Mới đầu nàng còn thấy may mắn ,bởi vì hắn xuất hiện nàng mới không bị rơi vào trong tay mấy người kia, liền nói:“Được rồi, ta không trách ngươi , ngươi đi đi!”
Thiệu tổng binh nhanh chóng đứng dậy nói lời cảm tạ, nhìn nhìn Hiên Viên Triệt, tuy rằng ánh mắt của Hiên Viên Triệt tràn đầy hoài nghi, nhưng hắn vẫn gật đầu, Thiệu tổng binh liền rời đi, sau khi ra khỏi doanh trưởng hắn liền thở phào nhẹ nhõm một cái, dùng tay áo xoa xoa cái trán, nhìn mấy người binh lính bên cạnh, thuận tay bắt lấy một người trong đó, quát:“ Đem mấy người không sợ chết kia trói lại đưa đến đây cho lão tử!”
Thiển Thiển nhìn Hiên Viên Triệt rất lâu, nước mắt chảy một lần lại một lần trên mặt, vuốt vuốt khuôn mặt trơn bóng của hắn, nói:“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa! vì sao ngươi lại muốn gạt ta vụng trộm rời đi? Ngươi cũng biết ta sẽ thương tâm khổ sở, ta sẽ lo lắng cho an nguy của ngươi , cái loại cảm giác này sẽ làm ta sống không bằng chết !”
Hiên Viên Triệt nắm tay Thiển Thiển , thương tiếc nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, cái này đều là bởi vì chính mình mà nàng phải chịu gian nan vất vả, hắn phá lệ cảm động còn có quý trọng, ôn nhu nói:“Thực xin lỗi Thiển Thiển...... Ta thật không ngờ ngươi sẽ đuổi theo ta, ta thầm nghĩ muốn ngươi an an ổn ổn ở nhà chờ ta chiến thắng trở về, thực xin lỗi......”
Thiển Thiển chui đầu vào trong lòng Hiên Viên Triệt, khóc thành tiếng, khóc mệt, nàng mới ngồi dậy, sờ sờ bụng, ủy khuất nói:“Có đồ ăn hay không ? mấy ngày nay ta đều đi theo nhóm đại binh ăn chung, vóc người ta nhỏ, lại cướp không lại bọn hắn, cho nên hiện tại đều đói muốn chết, thật không biết ta lấy đâu ra khí lực chạy đến bên cạnh ngươi .”
Hiên Viên Triệt cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Thiển , nói:“Ta đây phải đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi , còn có một thùng nước ấm, trên người ngươi đều thối muốn chết !”
Thiển Thiển làm bộ như muốn tức giận, hướng về Hiên Viên Triệt, nói:“Ta càng muốn huân đến ngươi, đem ngươi cũng huân đến thối hoắc ta mới cao hứng đâu!”
Hiên Viên Triệt đi ra ngoài gọi người chuẩn bị, thời điểm trở về lại phát hiện, Thiển Thiển nghiêng đầu, ngã xuống trên giường Hiên Viên Triệt thoải mái ngủ. Hiên Viên Triệt giúp Thiển Thiển cởi bỏ khôi giáp và giày , Thiển Thiển có cảm giác, nhưng bởi vì quá mệt nhọc, không muốn mở mắt ra, liền xoay người tiếp tục ngủ. Hiên Viên Triệt giúp nàng đắp chăn, chính mình cũng nằm bên cạnh nàng, hai người cùng giường mà ngủ --
Thời điểm Thiển Thiển tỉnh dậy, Hiên Viên Triệt đã ngồi ở bên ngoài xử lý công văn được nửa ngày, Thiển Thiển cảm thấy đêm qua ngủ đặc biệt thoải mái, tỉnh lại thần thanh khí sảng .
Nàng xốc lên chăn, phát hiện chính mình vẫn là một bộ giả dạng binh lính, đem chân để xuống giường, trong không khí ẩn ẩn ngửi được một mùi lạ, Thiển Thiển nhìn quanh bốn phía, mục tiêu tập trung đến trên chân của chính mình.
Cúi đầu ngửi một chút, nàng liền kích động kêu to lên!
Hiên Viên Triệt nghe thấy tiếng kêu liền nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy Thiển Thiển liền tức giận đối với Hiên Viên Triệt nói:“ đêm qua tại sao ngươi không gọi ta rời giường tắm rửa a!”
Hiên Viên Triệt cười nói:“Ta nhìn thấy ngươi quá mệt , nên không đành lòng đánh thức ngươi, liền giúp ngươi đem áo giáp cởi ra, thế nào, ngày hôm qua ngủ còn đạp lung tung nữa”
Thiển Thiển nga một tiếng, nhìn trong doanh trướng chỉ có một trương giường......
