Bộ điện ảnh này có tên là [Thổ lộ], cốt truyện kể về một cậu thiếu niên mất tới mười năm để thổ lộ tình cảm.
Mười năm trước cậu thiếu niên thích một cô gái, sau đó mỗi lần cậu ta muốn thổ lộ cùng cô gái mình thương, lập tức sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh ngăn cản, rồi vòng đi vòng lại trải qua khúc chiết, mười năm sau mới thổ lộ thành công, cuối cùng là một cái kết hạnh phúc.
Tuy rằng thoạt nhìn nam chính có hơi thảm, nhưng bộ điện ảnh này xác thật là đi theo phong cách nhẹ nhàng, mấy đoạn rắc rối tương đối thú vị.
Nhưng sau khi Kỷ Linh xem xong cốt truyện, lại một lần nữa hoài nghi, ở thời đại này, thể loại điện ảnh này thật sự có người xem sao.
Cốt truyện tương đối cũ kỹ, cũng không có chỗ nào mới mẻ, điểm phân biệt duy nhất chính là, mỗi một lần thổ lộ thất bại đều theo cách thức hoa hòe lòe loẹt, còn tương đối kỳ lạ.
Diễn biến của loại điện ảnh này quá quen thuộc, kết cục cuối cùng khẳng định ai cũng đều có thể đoán ra, Kỷ Linh thậm chí cảm thấy bộ phim cứ dứt khoát cuối cùng cũng không thổ lộ thành công thì hơn, như vậy còn có thể miễn cưỡng có điểm mới mẻ.
Nhưng mà bộ phim đã được định vị là hài kịch nhẹ nhàng, nên khẳng định là phải có một cái kết tốt đẹp.
Mặc kệ thế nào, Kỷ Linh vẫn triệu tập cấp dưới triển khai bố trí hội nghị thảo luận, phân chia nhiệm vụ, xác định chủ đề cùng trọng điểm tuyên truyền, làm kế hoạch tỉ mỉ chi tiết toàn mạch dự án marketing.
Lại nói tiếp, Kỷ Linh đối với mục tiêu tuyên truyền trước mắt của bộ điện ảnh kỳ thật cũng không quá vừa lòng.
Hiện tại thị trường này, kịch bản nhỏ ấy cũng không nổi tiếng, nếu quá mức đánh bài tình cảm, người xem cũng sẽ không hài lòng. Tuy rằng mục tiêu nhắm tới là những người trẻ tuổi từ hơn mười đến hai mươi mấy tuổi, nhưng lứa trẻ bây giờ đã sớm được tiếp nhận sự thay đổi văn hóa và lối sống từ trong và ngoài nước đánh sâu vào nhận thức, loại hài kịch tình yêu nhẹ nhàng này nếu không có điểm kích thích, sẽ thật sự không dễ dàng xông phá vòng vây.
Nhưng bộ phim đã sắp bấm máy, công tác quảng cáo vào cũng phải nhanh chóng cho triển khai.
Kỷ Linh tự mình đi tiếp xúc các đại lý quảng cáo, giá cả thông báo đều không tính quá cao nhưng chỉ có trang web của nguyên tác là đưa ra giá cả có thành ý. Kỷ Linh biết loại phim điện ảnh ít vốn chính là như vậy, hắn chỉ có thể tự mình hoàn thiện kế hoạch tuyên truyền của mình tranh thủ đả động khách hàng lớn, làm cho bọn họ để ý nhiều chút.
Kỳ thật cũng không phải mọi chuyện đều không thuận lợi, công tác thêm quảng cáo cơ bản đã hoàn thành, kế hoạch kế tiếp phía chế tác đã xem qua, cũng không đưa ra bất luận dị nghị gì.
Bộ phim bắt đầu quay thuận lợi, Kỷ Linh sắp xếp người tùy thời theo vào, thời khắc chú ý hướng đi của phim, nếu có chỗ nào có thể lăng xê, thì đúng lúc lấy ra phát tin tức.
Cứ làm từng bước tiếp tục như vậy, đến cuối cùng Kỷ Linh có thể thuận lợi thu được phí tuyên truyền.
