“Haizzz…” Thủy nhi không nhịn được than thở, Hiên Viên Mị đáng chết, làm sao còn chưa tới tìm nàng?
“Tiểu thư sao vậy?” Di Nguyệt tỏ vẻ quan tâm hỏi.
Thủy nhi nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, nhắm mắt lại không nói lời nào, sao nàng có thể không biết Di Nguyệt ghét nàng này? Ghét liền ghét đi, dù sao nàng không quan tâm!
“Thủy nhi…” Nghe thấy âm thanh này, Thủy nhi vốn không muốn quan tâm biết, vẫn nhắm hai mắt như cũ, hắn thật sự cho rằng giam lỏng nàng đến chỗ này, nàng sẽ yêu hắn? Nàng sao không biết Ly Mặc thì ra là người ngây thơ như vậy?
Ly Mặc giống như đã quen với nàng lạnh lùng, khoát khoát tay, để Di Nguyệt lui ra, Di Nguyệt không cam lòng cắn cắn môi, cung kính lui xuống.
Ly Mặc ngồi xuống trên giường nệm, kinh ngạc nhìn Thủy nhi, đưa tay định vuốt ve mặt của nàng, lại bị Thủy nhi nghiêng đầu né tránh, trong mắt Ly Mặc không nhịn được hiện ra một tia tức giận, trong khoảng thời gian này, nàng lạnh lùng khiến cho hắn càng ngày càng phiền não, “Ta rốt cuộc kém hắn chỗ nào?” Hắn chỉ muốn nàng yêu hắn mà thôi, tại sao cứ khó khăn như vậy?
Thủy nhi còn không để ý đến hắn, thật sự không muốn nói chuyện với hắn, lãng phí nét mặt! Hành động của Ly Mặc đã sớm xóa sạch thưởng thức và áy náy ban đầu trong lòng nàng không còn sót chút gì.
Tức giận trong mắt Ly Mặc càng tăng lên, ngay cả nói một câu với hắn, nàng cũng không muốn sao? Một tay kéo nàng vào trong ngực, cánh tay chặt chẽ siết chặt lấy nàng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không tỏ vẻ gì của nàng, giọng nói cũng không che giấu tức giận chút nào, “Thủy nhi…”
Thủy nhi cuối cùng mở mắt ra nhìn về phía hắn, không nhịn được nhíu nhíu mày, lạnh lùng mà nói, “Buông ta ra!” Nàng bị giam lỏng cũng không tức giận, hắn có gì phải tức giận? Lại nói tức giận cũng không đáng yêu như Mị nhà nàng!
Ly Mặc phẫn hận cắn răng, cúi đầu liền định hôn nàng, động tác lại đột nhiên dừng lại, máu ấm áp trên cần cổ theo cổ trắng nõn trượt xuống, trong mắt Ly Mặc hoàn toàn thâm trầm, nhìn vẻ mặt đầy ý lạnh của Thủy nhi, không để ý tới lưỡi dao đang đè lên cổ, vẫn muốn hôn nàng, hắn đang đánh cuộc!
Hắn đánh cuộc Thủy nhi sẽ không ra tay giết hắn, nhưng mà, hắn cược sai rồi, nếu như không phải hắn kịp thời dừng động tác lại, hắn thật sự sẽ chết trong tay Thủy nhi, Ly Mặc chậm rãi buông nàng ra, tất cả trong mắt đều là thống khổ, cuối cùng lạnh giọng nói, “Nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày sau chúng ta thành thân!”
Nhìn Ly Mặc rời đi, Thủy nhi nhìn vết máu trên tay, lẩm bẩm nói, “Đây chính là khác biệt!” Ly Mặc sẽ để lại đường lui vì mình, sẽ kịp thời dừng động tác, cho nên người thua chỉ có thể là hắn! Nếu là Hiên Viên Mị, hắn sẽ hung ác quyết tâm lấy mạng đi liều mạng, cho nên mỗi lần người thua đều là Thủy nhi!
Rửa sạch vết máu trên tay, Thủy nhi lười biếng nằm trên giường êm, lầm bầm nói thầm, ”Hồ ly thúi, không tới tìm ta, ta phải gả cho người khác, đến lúc đó cũng đừng tìm ta khóc nhè!”
