“Coi như là trả lại tôi món nợ ân tình, thế nào?” Lê Tử Trạm giống như đã uống nhiều rượu, giọng nói như đang say.
Nhược Hi không nói tiếp được, suy nghĩ một chút nhưng lại không trả lời cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại trên tay cô vẫn cảm thấy kinh ngạc, cảm giác như mình hành động không đúng, trước đây không lâu Lê Tử Trạm còn giúp Mục Ca tìm công việc, về tình về lý cô cũng không nên từ chối lạnh lùng như vậy, cô bấm nút gọi lại, tiếng chuông vang một lúc lâu cũng không có người nhận, không yên tâm cô gọi lại mấy lần, vẫn không ai nghe máy.
Nghe điện thoại và gọi điện thoại lúc này lại biến thành một cuộc so tài, người thiếu kiên nhẫn coi như đã thua một nửa, cuối cùng Lê Tử Trạm lại gọi lại, cuộc gọi vừa kết nối, hai bên trầm mặc một hồi lâu, anh mới nói: “Tôi muốn nhờ em giúp một chuyện, tôi uống quá nhiều, không lái được xe.”
Lúc Nhược Hi tới nơi thì chỉ có một mình Lê Tử Trạm tựa vào ghế salon trong quán rượu mà ngủ. Nhược Hi rất ít khi tới những nơi thế này, không khí mập mờ khiến cho cô cảm thấy khó xử, vì vậy tiến tới vỗ vai Lê Tử Trạm, nhẹ nhàng gọi, “Tỉnh, tỉnh.”
Lê Tử Trạm khẽ mở mắt, thấy rõ người mới tới là ai khóe miệng dương cao, “Em tới thật nhanh, còn nghĩ tới sáng mai em mới tới, kết quả vừa mở mắt, em đã ở trước mặt rồi.”
Lúc anh say rượu lại nói nhiều hơn so với bình thường, Nhược Hi gọi người tính tiền, anh ta nói: “Tôi thanh toán rồi, nếu như em không ngại lại mời tôi uống một chút.”
Giọng nói của anh không nhỏ, mấy người ở xung quanh quay lại nhìn chăm chú vào hai người, Nhược Hi thích mình bị người khác chú ý vì vậy chỉ nhỏ giọng hỏi anh có đi được không.
Lê Tử Trạm từ từ đứng lên, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô, dùng sức, cô mấy lần muốn tránh lại không được, bất đắc dĩ để anh kéo ra ngoài. Bước chân của anh vẫn vững tuyệt không giống người bị say, cho nên khi người xung quanh đã bớt, cô mới bỏ tay anh ta ra chuẩn bị lấy chìa khóa xe.
Lê Tử Trạm ở phía sau bất chợt ôm lấy cô, hơi thở cùng mùi thuốc sát trùng vây lấy cô. Phụ nữ luôn cảm thấy an tâm khi ở trong ngực đàn ông, nhưng mà lúc này Nhược Hi trừ việc cứng ngắc thì không cảm thấy gì khác, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mềm yếu của mình giống như là từ xa truyền đến, “Lê Tử Trạm, mời buông tay.”
“Em biết không, cậu ta và anh năm đó đều là một kẻ ngu ngốc, nghĩ tin tưởng có thể để cho một người phụ nữ an tâm chờ đợi, không biết, thế gian này điều không tin tưởng nhất chính là hai chữ ‘tin tưởng’ đó” Giọng nói của anh cũng giống như từ xa vọng lại, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ.
Nhược Hi lạnh lùng, “Lê Tử Trạm, mời buông tay.”
Vòng tay trên người hơi buông lỏng một chút, Nhược Hi nhân cơ hội này tới mở cửa xe, nghiêm mặt khởi động xe, Lê Tử Trạm ngồi bên cạnh, đột nhiên giữ tay cô lại nói: “Ngồi với tôi một lát.”
Ánh mắt của anh có chút hoảng hốt, lòng bàn tay nóng đến thiêu đốt người, Nhược Hi cảm thấy anh thật sự rất say, nhưng vẫn thu tay lại, hai người cứ như vậy ngồi yên tĩnh trong xe, nghe tiếng xe cộ trên đường đi lại.