Nhưng loại thành tích vừa đủ đạt tiêu chuẩn này, làm Kỷ Linh cảm thấy rất không vừa lòng.
Việc nào có thể làm được chín phần, hắn sẽ không muốn tám phần, càng miễn bàn hiện tại chỉ được có sáu phần.
Bán một đồ vật, ngay cả chính mình còn không thấy nó tốt, thì làm sao có thể đem nó đẩy mạnh tiêu thụ cho người khác.
Kỷ Linh cố ý tới tìm Hà Hiểu Quang, hỏi hắn những người trẻ tuổi đối với tình tiết của loại điện ảnh này có ý kiến gì không.
"Nhưng Kỷ ca, anh cũng là người trẻ tuổi mà?" Hà Hiểu Quang cảm thấy không thể hiểu được.
Kỷ Linh trầm mặc một chút, nói: "Cậu cứ nói cái nhìn của cậu đi."
"Tình tiết xác thật hơi bình đạm, tuy nhiên loại hình điện ảnh này cũng không thể nói rõ được, cụ thể còn phải xem đạo diễn ghi hình thế nào."
Kỷ Linh hỏi hắn: "Nếu là cậu, xem xong giới thiệu phim, cậu có chủ động đi mua vé không?"
Hà Hiểu Quang khó xử mà nói: "Ôi, khả năng đi không nhiều lắm, trừ phi là đi xem cùng bạn gái, hơn nữa nếu có phim khác hấp dẫn hơn thì vẫn sẽ xem phim khác."
"Đây quả là tình cảnh xấu của chúng ta, phải nghĩ cách làm sao cho người xem đi mua vé trước đã, người ta để chúng ta đi tuyên truyền là tín nhiệm chúng ta, làm cho người xem mua vé chính là trách nhiệm của chúng ta." Kỷ Linh nói, hắn đột nhiên ý thức được cái gì, "Cậu có bạn gái?"
Hà Hiểu Quang đúng ý hợp tình mà trả lời: "Không có, không có cũng có thể tưởng tượng một chút mà."
"..." Kỷ Linh cười nói: "Cậu cũng thật có tinh thần vượt qua hoàn cảnh. Lấy tiền của người ta thì phải thay người ta bán vé, tôi cảm giác loại điện ảnh này phải bắt được điểm chung với người xem, sau đó bám chắc vào điểm này, dẫn đường cho người xem nổi lên hứng thú với bộ phim." Kỷ Linh nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Hà Hiểu Quang, hỏi hắn, "Cậu cảm thấy bộ phim này sẽ có điểm chung nào với cậu?"
Hà Hiểu Quang nghĩ nghĩ: "Chắc là cùng trải qua chuyện thổ lộ đi, em thấy tên bộ phim thì sẽ nhớ tới tình cảnh khi mình đi thổ lộ." Hắn cười haha, "Bây giờ nghĩ lại khi đó mình ngu quá, nhưng là lúc đó lại cảm thấy rất oai hùng."
Hà Hiểu Quang vừa bắt đầu mở miệng, là không đóng lại được, hắn không ngừng kể chuyện sự tích mình năm đó anh dũng thổ lộ thế nào, thổi phồng đến ba hoa chích chòe.
Kỷ Linh làm bộ nghe hắn nói chuyện, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Hà Hiểu Quang bởi vì bộ điện ảnh này mà nhớ tới chuyện thổ lộ mình từng trải qua, mà lúc trước khi Kỷ Linh đọc cốt truyện lại ấn tượng khắc sâu nhất ở chỗ "Mười năm".
Mười năm trường tình, đại biểu cho chung thủy, làm Kỷ Linh thật sự kinh ngạc.
Kỷ Linh từng gặp qua rất nhiều người, từng trải qua rất nhiều việc, chuyện có khả năng kiên trì mười năm, thật sự rất hiếm. Lời thổ lộ mất mười năm mới có thể nói ra trong bộ phim, làm Kỷ Kinh thấy bội phục sâu sắc.
Cảm quan của Kỷ Linh cùng Hà Hiểu Quang kém thật nhiều, nhưng Kỷ Linh cũng không nói ra, chỉ an tĩnh mà nghe Hà Hiểu Quang mặt mày hớn hở nói chuyện của hắn.