“Choang…” Vò rượu rơi trên mặt đất nát bấy, Di Nguyệt vội vàng đưa tay đỡ Ly Mặc, “Chủ nhân, người đừng uống nữa!” Nhìn dáng vẻ này của Ly Mặc, Di Nguyệt càng thêm ghen ghét Thủy nhi, trong mắt nhìn Ly Mặc tất cả đều là lo lắng.
Ly Mặc đột nhiên ôm cổ nàng, lầm bầm nói, “Thủy nhi, tại sao người nàng yêu không phải là ta? Rõ ràng là ta gặp nàng trước…” Nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa từng quên nàng, tại sao nàng không thể yêu hắn?
Nghe hắn lẩm bẩm nói, tâm tình Di Nguyệt phức tạp, nàng cũng rất muốn hỏi, tại sao hắn yêu không phải là nàng?
“Thủy nhi, Thủy nhi…”
“Ưm…” Di Nguyệt đột nhiên trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, trái tim “Thình thịch” nhảy không ngừng, không đợi nàng hồi hồn, lưỡi dài linh hoạt đã thăm dò vào trong miệng nàng điên cuồng càn quét.
Hai mắt Di Nguyệt dần dần mê ly, thân thể một hồi như nhũn ra, trong đầu cũng hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không có sức suy nghĩ, vốn không biết Ly Mặc ôm nàng lên giường khi nào, cho đến đau đớn như tê liệt kia truyền đến, nàng mới hơi tỉnh táo lại, khuôn mặt vốn đỏ bừng, càng thêm đỏ đến rỉ máu, nàng là nữ nhân của chủ nhân, vui sướng kích động trong lòng khiến cho nàng quên luôn thân thể đau đớn.
Nàng đang trong mộng đẹp, một giây tiếp theo lại giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, lạnh đến cả người nàng phát run.
“Thủy nhi, ta yêu nàng…”
Di Nguyệt sững sờ thừa nhận hắn đòi lấy, tâm tình vốn vui sướng lập tức chìm đến đáy vực, nắm chặt hai
“Tiểu thư sao vậy?” Di Nguyệt tỏ vẻ quan tâm hỏi.
Thủy nhi nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, nhắm mắt lại không nói lời nào, sao nàng có thể không biết Di Nguyệt ghét nàng này? Ghét liền ghét đi, dù sao nàng không quan tâm!
“Thủy nhi…” Nghe thấy âm thanh này, Thủy nhi vốn không muốn quan tâm biết, vẫn nhắm hai mắt như cũ, hắn thật sự cho rằng giam lỏng nàng đến chỗ này, nàng sẽ yêu hắn? Nàng sao không biết Ly Mặc thì ra là người ngây thơ như vậy?
Ly Mặc giống như đã quen với nàng lạnh lùng, khoát khoát tay, để Di Nguyệt lui ra, Di Nguyệt không cam lòng cắn cắn môi, cung kính lui xuống.
Ly Mặc ngồi xuống trên giường nệm, kinh ngạc nhìn Thủy nhi, đưa tay định vuốt ve mặt của nàng, lại bị Thủy nhi nghiêng đầu né tránh, trong mắt Ly Mặc không nhịn được hiện ra một tia tức giận, trong khoảng thời gian này, nàng lạnh lùng khiến cho hắn càng ngày càng phiền não, “Ta rốt cuộc kém hắn chỗ nào?” Hắn chỉ muốn nàng yêu hắn mà thôi, tại sao cứ khó khăn như vậy?
Thủy nhi còn không để ý đến hắn, thật sự không muốn nói chuyện với hắn, lãng phí nét mặt! Hành động của Ly Mặc đã sớm xóa sạch thưởng thức và áy náy ban đầu trong lòng nàng không còn sót chút gì.
