Nhược Hi lại nói tiếp: “Lúc đó mình cũng lo lắng như vậy, sợ tương lai không có kết quả sẽ bị tổn thương, sợ bỏ ra nhiều lại không được hồi đáp, nhưng sau khi trưởng thành mới hiểu được, yêu thì yêu, không có gì phải sợ. Tình yêu không sợ bị tổn thương, không so đo đáp trả, dù là tương lại mình bị phụ bạc, cũng sẽ không hối hận và cũng có một hồi ức tốt đẹp để nhớ lại. Cho nên, bạn phải dũng cảm phải tin tưởng Hải Dật, đêm đó mình thấy Hải Dật rất quan tâm bạn, biểu hiện lo lắng đó không thể lừa gạt được. Bạn phải nhớ, mọi thứ đầy đủ không phải là quan trọng, tương lai thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là hai người phải tin tưởng lẫn nhau yêu nhau, không nên nuối tiếc. Đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
Nhược Hi mím môi, nhẹ nhàng cười ngẩng đầu nhìn vào mắt Chân Chân, “Mình, bây giờ chỉ hi vọng có thể được yêu một lần, dù tương lai không có kết quả, mình cũng sẽ vẫn kiên gì tới một giây cuối cùng.”
Hôm nay Nhược Hi so với quá khứ không giống nhau, Chân Chân mặc dù nhiều năm không nói chuyện với cô nhưng vẫn nhìn ra được đáy mắt cô chứa đầy sự tự tin và kiên định.
Đây mới là Nhược Hi kiên cường,một cô gái không chịu cúi đầu nhận thua.
“Bạn nói người kia có phải là em trai bạn?” Chân Chân suy nghĩ lúc lâu mới nghĩ ra người đó trong lời nói Nhược Hi.
“Đúng, chính là anh ấy. Không ngờ mình sắp kết thúc tuổi ba mươi lại còn chơi trò tình yêu chị em.” Nhược Hi ngượng ngùng mỉm cười nhìn Chân Chân, nụ cười mà chỉ có những người phụ nữ đang yêu mới có.
Chân Chân cảm thấy xúc động không biết nên nói gì, chỉ có thể trêu chọc: “Thân thể tiểu suất ca trẻ trung nóng bỏng, cảm giác thế nào?”
Giống như hai người quay lại thời đại học, cô ấy dùng ngôn ngữ kích thích Nhược Hi, Nhược Hi đáp trả lại, quả nhiên, Nhược Hi nghe vậy lập tức dừng nụ cười, “Thế nào, bạn bất mãn với người đàn ông của mình?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chưa đủ, bạn phải biết, đàn ông ba mươi lăm tuổi là đang trên đường xuống dốc rồi, không giống cỏ non nhỏ bé của bạn, vẫn còn tươi sáng dưới ánh mặt trời.” Chân Chân nháy mắt trêu chọc Nhược Hi.
“Bạn đã lớn như vậy sao còn không nghiêm chỉnh.” Nhược Hi cười mắng.
Chân Chân cười nói: “MÌnh chỉ có một người bạn là bạn, không đứng đắn với bạn thì với ai nữa?”
Hai người cùng nhau an tĩnh lại, Chân Chân bước tới trước dùng sức ôm Nhược Hi: “Cám ơn bạn Nhược Hi, cám ơn bạn đã an ủi mình, cám ơn, cám ơn…”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, ngu ngốc, bạn đó không cho hồng hạnh xuất tường, phải đối xử với Hải Dật thật tốt, cái tính hấp tấp nóng nảy của bạn chỉ có anh ấy mới có thể chịu được.” Nhược Hi cười vỗ vỗ bờ vai run rẩy của Chân Chân.
Chân Chân gật đầu một cái, ánh mắt đỏ hồng, cánh mũi run rẩy.
Hốc mũi Nhược Hi cũng chua xót, trừ lúc mẹ qua đời, cô rất ít khi khóc, nhưng gần đây lại không khống chế được mình, “Bạn cái người này, nhanh buông mình ra, không một lát có người tới lại tưởng chúng ta là ‘bách hợp’ đấy.”
Chân Chân phì cười, “Mình không có ý kiến, bạn thử hỏi cỏ non của bạn có đồng ý không.”
“Hỏi anh ấy làm gì?” Hiếm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Nhược Hi, Chân Chân thấy cô xấu hổ không chịu bỏ qua, “Nói nhanh một chút, cỏ non tươi trẻ một đêm mấy lần hả?”
Nhược Hi dở khóc dở cười, vội vàng uy hiếp Chân Chân: “Bạn còn nói, mình sẽ tới chém giết Hải Dật.”