Hưng phấn như vậy sao...
Kỷ Linh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn khả năng ngay từ đầu đã xác định sai phương hướng rồi.
Kỷ Linh đánh gãy Hà Hiểu Quang, xoa xoa đầu hắn, nói: "Cảm ơn đã cung cấp ý tưởng cho tôi, tôi mời cậu ăn một bữa ngon."
Hà Hiểu Quang bị hắn đánh ngắt giữa chừng, cực kỳ không vui, trừng mắt liếc nhìn Kỷ Linh một cái, hỏi: "Kỷ ca, anh thế nào một chút cũng không có phản ứng, chẳng lẽ anh chưa từng thổ lộ với ai sao?"
Kỷ Linh bị hỏi đến sửng sốt.
Hà Hiểu Quang không thể tưởng tượng mà nhìn hắn: "Vậy anh từng được người ta thổ lộ chứ?"
Kỷ Linh sờ sờ cằm, suy tư nói: "Chắc là có."
Khi hắn còn là thiếu niên cũng từng nghiêm túc nói qua chuyện yêu đương, đối phương là con gái thương nhân, khi đó tựa hồ cứ đương nhiên mà bắt đầu, đương nhiên mà tách ra, sau đó công việc bận rộn, hắn tiếp thu các loại trường hợp liếc mắt đưa tình, hợp ý thì thử.
Cái từ thổ lộ này, đối với hắn hư ảo giống như là thứ đến từ một thế giới khác.
Hà Hiểu Quang nhìn phản ứng của hắn, không thể tưởng tượng mà nói: "Kỷ ca, anh thật là không biết yêu đương."
Kỷ Linh vỗ vỗ đầu hắn, không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa, nhắc hắn bộ phim này còn chưa bắt đầu quay, đừng để lộ thông tin chi tiết cho người khác.
Kỷ Linh quyết định sửa đổi chiến lược tuyên truyền, tối đó hắn mang tư liệu về nhà tiếp tục nghiên cứu, hắn vốn dĩ có thói quen tăng ca ở công ty, nhưng là hắn mà không về, người phía dưới cũng không dám về, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể mang đồ về nhà làm.
Kỷ Linh vẫn dùng chiếc xe cũ của giám đốc tiền nhiệm để lại, dù sao cũng không bán được bao nhiêu tiền, để dùng thì hơn.
Nơi hắn ở đúng như Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, là một căn nhà cũ gần công ty.
Giá đất phụ cận quanh công ty quá cao, chỉ có mảnh này là chưa qua cải tạo, mọi người chỗ này đều muốn trông cậy vào tiền bồi thường di rời, đã có khá nhiều người dọn đi, vừa để lại nhà ở không cho bên dịch vụ thuê lại, vừa chờ đợi chính phủ hoặc bên nhà thầu gửi thông báo bồi thường.
Kỳ thật loại hoàn cảnh sinh hoạt này đối với Kỷ Linh mà nói, đúng là dày vò.
Khi hắn còn nhỏ tuy từng trải qua giai đoạn cha hắn gây dựng sự nghiệp, nhưng lúc đó còn quá nhỏ, về sau cha hắn lại nhanh chóng làm giàu, hắn sống những ngày tháng không lo ăn, không lo mặc, rồi tiếp đến là cuộc sống trong nhung lụa.
Đột nhiên bắt hắn ở trong căn phòng nhỏ, còn phải đi thuê, làm cả người hắn đều không thoải mái.
Nhưng Kỷ Linh vẫn tiếp tục kiên trì.
Thêm nữa cũng thật khó nói ra, nhưng hắn còn phải tích cóp tiền.
Nơi hắn ở không lớn, cũng không có nội thất gì, tất cả những chỗ trống trong phòng đều bị hắn chất chứa đầy sách và tài liệu.
Người ngoài nói Kỷ Linh trẻ như vậy đã tự mình sở hữu một công ty đã là hiếm thấy, nhưng Kỷ Linh biết bằng vào kinh nghiệm thương trường của mình để làm mấy dự án marketing, chút chuyện này ở trong mắt hắn chỉ như chuyện trẻ con tập tễnh bước đi.