Tức giận trong mắt Ly Mặc càng tăng lên, ngay cả nói một câu với hắn, nàng cũng không muốn sao? Một tay kéo nàng vào trong ngực, cánh tay chặt chẽ siết chặt lấy nàng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không tỏ vẻ gì của nàng, giọng nói cũng không che giấu tức giận chút nào, “Thủy nhi…”
Thủy nhi cuối cùng mở mắt ra nhìn về phía hắn, không nhịn được nhíu nhíu mày, lạnh lùng mà nói, “Buông ta ra!” Nàng bị giam lỏng cũng không tức giận, hắn có gì phải tức giận? Lại nói tức giận cũng không đáng yêu như Mị nhà nàng!
Ly Mặc phẫn hận cắn răng, cúi đầu liền định hôn nàng, động tác lại đột nhiên dừng lại, máu ấm áp trên cần cổ theo cổ trắng nõn trượt xuống, trong mắt Ly Mặc hoàn toàn thâm trầm, nhìn vẻ mặt đầy ý lạnh của Thủy nhi, không để ý tới lưỡi dao đang đè lên cổ, vẫn muốn hôn nàng, hắn đang đánh cuộc!
Hắn đánh cuộc Thủy nhi sẽ không ra tay giết hắn, nhưng mà, hắn cược sai rồi, nếu như không phải hắn kịp thời dừng động tác lại, hắn thật sự sẽ chết trong tay Thủy nhi, Ly Mặc chậm rãi buông nàng ra, tất cả trong mắt đều là thống khổ, cuối cùng lạnh giọng nói, “Nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày sau chúng ta thành thân!”
Nhìn Ly Mặc rời đi, Thủy nhi nhìn vết máu trên tay, lẩm bẩm nói, “Đây chính là khác biệt!” Ly Mặc sẽ để lại đường lui vì mình, sẽ kịp thời dừng động tác, cho nên người thua chỉ có thể là hắn! Nếu là Hiên Viên Mị, hắn sẽ hung ác quyết tâm lấy mạng đi liều mạng, cho nên mỗi lần người thua đều là Thủy nhi!
Rửa sạch vết máu trên tay, Thủy nhi lười biếng nằm trên giường êm, lầm bầm nói thầm, ”Hồ ly thúi, không tới tìm ta, ta phải gả cho người khác, đến lúc đó cũng đừng tìm ta khóc nhè!”
“Choang…” Vò rượu rơi trên mặt đất nát bấy, Di Nguyệt vội vàng đưa tay đỡ Ly Mặc, “Chủ nhân, người đừng uống nữa!” Nhìn dáng vẻ này của Ly Mặc, Di Nguyệt càng thêm ghen ghét Thủy nhi, trong mắt nhìn Ly Mặc tất cả đều là lo lắng.
Ly Mặc đột nhiên ôm cổ nàng, lầm bầm nói, “Thủy nhi, tại sao người nàng yêu không phải là ta? Rõ ràng là ta gặp nàng trước…” Nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa từng quên nàng, tại sao nàng không thể yêu hắn?
Nghe hắn lẩm bẩm nói, tâm tình Di Nguyệt phức tạp, nàng cũng rất muốn hỏi, tại sao hắn yêu không phải là nàng?
“Thủy nhi, Thủy nhi…”
“Ưm…” Di Nguyệt đột nhiên trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, trái tim “Thình thịch” nhảy không ngừng, không đợi nàng hồi hồn, lưỡi dài linh hoạt đã thăm dò vào trong miệng nàng điên cuồng càn quét.
Hai mắt Di Nguyệt dần dần mê ly, thân thể một hồi như nhũn ra, trong đầu cũng hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không có sức suy nghĩ, vốn không biết Ly Mặc ôm nàng lên giường khi nào, cho đến đau đớn như tê liệt kia truyền đến, nàng mới hơi tỉnh táo lại, khuôn mặt vốn đỏ bừng, càng thêm đỏ đến rỉ máu, nàng là nữ nhân của chủ nhân, vui sướng kích động trong lòng khiến cho nàng quên luôn thân thể đau đớn.
Nàng đang trong mộng đẹp, một giây tiếp theo lại giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, lạnh đến cả người nàng phát run.
“Thủy nhi, ta yêu nàng…”
Di Nguyệt sững sờ thừa nhận hắn đòi lấy, tâm tình vốn vui sướng lập tức chìm đến đáy vực, nắm chặt hai
/115
|