Thiệu tổng binh nhanh chóng đứng dậy nói lời cảm tạ, nhìn nhìn Hiên Viên Triệt, tuy rằng ánh mắt của Hiên Viên Triệt tràn đầy hoài nghi, nhưng hắn vẫn gật đầu, Thiệu tổng binh liền rời đi, sau khi ra khỏi doanh trưởng hắn liền thở phào nhẹ nhõm một cái, dùng tay áo xoa xoa cái trán, nhìn mấy người binh lính bên cạnh, thuận tay bắt lấy một người trong đó, quát:“ Đem mấy người không sợ chết kia trói lại đưa đến đây cho lão tử!”
Thiển Thiển nhìn Hiên Viên Triệt rất lâu, nước mắt chảy một lần lại một lần trên mặt, vuốt vuốt khuôn mặt trơn bóng của hắn, nói:“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa! vì sao ngươi lại muốn gạt ta vụng trộm rời đi? Ngươi cũng biết ta sẽ thương tâm khổ sở, ta sẽ lo lắng cho an nguy của ngươi , cái loại cảm giác này sẽ làm ta sống không bằng chết !”
Hiên Viên Triệt nắm tay Thiển Thiển , thương tiếc nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, cái này đều là bởi vì chính mình mà nàng phải chịu gian nan vất vả, hắn phá lệ cảm động còn có quý trọng, ôn nhu nói:“Thực xin lỗi Thiển Thiển...... Ta thật không ngờ ngươi sẽ đuổi theo ta, ta thầm nghĩ muốn ngươi an an ổn ổn ở nhà chờ ta chiến thắng trở về, thực xin lỗi......”
Thiển Thiển chui đầu vào trong lòng Hiên Viên Triệt, khóc thành tiếng, khóc mệt, nàng mới ngồi dậy, sờ sờ bụng, ủy khuất nói:“Có đồ ăn hay không ? mấy ngày nay ta đều đi theo nhóm đại binh ăn chung, vóc người ta nhỏ, lại cướp không lại bọn hắn, cho nên hiện tại đều đói muốn chết, thật không biết ta lấy đâu ra khí lực chạy đến bên cạnh ngươi .”
Hiên Viên Triệt cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Thiển , nói:“Ta đây phải đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi , còn có một thùng nước ấm, trên người ngươi đều thối muốn chết !”
Thiển Thiển làm bộ như muốn tức giận, hướng về Hiên Viên Triệt, nói:“Ta càng muốn huân đến ngươi, đem ngươi cũng huân đến thối hoắc ta mới cao hứng đâu!”
Hiên Viên Triệt đi ra ngoài gọi người chuẩn bị, thời điểm trở về lại phát hiện, Thiển Thiển nghiêng đầu, ngã xuống trên giường Hiên Viên Triệt thoải mái ngủ. Hiên Viên Triệt giúp Thiển Thiển cởi bỏ khôi giáp và giày , Thiển Thiển có cảm giác, nhưng bởi vì quá mệt nhọc, không muốn mở mắt ra, liền xoay người tiếp tục ngủ. Hiên Viên Triệt giúp nàng đắp chăn, chính mình cũng nằm bên cạnh nàng, hai người cùng giường mà ngủ --
Thời điểm Thiển Thiển tỉnh dậy, Hiên Viên Triệt đã ngồi ở bên ngoài xử lý công văn được nửa ngày, Thiển Thiển cảm thấy đêm qua ngủ đặc biệt thoải mái, tỉnh lại thần thanh khí sảng .
Nàng xốc lên chăn, phát hiện chính mình vẫn là một bộ giả dạng binh lính, đem chân để xuống giường, trong không khí ẩn ẩn ngửi được một mùi lạ, Thiển Thiển nhìn quanh bốn phía, mục tiêu tập trung đến trên chân của chính mình.
Cúi đầu ngửi một chút, nàng liền kích động kêu to lên!
Hiên Viên Triệt nghe thấy tiếng kêu liền nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy Thiển Thiển liền tức giận đối với Hiên Viên Triệt nói:“ đêm qua tại sao ngươi không gọi ta rời giường tắm rửa a!”
Hiên Viên Triệt cười nói:“Ta nhìn thấy ngươi quá mệt , nên không đành lòng đánh thức ngươi, liền giúp ngươi đem áo giáp cởi ra, thế nào, ngày hôm qua ngủ còn đạp lung tung nữa”
Thiển Thiển nga một tiếng, nhìn trong doanh trướng chỉ có một trương giường......
/103
|