Trước mắt ít nhất công ty hắn còn đang phát triển, nếu hắn muốn tiến thêm một bước mở rộng sự nghiệp, thì cần có thêm hiểu biết nhiều hơn về lĩnh vực này.
Hắn kỳ thật đã xem như bước cách xa ngành sản xuất, thoát ly khỏi lĩnh vực sản xuất sản phẩm thực nghiệp, gia nhập vào ngành truyền thông tuyên truyền rồi.
Mọi người nói khác nghề như cách núi, hắn cũng là như vậy, cho nên hắn có rất nhiều thứ phải học, bình thường ra ngoài nói chuyện làm ăn tự tin, chặt chẽ là để cho người ta xem, còn ở nhà phải cật lực bổ sung tri thức thật nhiều.
Kỷ Linh hôm nay sau khi trở về, bèn lên mạng đọc kỹ lại tiểu thuyết nguyên tác của bộ điện ảnh kia.
Hành văn có thể nói là rất tinh tế, mang loại cảm giác yêu thầm chậm rãi kể ra, từ mối tình đầu tốt đẹp cho đến khi phải tiếc hận từ bỏ, rồi một lần thổ lộ cuối cùng làm người ta kích động tâm tình cùng chờ mong.
Kỷ Linh biết mình không cách nào cảm ứng được tác động của tác phẩm này, hắn mở bình luận bên dưới, xem xem người đọc cảm nhận thế nào.
Quả nhiên có rất nhiều người có phản ứng giống như Hà Hiểu Quang, đọc một lát cũng thấy kinh nghiệm thổ lộ của mình tăng lên rồi.
Bên dưới tiểu thuyết thế mà lại hình thành một vòng thảo luận luẩn quẩn, mọi người chia sẻ những gì đã trải qua cho nhau.
Điểm hấp dẫn của Internet đúng là chia sẻ mà.
Kỷ Linh gõ gõ mặt bàn, quyết định sáng mai sẽ mở cuộc họp điều chỉnh phương án.
Chỉ là hắn có thể căn cứ vào phản ứng thị trường để sửa đổi chiến lược, nhưng đối với bản thân mình lại chưa tìm thấy điểm cộng hưởng nào với sản phẩm này.
Hắn không hiểu vì cái gì mà yêu lại không nói, còn phải dày vò nhau đến tận mười năm. Nhưng hắn cũng thật sự khâm phục nam chính, một đoạn tình cảm chưa nói ra mà có thể bảo tồn những mười năm, nếu đồng sự hắn hợp tác có thể bảo trì được mười năm trung thành, hắn quả thực nằm mơ cùng sẽ cười tỉnh mất.
Nghĩ như vậy thì hơi giống kiểu ông nói gà bà nói vịt, nhưng ở trong thế giới sinh hoạt vốn có của Kỷ Linh, những gì tiểu thuyết miêu tả về tình yêu là không chân thực, là quá hư ảo.
Hắn đã có thói quen dùng tiền tài để cân nhắc quan hệ giữa người với người.
Không chỉ mình hắn, có khi Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng vậy.
Giữa Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng hắn còn không phải như thế sao? Bởi vì hắn làm kim chủ cảm thấy thú vị, cho nên kim chủ mới nguyện ý cùng hắn chơi đùa.
Kỷ Linh biết hắn kỳ thật là ỷ vào việc Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn mới mẻ mà làm một ít chuyện khiêu khích điểm mấu chốt, Nghiêm Nghĩa Tuyên không so đo với hắn nên mới có thể vẫn luôn dung túng hắn.
Quan hệ như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Kỷ Linh có chút ảo não, suy nghĩ thế nào mà lại vòng tới Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi. Bỗng nhiên điện thoại vang lên, khiến hắn đang lâm vào trầm tư giật mình hoảng sợ.
Kỷ Linh cúi đầu xem điện thoại, là Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Thật là gặp quỷ, vừa nghĩ đến anh ta liền gọi điện tới, da đầu Kỷ Linh có chút tê dại.
Hắn nhận cuộc gọi, trong điện thoại truyền đến thanh âm của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
"Ông chủ Kỷ."