“Đi đi, đi đi, bạn giành Hải Dật, mình chém giết cỏ non của bạn.” Chân Chân cười ha ha nói, làm cho Nhược Hi bày ra vẻ mặt buồn bực, “Giành thì giành, cũng không phải là cái đồ gì hiếm, hoan nghênh tới mua.”
“Chà, chua quá, Lâm Nhược Hi, bệnh viện của bạn đã đổi thành nhà máy sản xuất dấm từ khi nào rồi?” Chân Chân cười híp mắt trêu chọc.
Buổi trưa hai người cùng dùng cơm, Nhược Hi vẫn kêu Chân Chân ăn nhiều một chút, giống như hai người đã trở về thời đại học cùng ở chung kí túc xa, hi hi ha ha đùa giỡn không ngừng, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, nhưng hai người cũng chẳng hề để ý.
Lúc gần đi, Nhược Hi đưa Chân Chân ra cửa chờ Hải Dật tới đón, Chân Chân gọi điện thoại, mười phút sau Hải Dật đã lái xe đến. Nhược Hi chào tạm biệt với hai người, vẫn còn không quên dặn dò Chân Chân, “Bạn phải quý trọng người đàn ông bên cạnh mình, bây giờ những cô gái trẻ chỉ thích người lớn tuổi trầm tĩnh, cẩn thận bị tiểu nữ sinh cạy góc tường.”
Chân Chân ngồi cạnh ghế lái xe, cười nghiêng ngả, Hải Dật không hiểu hai người nói gì, chỉ thấy hai người vui vẻ như vậy anh cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với Nhược Hi, Nhược Hi gật đầu, cuối cùng đưa mắt nhìn xe chuyển bánh rời đi.
Trên đời có rất nhiều chuyện không phải chỉ đơn giản dùng một vài chữ mà tổng kết, yêu hoặc hận, đúng và sai, chính là giới tuyến mơ hồ khó có thể phân định. Có yêu cũng sẽ có hận thấu xương, hận trôi qua, cũng sẽ ân ái sát cánh, thị thị phi phi, cũng tan biến, thời gian trôi qua, có cái gì không thể hóa giải?
Yêu cũng tốt, hận cũng được, qua năm mươi năm, ai ở lại cạnh bên mình?
Không bằng cứ thoải mái, vẫy tay chúc phúc cho bọn họ.
Cô cũng tìm được tình yêu thuộc về mình, nên hi vọng và chúc phúc cho mọi người đều có được tình cảm, dù sao sống trên đời cũng chỉ mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mình.
Gặp lại, tất cả đã trải qua.
Mà cô, vẫn phải kiên trì, cùng Mục Ca ở bên nhau, chờ đợi tương lai của hai người.
Mục Ca đã thông qua phỏng vấn, nhưng sau đó lại bị điều đi Thâm Quyến, lần này đi là mấy tháng, trước khi đi anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn, “Chờ anh.”
Nhược Hi lúc nhận được tin nhắn đó là lúc đang đi làm, biết anh đang trên máy máy, không tiện nghe điện thoại, nên chờ hết giờ làm mới gửi tin nhắn lại, một tin nhắn mà viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cô luôn cảm thấy mình viết quá tình cảm, cuối cùng đành viết mấy chữ, “Được, em chờ anh.”
Mục Ca không nhắn lại, anh cứ như vậy bắt đầu một cuộc sống ở một thành phố khác.
Nhược Hi thậm chí còn tưởng tượng được thần thái phấn khởi của anh lúc trở về, sau đó cười hì hì lấy đồ ăn ra cho cô, cho nên dù lúc cô mệt mỏi gục đầu trên bàn làm việc, cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng, chống đỡ cho cô.
Mục Âm đã lâu không tới nhà Nhược HI, ba hình như cũng biết điều gì, vừa tỏ vẻ như không biết, mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi dạo, thỉnh thoảng cũng sẽ thẩn thờ ngồi suy nghĩ bên cửa sổ.
Nhược Hi nhìn thấy ba cô đơn như vậy, nên ngồi xuống tâm sự với ba.
“Công việc gần đây bận hả con?” Nhược Hi thấy ba có chút mệt mỏi, dìu ba lên giường đắp chăn, sau đó mới trả lời, “Cũng bình thường ba à.”
“Vậy thì phải nắm chặt cơ hội, đem chuyện của bản thân giải quyết thật tốt, nếu không ba ngủ cũng không an giấc.” Lâm Húc Thịnh thở dài nói.
“Vâng, con biết.” Điện thoại Nhược Hi reo lên, cô vội bắt máy, “A lô.”