Anh ta chợt bật cười, “Lâm Nhược Hi, em không phải muốn biết tôi lúc nào thích em sao?”
Nhược Hi cúi đầu không trả lời, Lê Tử Trạm tựa người vào ghế ngồi, “Chính là lúc em dựa vào vai tôi mà ngủ.”
Cách nói của anh mơ hồ không rõ ràng, Nhược Hi suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ là ngày đầu tiên khi họ đi học, cô nửa đường dựa vào bả vai Lê Tử Trạm mà ngủ thiếp đi.
“Thật ra thì khi em trưởng thành với khi còn đi học hoàn toàn không giống nhau, tính tình và dáng vẻ cũng thay đổi không ít. Lúc sinh nhật Lục Tiểu Xuyên tôi cũng từng nhìn thấy em, khi đó em đơn thuần đáng yêu, chỉ là trong ánh mắt mọi người lúc đó ngay cả tôi, đều ở trên người Thiều Nhi, chưa từng nghĩ tới ai khác. Lúc được phân tới bệnh viện này, lúc đầu nhìn thấy em tôi đã nhận ra, nhưng là em bây giờ thay đổi quá nhiều. Đã qua lâu như vậy, thời gian không chỉ mài đi ánh sáng trên người em ngay cả tính khí kiên trì bền bỉ của em cũng từ từ nguội. Suy nghĩ một chút, tôi quyết định không nói mình biết em, rất nhanh em chuyển sang khu nội trú.”
Nhược Hi nhớ lại đoạn thời gian đó, vội tới vội đi căn bản ngẩng đầu nhìn kĩ cũng không có chứ đừng nói là chú ý tới người bên cạnh là ai, làm gì. Thẩm Ly ngày ngày kiên trì ăn cơm với cô, cô mới có thể chú ý tới sự tồn tại, xong với các đồng nghiệp khác, cô căn bản là không có thời gian quan sát.
“Sau đó lại nghe bệnh viện chúng ta có một bác sĩ nữ lạnh lùng, dù có cười với cô ấy, cô ấy cũng không hỏi, còn có đồng nghiệp nói đã tiếp xúc với em mấy năm nhưng cùng em nói chuyện chưa được mười câu. Tôi hiểu người bọn họ nói là em, cũng không để tâm. Cho đến lúc chuẩn bị đi học, cái ngày đó, em dựa vào vai tôi ngủ, trong mộng hình như là bóng dáng ai đó, em cười đặc biệt ngọt ngào, đặc biệt vui vẻ. Tôi mới phát giác được em giống như trở lại lúc còn học sinh, được bao bọc với mộng đẹp đơn thuầ. Cũng chính khi đó tôi mới có cảm giác ghen tị với người đã từng có em, Hải Dật, nhìn cậu ấy có thể thấy em ở bên em lúc em vô tư không suy tính, mà tôi thì lại gặp em lúc nụ cười trên môi em đã không còn. Lúc dẵn em đi mua đồ, thật ra đó là ngày đặc biệt, người đó từ nước Mĩ trở về, tâm trạng của tôi không tốt, nhưng lúc em dụ dỗ anh uống rượu xong, em cười rạng rỡ, khiến tôi quên đi chuyện không vui, tiếp sau đó cùng em vui vẻ. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu không có cuộc điện thoại kia thì tốt biết bao, tôi nghĩ, kết cuộc của chúng ta sẽ không giống như bây giờ.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị bại bởi một cậu nhóc. Sống hơn ba mươi năm, đã từng thất bại trên tình trường, nhưng tối hôm đó khi anh ta đón em trong vòng tay tôi, tôi thật sự cảm thấy mình thất bại, thất bại một cách thảm hại,so với em anh ta còn kiên định hơn, nếu như năm đó tôi cũng có thể kiên định như anh ta, giờ phút này, bên cạnh tôi sẽ là một người khác. Mấy ngày nay tôi không nỡ ngủ, nói là đang suy nghĩ về em cũng đúng, nói không cam lòng thua một người trẻ tuổi hơn mình cũng đúng, chỉ là không quên được em. Mị lực của em thật ghê gớm, trước sau mấy người đàn ông xuất sắc đều thua bởi em, còn em lại cố tình không biết tới. Tối hôm nay lúc uống rượu tôi chỉ muốn, thay vì đem em cho tên tiểu tử không rõ tương lai kia, còn không bằng thừa dịp anh ta không ở đây đem em đoạt lấy, dù tội danh thế nào tôi cũng gánh. Cho nên tôi vừa nghĩ, chỉ cần em trả lời câu hỏi của tôi, hơi mềm yếu một chút, chỉ cần một chút, tôi sẽ hạ quyết tâm cướp lấy em, dù lòng em không ở cạnh tôi, dù cuối cùng em muốn rời khỏi, tôi cũng không muốn làm bản thân thất vọng.”
