh nhạt nói, “Ma Tà phá hủy thế lực của ta!”
Thấy nàng không có phản ứng, lại tiếp tục nói, “Khi ta bắt nàng đi vốn có thể giết Ma Tà và Ma Linh đấy!” Khi đó năng lực của Ma Tà còn chưa khôi phục, cũng không khôi phục thân thể bất tử, còn Ma Linh quá nhỏ, hắn muốn giết nó quá dễ dàng rồi.
Thủy nhi híp mắt nhìn ánh mặt trời không phải đặc biệt chói mắt, khẽ cười nói, “Ngươi muốn ta cảm kích ngươi?”
“Ta muốn để cho nàng yêu ta!” Thấy Thủy nhi trầm mặc không nói, Ly Mặc tiếp tục nói, “Đời trước nàng yêu hắn, đời này yêu ta, không thể được sao?”
Thủy nhi trầm mặc hồi lâu, mới lạnh nhạt nói, “Ly Mặc, không thể nào, ngươi biết vì sao ta không bị hồn bay phách tán không?”
Ly Mặc nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp, hắn cũng rất tò mò!
Thủy nhi sâu xa nói, “Bởi vì tên ngu ngốc kia dùng thân thể bất tử, khởi động cấm chú sinh mạng, ta và hắn có tình duyên trọn đời!”
Sắc mặt Ly Mặc trắng nhợt, cho nên đời đời kiếp kiếp bọn họ đều không thể sao? Không, nhất định có biện pháp!
“Tại sao ban đầu nàng lại yêu hắn? Hắn là kẻ địch của cả Yêu tộc!”
Thủy nhi cười khẽ một tiếng, “Ngươi cảm thấy ta là người quan tâm tộc nhân sao? Chỉ vừa vặn là cùng loại mà thôi, bọn họ cũng không làm ra chuyện gì đáng được ta cảm kích.”
“Vậy ta đây?” Hắn cũng chỉ là người râu ria sao?
Thủy nhi thở dài nói, “Ta thật sự thiếu nhân tình của ngươi!”
“Ha ha, Ly Mặc cảm thấy buồn cười, hắn chỉ là một người nàng thiếu nhân tình sao?
Thủy nhi chậm rãi tỉnh lại, sững sờ mất hồn, trong lúc nhất thời không phát hiện bản thân mình đang ở nơi hoàn cảnh xa lạ.
“Nàng chết, ta cũng sẽ không còn sống!” Tên ngu ngốc kia thật sự làm như vậy! Một kích toàn lực của Ly Mặc, nàng vốn nên hồn bay phách tán, nhưng Ma Tà lại khởi động cấm chú sinh mạng, cứng rắn kéo hồn phách của nàng trở lại.
Những thứ này nàng đều thấy được, giọt nước đỏ như máu kia vốn là giọt lệ máu Ma Tà lưu lại vì nàng, ghi lại ký ức của hai người bọn họ.
Trong lòng Thủy nhi hoàn toàn đau lòng, Ma Tà, còn có Ma Linh, tiểu ngu ngốc đó, trước khi nàng tắt thở, vận dụng lực lượng mới có tách hồn phách bám vào nốt ruồi son đỏ như máu trên trán nàng, bên tai dường như còn có thể nghe thấy giọng nói yếu đuối của hắn, “Mẫu thân không thể bỏ lại cục cưng …”
Nàng rốt cuộc biết vì sao nhìn con mắt màu máu của Mị, nàng sẽ cảm thấy bi thương đau lòng, thì ra cũng bởi vì nàng!
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng được mở ra, Thủy nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn nam tử mặc áo đỏ đi tới, nhẹ giọng nói, “Ly Mặc…”
Ánh mắt Ly Mặc căng thẳng, “Ngươi thật sự là Thủy nhi?” Hắn vốn bắt cóc nàng trở lại, là muốn nghĩ cách xác định nàng không phải là Thủy nhi, nhưng mà hiện giờ không cần, vẻ mặt như vậy rõ ràng chính là Thủy nhi, vẫn mang theo xa cách lạnh lùng như cũ.