Kỷ Linh nghĩ thầm không ổn, Nghiêm Nghĩa Tuyên mỗi lần châm chọc mà gọi hắn là ông chủ Kỷ, tất sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Mười năm trước cậu thiếu niên thích một cô gái, sau đó mỗi lần cậu ta muốn thổ lộ cùng cô gái mình thương, lập tức sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh ngăn cản, rồi vòng đi vòng lại trải qua khúc chiết, mười năm sau mới thổ lộ thành công, cuối cùng là một cái kết hạnh phúc.
Tuy rằng thoạt nhìn nam chính có hơi thảm, nhưng bộ điện ảnh này xác thật là đi theo phong cách nhẹ nhàng, mấy đoạn rắc rối tương đối thú vị.
Nhưng sau khi Kỷ Linh xem xong cốt truyện, lại một lần nữa hoài nghi, ở thời đại này, thể loại điện ảnh này thật sự có người xem sao.
Cốt truyện tương đối cũ kỹ, cũng không có chỗ nào mới mẻ, điểm phân biệt duy nhất chính là, mỗi một lần thổ lộ thất bại đều theo cách thức hoa hòe lòe loẹt, còn tương đối kỳ lạ.
Diễn biến của loại điện ảnh này quá quen thuộc, kết cục cuối cùng khẳng định ai cũng đều có thể đoán ra, Kỷ Linh thậm chí cảm thấy bộ phim cứ dứt khoát cuối cùng cũng không thổ lộ thành công thì hơn, như vậy còn có thể miễn cưỡng có điểm mới mẻ.
Nhưng mà bộ phim đã được định vị là hài kịch nhẹ nhàng, nên khẳng định là phải có một cái kết tốt đẹp.
Mặc kệ thế nào, Kỷ Linh vẫn triệu tập cấp dưới triển khai bố trí hội nghị thảo luận, phân chia nhiệm vụ, xác định chủ đề cùng trọng điểm tuyên truyền, làm kế hoạch tỉ mỉ chi tiết toàn mạch dự án marketing.
Lại nói tiếp, Kỷ Linh đối với mục tiêu tuyên truyền trước mắt của bộ điện ảnh kỳ thật cũng không quá vừa lòng.
Hiện tại thị trường này, kịch bản nhỏ ấy cũng không nổi tiếng, nếu quá mức đánh bài tình cảm, người xem cũng sẽ không hài lòng. Tuy rằng mục tiêu nhắm tới là những người trẻ tuổi từ hơn mười đến hai mươi mấy tuổi, nhưng lứa trẻ bây giờ đã sớm được tiếp nhận sự thay đổi văn hóa và lối sống từ trong và ngoài nước đánh sâu vào nhận thức, loại hài kịch tình yêu nhẹ nhàng này nếu không có điểm kích thích, sẽ thật sự không dễ dàng xông phá vòng vây.
Nhưng bộ phim đã sắp bấm máy, công tác quảng cáo vào cũng phải nhanh chóng cho triển khai.
Kỷ Linh tự mình đi tiếp xúc các đại lý quảng cáo, giá cả thông báo đều không tính quá cao nhưng chỉ có trang web của nguyên tác là đưa ra giá cả có thành ý. Kỷ Linh biết loại phim điện ảnh ít vốn chính là như vậy, hắn chỉ có thể tự mình hoàn thiện kế hoạch tuyên truyền của mình tranh thủ đả động khách hàng lớn, làm cho bọn họ để ý nhiều chút.
Kỳ thật cũng không phải mọi chuyện đều không thuận lợi, công tác thêm quảng cáo cơ bản đã hoàn thành, kế hoạch kế tiếp phía chế tác đã xem qua, cũng không đưa ra bất luận dị nghị gì.
Bộ phim bắt đầu quay thuận lợi, Kỷ Linh sắp xếp người tùy thời theo vào, thời khắc chú ý hướng đi của phim, nếu có chỗ nào có thể lăng xê, thì đúng lúc lấy ra phát tin tức.
Cứ làm từng bước tiếp tục như vậy, đến cuối cùng Kỷ Linh có thể thuận lợi thu được phí tuyên truyền.
Nhưng loại thành tích vừa đủ đạt tiêu chuẩn này, làm Kỷ Linh cảm thấy rất không vừa lòng.