“Có rảnh cùng nhau ăn cơm?” Điện thoại của Lê Tử Trạm, hiện tại cũng không sớm, lại không có chuyện gì đặc biệt, nên cô hơi do dự, liếc mắt nhìn ba, thấy ba hướng về phía cô khoát khoát tay, giống như nói cô không cần để tâm tới mình, cứ đi làm việc của bản thân.
Cô lúc này mới đứng lên nhỏ giọng nói: “Quá muộn, tôi ở bên này không tiện lắm.”
Nhược Hi mím môi, nhẹ nhàng cười ngẩng đầu nhìn vào mắt Chân Chân, “Mình, bây giờ chỉ hi vọng có thể được yêu một lần, dù tương lai không có kết quả, mình cũng sẽ vẫn kiên gì tới một giây cuối cùng.”
Hôm nay Nhược Hi so với quá khứ không giống nhau, Chân Chân mặc dù nhiều năm không nói chuyện với cô nhưng vẫn nhìn ra được đáy mắt cô chứa đầy sự tự tin và kiên định.
Đây mới là Nhược Hi kiên cường,một cô gái không chịu cúi đầu nhận thua.
“Bạn nói người kia có phải là em trai bạn?” Chân Chân suy nghĩ lúc lâu mới nghĩ ra người đó trong lời nói Nhược Hi.
“Đúng, chính là anh ấy. Không ngờ mình sắp kết thúc tuổi ba mươi lại còn chơi trò tình yêu chị em.” Nhược Hi ngượng ngùng mỉm cười nhìn Chân Chân, nụ cười mà chỉ có những người phụ nữ đang yêu mới có.
Chân Chân cảm thấy xúc động không biết nên nói gì, chỉ có thể trêu chọc: “Thân thể tiểu suất ca trẻ trung nóng bỏng, cảm giác thế nào?”
Giống như hai người quay lại thời đại học, cô ấy dùng ngôn ngữ kích thích Nhược Hi, Nhược Hi đáp trả lại, quả nhiên, Nhược Hi nghe vậy lập tức dừng nụ cười, “Thế nào, bạn bất mãn với người đàn ông của mình?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chưa đủ, bạn phải biết, đàn ông ba mươi lăm tuổi là đang trên đường xuống dốc rồi, không giống cỏ non nhỏ bé của bạn, vẫn còn tươi sáng dưới ánh mặt trời.” Chân Chân nháy mắt trêu chọc Nhược Hi.
“Bạn đã lớn như vậy sao còn không nghiêm chỉnh.” Nhược Hi cười mắng.
Chân Chân cười nói: “MÌnh chỉ có một người bạn là bạn, không đứng đắn với bạn thì với ai nữa?”
Hai người cùng nhau an tĩnh lại, Chân Chân bước tới trước dùng sức ôm Nhược Hi: “Cám ơn bạn Nhược Hi, cám ơn bạn đã an ủi mình, cám ơn, cám ơn…”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, ngu ngốc, bạn đó không cho hồng hạnh xuất tường, phải đối xử với Hải Dật thật tốt, cái tính hấp tấp nóng nảy của bạn chỉ có anh ấy mới có thể chịu được.” Nhược Hi cười vỗ vỗ bờ vai run rẩy của Chân Chân.
Chân Chân gật đầu một cái, ánh mắt đỏ hồng, cánh mũi run rẩy.
Hốc mũi Nhược Hi cũng chua xót, trừ lúc mẹ qua đời, cô rất ít khi khóc, nhưng gần đây lại không khống chế được mình, “Bạn cái người này, nhanh buông mình ra, không một lát có người tới lại tưởng chúng ta là ‘bách hợp’ đấy.”
Chân Chân phì cười, “Mình không có ý kiến, bạn thử hỏi cỏ non của bạn có đồng ý không.”
“Hỏi anh ấy làm gì?” Hiếm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Nhược Hi, Chân Chân thấy cô xấu hổ không chịu bỏ qua, “Nói nhanh một chút, cỏ non tươi trẻ một đêm mấy lần hả?”
Nhược Hi dở khóc dở cười, vội vàng uy hiếp Chân Chân: “Bạn còn nói, mình sẽ tới chém giết Hải Dật.”
“Đi đi, đi đi, bạn giành Hải Dật, mình chém giết cỏ non của bạn.” Chân Chân cười ha ha nói, làm cho Nhược Hi bày ra vẻ mặt buồn bực, “Giành thì giành, cũng không phải là cái đồ gì hiếm, hoan nghênh tới mua.”
“Chà, chua quá, Lâm Nhược Hi, bệnh viện của bạn đã đổi thành nhà máy sản xuất dấm từ khi nào rồi?” Chân Chân cười híp mắt trêu chọc.