Nhược Hi chưa từng nghĩ tới Lê Tử Trạm sẽ nói với mình những lời như thế này, hô hấp giống như bị người khác bóp chặt, ngay cả thở cũng khó khăn. Cô cố gắng để có thể hiểu những lời anh nói, muốn có thể ung dung an ủi anh ta. Nhưng nghe xong lại phát hiện không có bất kì lời nói nào có thể nói với anh ta, hoặc căn bản là cô không có thân phận gì để nói những lời nói đó.
Cô đành nói: “Tôi rất ngốc. Không có mắt nhìn người, luôn là vật hi sinh nên phản ứng đầu tiên chỉ là trốn tránh. Tôi biết rõ anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng có một số thứ rất kì lạ, căn bản không thể nói rõ ràng. Tôi và Mục Ca tình cảm đã vượt qua cả cảm giác tim đập thình thịch của tình yêu, anh ấy chính là người nhà của tôi, cái loại cảm giác quen thuộc đến tận trong máu đó không thể nói dứt là dứt, thật ra dù năm đó lúc anh bắt đầu gặp nhận ra tôi… tôi nghĩ kết cục của chúng ta cũng giống vậy. Tất cả trí nhớ của tôi chỉ là anh ấy, không còn chỗ trống để suy nghĩ tới người khác, yêu người khác.”
Nhược Hi không nói tiếp được, suy nghĩ một chút nhưng lại không trả lời cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại trên tay cô vẫn cảm thấy kinh ngạc, cảm giác như mình hành động không đúng, trước đây không lâu Lê Tử Trạm còn giúp Mục Ca tìm công việc, về tình về lý cô cũng không nên từ chối lạnh lùng như vậy, cô bấm nút gọi lại, tiếng chuông vang một lúc lâu cũng không có người nhận, không yên tâm cô gọi lại mấy lần, vẫn không ai nghe máy.
Nghe điện thoại và gọi điện thoại lúc này lại biến thành một cuộc so tài, người thiếu kiên nhẫn coi như đã thua một nửa, cuối cùng Lê Tử Trạm lại gọi lại, cuộc gọi vừa kết nối, hai bên trầm mặc một hồi lâu, anh mới nói: “Tôi muốn nhờ em giúp một chuyện, tôi uống quá nhiều, không lái được xe.”
Lúc Nhược Hi tới nơi thì chỉ có một mình Lê Tử Trạm tựa vào ghế salon trong quán rượu mà ngủ. Nhược Hi rất ít khi tới những nơi thế này, không khí mập mờ khiến cho cô cảm thấy khó xử, vì vậy tiến tới vỗ vai Lê Tử Trạm, nhẹ nhàng gọi, “Tỉnh, tỉnh.”
Lê Tử Trạm khẽ mở mắt, thấy rõ người mới tới là ai khóe miệng dương cao, “Em tới thật nhanh, còn nghĩ tới sáng mai em mới tới, kết quả vừa mở mắt, em đã ở trước mặt rồi.”
Lúc anh say rượu lại nói nhiều hơn so với bình thường, Nhược Hi gọi người tính tiền, anh ta nói: “Tôi thanh toán rồi, nếu như em không ngại lại mời tôi uống một chút.”