Việc nào có thể làm được chín phần, hắn sẽ không muốn tám phần, càng miễn bàn hiện tại chỉ được có sáu phần.
Bán một đồ vật, ngay cả chính mình còn không thấy nó tốt, thì làm sao có thể đem nó đẩy mạnh tiêu thụ cho người khác.
Kỷ Linh cố ý tới tìm Hà Hiểu Quang, hỏi hắn những người trẻ tuổi đối với tình tiết của loại điện ảnh này có ý kiến gì không.
"Nhưng Kỷ ca, anh cũng là người trẻ tuổi mà?" Hà Hiểu Quang cảm thấy không thể hiểu được.
Kỷ Linh trầm mặc một chút, nói: "Cậu cứ nói cái nhìn của cậu đi."
"Tình tiết xác thật hơi bình đạm, tuy nhiên loại hình điện ảnh này cũng không thể nói rõ được, cụ thể còn phải xem đạo diễn ghi hình thế nào."
Kỷ Linh hỏi hắn: "Nếu là cậu, xem xong giới thiệu phim, cậu có chủ động đi mua vé không?"
Hà Hiểu Quang khó xử mà nói: "Ôi, khả năng đi không nhiều lắm, trừ phi là đi xem cùng bạn gái, hơn nữa nếu có phim khác hấp dẫn hơn thì vẫn sẽ xem phim khác."
"Đây quả là tình cảnh xấu của chúng ta, phải nghĩ cách làm sao cho người xem đi mua vé trước đã, người ta để chúng ta đi tuyên truyền là tín nhiệm chúng ta, làm cho người xem mua vé chính là trách nhiệm của chúng ta." Kỷ Linh nói, hắn đột nhiên ý thức được cái gì, "Cậu có bạn gái?"
Hà Hiểu Quang đúng ý hợp tình mà trả lời: "Không có, không có cũng có thể tưởng tượng một chút mà."
"..." Kỷ Linh cười nói: "Cậu cũng thật có tinh thần vượt qua hoàn cảnh. Lấy tiền của người ta thì phải thay người ta bán vé, tôi cảm giác loại điện ảnh này phải bắt được điểm chung với người xem, sau đó bám chắc vào điểm này, dẫn đường cho người xem nổi lên hứng thú với bộ phim." Kỷ Linh nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Hà Hiểu Quang, hỏi hắn, "Cậu cảm thấy bộ phim này sẽ có điểm chung nào với cậu?"
Hà Hiểu Quang nghĩ nghĩ: "Chắc là cùng trải qua chuyện thổ lộ đi, em thấy tên bộ phim thì sẽ nhớ tới tình cảnh khi mình đi thổ lộ." Hắn cười haha, "Bây giờ nghĩ lại khi đó mình ngu quá, nhưng là lúc đó lại cảm thấy rất oai hùng."
Hà Hiểu Quang vừa bắt đầu mở miệng, là không đóng lại được, hắn không ngừng kể chuyện sự tích mình năm đó anh dũng thổ lộ thế nào, thổi phồng đến ba hoa chích chòe.
Kỷ Linh làm bộ nghe hắn nói chuyện, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Hà Hiểu Quang bởi vì bộ điện ảnh này mà nhớ tới chuyện thổ lộ mình từng trải qua, mà lúc trước khi Kỷ Linh đọc cốt truyện lại ấn tượng khắc sâu nhất ở chỗ "Mười năm".
Mười năm trường tình, đại biểu cho chung thủy, làm Kỷ Linh thật sự kinh ngạc.
Kỷ Linh từng gặp qua rất nhiều người, từng trải qua rất nhiều việc, chuyện có khả năng kiên trì mười năm, thật sự rất hiếm. Lời thổ lộ mất mười năm mới có thể nói ra trong bộ phim, làm Kỷ Kinh thấy bội phục sâu sắc.
Cảm quan của Kỷ Linh cùng Hà Hiểu Quang kém thật nhiều, nhưng Kỷ Linh cũng không nói ra, chỉ an tĩnh mà nghe Hà Hiểu Quang mặt mày hớn hở nói chuyện của hắn.
Hưng phấn như vậy sao...
Kỷ Linh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn khả năng ngay từ đầu đã xác định sai phương hướng rồi.