Buổi trưa hai người cùng dùng cơm, Nhược Hi vẫn kêu Chân Chân ăn nhiều một chút, giống như hai người đã trở về thời đại học cùng ở chung kí túc xa, hi hi ha ha đùa giỡn không ngừng, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, nhưng hai người cũng chẳng hề để ý.
Lúc gần đi, Nhược Hi đưa Chân Chân ra cửa chờ Hải Dật tới đón, Chân Chân gọi điện thoại, mười phút sau Hải Dật đã lái xe đến. Nhược Hi chào tạm biệt với hai người, vẫn còn không quên dặn dò Chân Chân, “Bạn phải quý trọng người đàn ông bên cạnh mình, bây giờ những cô gái trẻ chỉ thích người lớn tuổi trầm tĩnh, cẩn thận bị tiểu nữ sinh cạy góc tường.”
Chân Chân ngồi cạnh ghế lái xe, cười nghiêng ngả, Hải Dật không hiểu hai người nói gì, chỉ thấy hai người vui vẻ như vậy anh cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với Nhược Hi, Nhược Hi gật đầu, cuối cùng đưa mắt nhìn xe chuyển bánh rời đi.
Trên đời có rất nhiều chuyện không phải chỉ đơn giản dùng một vài chữ mà tổng kết, yêu hoặc hận, đúng và sai, chính là giới tuyến mơ hồ khó có thể phân định. Có yêu cũng sẽ có hận thấu xương, hận trôi qua, cũng sẽ ân ái sát cánh, thị thị phi phi, cũng tan biến, thời gian trôi qua, có cái gì không thể hóa giải?
Yêu cũng tốt, hận cũng được, qua năm mươi năm, ai ở lại cạnh bên mình?
Không bằng cứ thoải mái, vẫy tay chúc phúc cho bọn họ.
Cô cũng tìm được tình yêu thuộc về mình, nên hi vọng và chúc phúc cho mọi người đều có được tình cảm, dù sao sống trên đời cũng chỉ mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mình.
Gặp lại, tất cả đã trải qua.
Mà cô, vẫn phải kiên trì, cùng Mục Ca ở bên nhau, chờ đợi tương lai của hai người.
Mục Ca đã thông qua phỏng vấn, nhưng sau đó lại bị điều đi Thâm Quyến, lần này đi là mấy tháng, trước khi đi anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn, “Chờ anh.”
Nhược Hi lúc nhận được tin nhắn đó là lúc đang đi làm, biết anh đang trên máy máy, không tiện nghe điện thoại, nên chờ hết giờ làm mới gửi tin nhắn lại, một tin nhắn mà viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cô luôn cảm thấy mình viết quá tình cảm, cuối cùng đành viết mấy chữ, “Được, em chờ anh.”
Mục Ca không nhắn lại, anh cứ như vậy bắt đầu một cuộc sống ở một thành phố khác.
Nhược Hi thậm chí còn tưởng tượng được thần thái phấn khởi của anh lúc trở về, sau đó cười hì hì lấy đồ ăn ra cho cô, cho nên dù lúc cô mệt mỏi gục đầu trên bàn làm việc, cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng, chống đỡ cho cô.
Mục Âm đã lâu không tới nhà Nhược HI, ba hình như cũng biết điều gì, vừa tỏ vẻ như không biết, mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi dạo, thỉnh thoảng cũng sẽ thẩn thờ ngồi suy nghĩ bên cửa sổ.
Nhược Hi nhìn thấy ba cô đơn như vậy, nên ngồi xuống tâm sự với ba.
“Công việc gần đây bận hả con?” Nhược Hi thấy ba có chút mệt mỏi, dìu ba lên giường đắp chăn, sau đó mới trả lời, “Cũng bình thường ba à.”
“Vậy thì phải nắm chặt cơ hội, đem chuyện của bản thân giải quyết thật tốt, nếu không ba ngủ cũng không an giấc.” Lâm Húc Thịnh thở dài nói.
“Vâng, con biết.” Điện thoại Nhược Hi reo lên, cô vội bắt máy, “A lô.”
“Có rảnh cùng nhau ăn cơm?” Điện thoại của Lê Tử Trạm, hiện tại cũng không sớm, lại không có chuyện gì đặc biệt, nên cô hơi do dự, liếc mắt nhìn ba, thấy ba hướng về phía cô khoát khoát tay, giống như nói cô không cần để tâm tới mình, cứ đi làm việc của bản thân.
Cô lúc này mới đứng lên nhỏ giọng nói: “Quá muộn, tôi ở bên này không tiện lắm.”
/80
|