Trong sơn động, Hiên Viên Mị và Ma Linh đồng thời tỉnh lại, lại phát hiện không thấy Thủy nhi, tất cả trong mắt Ma Linh đều là tức giận, “Nhất định là con rắn yêu kia!”
Hiên Viên Mị ôm hắn vào trong ngực, tất cả trong mắt cũng đều là ý lạnh, theo hồi phục trí nhớ, cái gọi là thánh vật kia cũng hoàn toàn dung hợp với hắn, để cho hắn khôi phục năng lực của kiếp trước, nhưng qua nhiều năm như vậy, Ly Mặc lại đã sớm không phải Ly Mặc ban đầu rồi.
Ma Linh ôm cổ của hắn, an ủi, “Phụ vương, người yên tâm, con nhất định sẽ cứu mẫu thân ra!”
Hiên Viên Mị nghiêm túc nói, “Không cho phép dính vào, con còn chưa trưởng thành!” Mặc dù có thân thể bất tử, cũng phải đợi đến sau khi trưởng thành mới có thể chân chính không chết!
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, tất cả đồ bên trong phòng đều biến thành bột, mặt mày Hiên Viên Mị lạnh lẽo, “Tiếp tục tìm cho ta!” Thế lực thần bí này đã bị phá huỷ, nhưng lại không có tung tích của Thủy nhi và Ly Mặc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma Linh cũng lạnh lẽo, tất cả trong mắt đều là khát máu, hắn thật hy vọng mình lớn lên nhanh một chút!
Mà trong một sơn trang bí ẩn, Thủy nhi đang miễn cưỡng nằm ở trên giường êm phơi nắng, Ly Mặc đứng ở nơi xa lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới đi về phía nàng, lạnh nhạt nói, “Ma Tà phá hủy thế lực của ta!”
Thấy nàng không có phản ứng, lại tiếp tục nói, “Khi ta bắt nàng đi vốn có thể giết Ma Tà và Ma Linh đấy!” Khi đó năng lực của Ma Tà còn chưa khôi phục, cũng không khôi phục thân thể bất tử, còn Ma Linh quá nhỏ, hắn muốn giết nó quá dễ dàng rồi.
Thủy nhi híp mắt nhìn ánh mặt trời không phải đặc biệt chói mắt, khẽ cười nói, “Ngươi muốn ta cảm kích ngươi?”
“Ta muốn để cho nàng yêu ta!” Thấy Thủy nhi trầm mặc không nói, Ly Mặc tiếp tục nói, “Đời trước nàng yêu hắn, đời này yêu ta, không thể được sao?”
Thủy nhi trầm mặc hồi lâu, mới lạnh nhạt nói, “Ly Mặc, không thể nào, ngươi biết vì sao ta không bị hồn bay phách tán không?”
Ly Mặc nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp, hắn cũng rất tò mò!
Thủy nhi sâu xa nói, “Bởi vì tên ngu ngốc kia dùng thân thể bất tử, khởi động cấm chú sinh mạng, ta và hắn có tình duyên trọn đời!”
Sắc mặt Ly Mặc trắng nhợt, cho nên đời đời kiếp kiếp bọn họ đều không thể sao? Không, nhất định có biện pháp!
“Tại sao ban đầu nàng lại yêu hắn? Hắn là kẻ địch của cả Yêu tộc!”
Thủy nhi cười khẽ một tiếng, “Ngươi cảm thấy ta là người quan tâm tộc nhân sao? Chỉ vừa vặn là cùng loại mà thôi, bọn họ cũng không làm ra chuyện gì đáng được ta cảm kích.”
“Vậy ta đây?” Hắn cũng chỉ là người râu ria sao?
Thủy nhi thở dài nói, “Ta thật sự thiếu nhân tình của ngươi!”
“Ha ha, Ly Mặc cảm thấy buồn cười, hắn chỉ là một người nàng thiếu nhân tình sao?
/115
|