Kỷ Linh đánh gãy Hà Hiểu Quang, xoa xoa đầu hắn, nói: "Cảm ơn đã cung cấp ý tưởng cho tôi, tôi mời cậu ăn một bữa ngon."
Hà Hiểu Quang bị hắn đánh ngắt giữa chừng, cực kỳ không vui, trừng mắt liếc nhìn Kỷ Linh một cái, hỏi: "Kỷ ca, anh thế nào một chút cũng không có phản ứng, chẳng lẽ anh chưa từng thổ lộ với ai sao?"
Kỷ Linh bị hỏi đến sửng sốt.
Hà Hiểu Quang không thể tưởng tượng mà nhìn hắn: "Vậy anh từng được người ta thổ lộ chứ?"
Kỷ Linh sờ sờ cằm, suy tư nói: "Chắc là có."
Khi hắn còn là thiếu niên cũng từng nghiêm túc nói qua chuyện yêu đương, đối phương là con gái thương nhân, khi đó tựa hồ cứ đương nhiên mà bắt đầu, đương nhiên mà tách ra, sau đó công việc bận rộn, hắn tiếp thu các loại trường hợp liếc mắt đưa tình, hợp ý thì thử.
Cái từ thổ lộ này, đối với hắn hư ảo giống như là thứ đến từ một thế giới khác.
Hà Hiểu Quang nhìn phản ứng của hắn, không thể tưởng tượng mà nói: "Kỷ ca, anh thật là không biết yêu đương."
Kỷ Linh vỗ vỗ đầu hắn, không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa, nhắc hắn bộ phim này còn chưa bắt đầu quay, đừng để lộ thông tin chi tiết cho người khác.
Kỷ Linh quyết định sửa đổi chiến lược tuyên truyền, tối đó hắn mang tư liệu về nhà tiếp tục nghiên cứu, hắn vốn dĩ có thói quen tăng ca ở công ty, nhưng là hắn mà không về, người phía dưới cũng không dám về, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể mang đồ về nhà làm.
Kỷ Linh vẫn dùng chiếc xe cũ của giám đốc tiền nhiệm để lại, dù sao cũng không bán được bao nhiêu tiền, để dùng thì hơn.
Nơi hắn ở đúng như Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, là một căn nhà cũ gần công ty.
Giá đất phụ cận quanh công ty quá cao, chỉ có mảnh này là chưa qua cải tạo, mọi người chỗ này đều muốn trông cậy vào tiền bồi thường di rời, đã có khá nhiều người dọn đi, vừa để lại nhà ở không cho bên dịch vụ thuê lại, vừa chờ đợi chính phủ hoặc bên nhà thầu gửi thông báo bồi thường.
Kỳ thật loại hoàn cảnh sinh hoạt này đối với Kỷ Linh mà nói, đúng là dày vò.
Khi hắn còn nhỏ tuy từng trải qua giai đoạn cha hắn gây dựng sự nghiệp, nhưng lúc đó còn quá nhỏ, về sau cha hắn lại nhanh chóng làm giàu, hắn sống những ngày tháng không lo ăn, không lo mặc, rồi tiếp đến là cuộc sống trong nhung lụa.
Đột nhiên bắt hắn ở trong căn phòng nhỏ, còn phải đi thuê, làm cả người hắn đều không thoải mái.
Nhưng Kỷ Linh vẫn tiếp tục kiên trì.
Thêm nữa cũng thật khó nói ra, nhưng hắn còn phải tích cóp tiền.
Nơi hắn ở không lớn, cũng không có nội thất gì, tất cả những chỗ trống trong phòng đều bị hắn chất chứa đầy sách và tài liệu.
Người ngoài nói Kỷ Linh trẻ như vậy đã tự mình sở hữu một công ty đã là hiếm thấy, nhưng Kỷ Linh biết bằng vào kinh nghiệm thương trường của mình để làm mấy dự án marketing, chút chuyện này ở trong mắt hắn chỉ như chuyện trẻ con tập tễnh bước đi.
Trước mắt ít nhất công ty hắn còn đang phát triển, nếu hắn muốn tiến thêm một bước mở rộng sự nghiệp, thì cần có thêm hiểu biết nhiều hơn về lĩnh vực này.