Giọng nói của anh không nhỏ, mấy người ở xung quanh quay lại nhìn chăm chú vào hai người, Nhược Hi thích mình bị người khác chú ý vì vậy chỉ nhỏ giọng hỏi anh có đi được không.
Lê Tử Trạm từ từ đứng lên, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô, dùng sức, cô mấy lần muốn tránh lại không được, bất đắc dĩ để anh kéo ra ngoài. Bước chân của anh vẫn vững tuyệt không giống người bị say, cho nên khi người xung quanh đã bớt, cô mới bỏ tay anh ta ra chuẩn bị lấy chìa khóa xe.
Lê Tử Trạm ở phía sau bất chợt ôm lấy cô, hơi thở cùng mùi thuốc sát trùng vây lấy cô. Phụ nữ luôn cảm thấy an tâm khi ở trong ngực đàn ông, nhưng mà lúc này Nhược Hi trừ việc cứng ngắc thì không cảm thấy gì khác, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mềm yếu của mình giống như là từ xa truyền đến, “Lê Tử Trạm, mời buông tay.”
“Em biết không, cậu ta và anh năm đó đều là một kẻ ngu ngốc, nghĩ tin tưởng có thể để cho một người phụ nữ an tâm chờ đợi, không biết, thế gian này điều không tin tưởng nhất chính là hai chữ ‘tin tưởng’ đó” Giọng nói của anh cũng giống như từ xa vọng lại, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ.
Nhược Hi lạnh lùng, “Lê Tử Trạm, mời buông tay.”
Vòng tay trên người hơi buông lỏng một chút, Nhược Hi nhân cơ hội này tới mở cửa xe, nghiêm mặt khởi động xe, Lê Tử Trạm ngồi bên cạnh, đột nhiên giữ tay cô lại nói: “Ngồi với tôi một lát.”
Ánh mắt của anh có chút hoảng hốt, lòng bàn tay nóng đến thiêu đốt người, Nhược Hi cảm thấy anh thật sự rất say, nhưng vẫn thu tay lại, hai người cứ như vậy ngồi yên tĩnh trong xe, nghe tiếng xe cộ trên đường đi lại.
Anh ta chợt bật cười, “Lâm Nhược Hi, em không phải muốn biết tôi lúc nào thích em sao?”
Nhược Hi cúi đầu không trả lời, Lê Tử Trạm tựa người vào ghế ngồi, “Chính là lúc em dựa vào vai tôi mà ngủ.”
Cách nói của anh mơ hồ không rõ ràng, Nhược Hi suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ là ngày đầu tiên khi họ đi học, cô nửa đường dựa vào bả vai Lê Tử Trạm mà ngủ thiếp đi.
“Thật ra thì khi em trưởng thành với khi còn đi học hoàn toàn không giống nhau, tính tình và dáng vẻ cũng thay đổi không ít. Lúc sinh nhật Lục Tiểu Xuyên tôi cũng từng nhìn thấy em, khi đó em đơn thuần đáng yêu, chỉ là trong ánh mắt mọi người lúc đó ngay cả tôi, đều ở trên người Thiều Nhi, chưa từng nghĩ tới ai khác. Lúc được phân tới bệnh viện này, lúc đầu nhìn thấy em tôi đã nhận ra, nhưng là em bây giờ thay đổi quá nhiều. Đã qua lâu như vậy, thời gian không chỉ mài đi ánh sáng trên người em ngay cả tính khí kiên trì bền bỉ của em cũng từ từ nguội. Suy nghĩ một chút, tôi quyết định không nói mình biết em, rất nhanh em chuyển sang khu nội trú.”
Nhược Hi nhớ lại đoạn thời gian đó, vội tới vội đi căn bản ngẩng đầu nhìn kĩ cũng không có chứ đừng nói là chú ý tới người bên cạnh là ai, làm gì. Thẩm Ly ngày ngày kiên trì ăn cơm với cô, cô mới có thể chú ý tới sự tồn tại, xong với các đồng nghiệp khác, cô căn bản là không có thời gian quan sát.
“Sau đó lại nghe bệnh viện chúng ta có một bác sĩ nữ lạnh lùng, dù có cười với cô ấy, cô ấy cũng không hỏi, còn có đồng nghiệp nói đã tiếp xúc với em mấy năm nhưng cùng em nói chuyện chưa được mười câu. Tôi hiểu người bọn họ nói là em, cũng không để tâm. Cho đến lúc chuẩn bị đi học, cái ngày đó, em dựa vào vai tôi ngủ, trong mộng hình như là bóng dáng ai đó, em cười đặc biệt ngọt ngào, đặc biệt vui vẻ. Tôi mới phát giác được em giống như trở lại lúc còn học sinh, được bao bọc với mộng đẹp đơn thuầ. Cũng chính khi đó tôi mới có cảm giác ghen tị với người đã từng có em, Hải Dật, nhìn cậu ấy có thể thấy em ở bên em lúc em vô tư không suy tính, mà tôi thì lại gặp em lúc nụ cười trên môi em đã không còn. Lúc dẵn em đi mua đồ, thật ra đó là ngày đặc biệt, người đó từ nước Mĩ trở về, tâm trạng của tôi không tốt, nhưng lúc em dụ dỗ anh uống rượu xong, em cười rạng rỡ, khiến tôi quên đi chuyện không vui, tiếp sau đó cùng em vui vẻ. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu không có cuộc điện thoại kia thì tốt biết bao, tôi nghĩ, kết cuộc của chúng ta sẽ không giống như bây giờ.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị bại bởi một cậu nhóc. Sống hơn ba mươi năm, đã từng thất bại trên tình trường, nhưng tối hôm đó khi anh ta đón em trong vòng tay tôi, tôi thật sự cảm thấy mình thất bại, thất bại một cách thảm hại,so với em anh ta còn kiên định hơn, nếu như năm đó tôi cũng có thể kiên định như anh ta, giờ phút này, bên cạnh tôi sẽ là một người khác. Mấy ngày nay tôi không nỡ ngủ, nói là đang suy nghĩ về em cũng đúng, nói không cam lòng thua một người trẻ tuổi hơn mình cũng đúng, chỉ là không quên được em. Mị lực của em thật ghê gớm, trước sau mấy người đàn ông xuất sắc đều thua bởi em, còn em lại cố tình không biết tới. Tối hôm nay lúc uống rượu tôi chỉ muốn, thay vì đem em cho tên tiểu tử không rõ tương lai kia, còn không bằng thừa dịp anh ta không ở đây đem em đoạt lấy, dù tội danh thế nào tôi cũng gánh. Cho nên tôi vừa nghĩ, chỉ cần em trả lời câu hỏi của tôi, hơi mềm yếu một chút, chỉ cần một chút, tôi sẽ hạ quyết tâm cướp lấy em, dù lòng em không ở cạnh tôi, dù cuối cùng em muốn rời khỏi, tôi cũng không muốn làm bản thân thất vọng.”
Nhược Hi chưa từng nghĩ tới Lê Tử Trạm sẽ nói với mình những lời như thế này, hô hấp giống như bị người khác bóp chặt, ngay cả thở cũng khó khăn. Cô cố gắng để có thể hiểu những lời anh nói, muốn có thể ung dung an ủi anh ta. Nhưng nghe xong lại phát hiện không có bất kì lời nói nào có thể nói với anh ta, hoặc căn bản là cô không có thân phận gì để nói những lời nói đó.
Cô đành nói: “Tôi rất ngốc. Không có mắt nhìn người, luôn là vật hi sinh nên phản ứng đầu tiên chỉ là trốn tránh. Tôi biết rõ anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng có một số thứ rất kì lạ, căn bản không thể nói rõ ràng. Tôi và Mục Ca tình cảm đã vượt qua cả cảm giác tim đập thình thịch của tình yêu, anh ấy chính là người nhà của tôi, cái loại cảm giác quen thuộc đến tận trong máu đó không thể nói dứt là dứt, thật ra dù năm đó lúc anh bắt đầu gặp nhận ra tôi… tôi nghĩ kết cục của chúng ta cũng giống vậy. Tất cả trí nhớ của tôi chỉ là anh ấy, không còn chỗ trống để suy nghĩ tới người khác, yêu người khác.”
/80
|