Hắn kỳ thật đã xem như bước cách xa ngành sản xuất, thoát ly khỏi lĩnh vực sản xuất sản phẩm thực nghiệp, gia nhập vào ngành truyền thông tuyên truyền rồi.
Mọi người nói khác nghề như cách núi, hắn cũng là như vậy, cho nên hắn có rất nhiều thứ phải học, bình thường ra ngoài nói chuyện làm ăn tự tin, chặt chẽ là để cho người ta xem, còn ở nhà phải cật lực bổ sung tri thức thật nhiều.
Kỷ Linh hôm nay sau khi trở về, bèn lên mạng đọc kỹ lại tiểu thuyết nguyên tác của bộ điện ảnh kia.
Hành văn có thể nói là rất tinh tế, mang loại cảm giác yêu thầm chậm rãi kể ra, từ mối tình đầu tốt đẹp cho đến khi phải tiếc hận từ bỏ, rồi một lần thổ lộ cuối cùng làm người ta kích động tâm tình cùng chờ mong.
Kỷ Linh biết mình không cách nào cảm ứng được tác động của tác phẩm này, hắn mở bình luận bên dưới, xem xem người đọc cảm nhận thế nào.
Quả nhiên có rất nhiều người có phản ứng giống như Hà Hiểu Quang, đọc một lát cũng thấy kinh nghiệm thổ lộ của mình tăng lên rồi.
Bên dưới tiểu thuyết thế mà lại hình thành một vòng thảo luận luẩn quẩn, mọi người chia sẻ những gì đã trải qua cho nhau.
Điểm hấp dẫn của Internet đúng là chia sẻ mà.
Kỷ Linh gõ gõ mặt bàn, quyết định sáng mai sẽ mở cuộc họp điều chỉnh phương án.
Chỉ là hắn có thể căn cứ vào phản ứng thị trường để sửa đổi chiến lược, nhưng đối với bản thân mình lại chưa tìm thấy điểm cộng hưởng nào với sản phẩm này.
Hắn không hiểu vì cái gì mà yêu lại không nói, còn phải dày vò nhau đến tận mười năm. Nhưng hắn cũng thật sự khâm phục nam chính, một đoạn tình cảm chưa nói ra mà có thể bảo tồn những mười năm, nếu đồng sự hắn hợp tác có thể bảo trì được mười năm trung thành, hắn quả thực nằm mơ cùng sẽ cười tỉnh mất.
Nghĩ như vậy thì hơi giống kiểu ông nói gà bà nói vịt, nhưng ở trong thế giới sinh hoạt vốn có của Kỷ Linh, những gì tiểu thuyết miêu tả về tình yêu là không chân thực, là quá hư ảo.
Hắn đã có thói quen dùng tiền tài để cân nhắc quan hệ giữa người với người.
Không chỉ mình hắn, có khi Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng vậy.
Giữa Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng hắn còn không phải như thế sao? Bởi vì hắn làm kim chủ cảm thấy thú vị, cho nên kim chủ mới nguyện ý cùng hắn chơi đùa.
Kỷ Linh biết hắn kỳ thật là ỷ vào việc Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn mới mẻ mà làm một ít chuyện khiêu khích điểm mấu chốt, Nghiêm Nghĩa Tuyên không so đo với hắn nên mới có thể vẫn luôn dung túng hắn.
Quan hệ như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Kỷ Linh có chút ảo não, suy nghĩ thế nào mà lại vòng tới Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi. Bỗng nhiên điện thoại vang lên, khiến hắn đang lâm vào trầm tư giật mình hoảng sợ.
Kỷ Linh cúi đầu xem điện thoại, là Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Thật là gặp quỷ, vừa nghĩ đến anh ta liền gọi điện tới, da đầu Kỷ Linh có chút tê dại.
Hắn nhận cuộc gọi, trong điện thoại truyền đến thanh âm của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
"Ông chủ Kỷ."
Kỷ Linh nghĩ thầm không ổn, Nghiêm Nghĩa Tuyên mỗi lần châm chọc mà gọi hắn là ông chủ Kỷ, tất sẽ có chuyện xấu xảy ra.
/77
|