"Ông chủ Kỷ, nghe nói cậu đã trở lại?" Thanh âm Nghiêm Nghĩa Tuyên hàm chứa ý cười, nhưng Kỷ Linh cảm giác được anh ta đang giả vờ.
Hắn trở về cũng đã được một thời gian, Nghiêm Nghĩa Tuyên không có khả năng không biết.
"Tôi đã sớm trở lại rồi." Kỷ Linh nói.
"Ồ? Vậy sao, tôi còn tưởng ông chủ Kỷ ở thành phố N vui chơi đến quên cả trời đất rồi."
Ngày đó Kỷ Linh tuy ngồi trên xe Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng cũng không đi theo anh ta rời đi, hai người sau khi đường ai nấy đi, Kỷ Linh cũng không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên đi đâu. Tiếp đó hắn lại nhận được điện thoại của La Giáng, lúc trở về thì chui đầu vào làm việc, căn bản không có thời giờ bận tâm đến Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh nghiền ngẫm ý của Nghiêm Nghĩa Tuyên, không biết trong hồ lô anh ta có thứ gì.
"Tôi tranh thủ cơ hội nên ở đó thêm mấy ngày, bớt chút thời gian đi du lịch." Kỷ Linh trợn tròn mắt nói dối.
Quả nhiên, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười cười, nói: "Ông chủ Kỷ thật có hứng, bây giờ trở lại rồi cũng không thấy chia sẻ cho tôi ít tâm đắc du lịch của cậu?"
Kỷ Linh bất chợt sửng sốt, nghĩ thầm Nghiêm Nghĩa Tuyên đây là có ý gì.
Nghiêm thiếu gia gần đây quá rảnh, cho nên mới ở chỗ này cùng hắn đánh Thái Cực?
Kỷ Linh tự hỏi một chút, đột nhiên bừng tỉnh, Nghiêm Nghĩa Tuyên lặp đi lặp lại chuyện hắn đã sớm trở lại, hóa ra là đang trách mình về mà chưa chào hỏi anh ta sao?
Kỷ Linh tức khắc dở khóc dở cười, Nghiêm thiếu gia coi mình là Thái Hậu, còn hắn sau khi trở về việc đầu tiên nhất định là phải thỉnh an anh ta?
Kỷ Linh đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên giải thích: "Tôi không cố ý, tôi sau khi về thì lập tức nhận một dự án, gần đây cũng hơi bận rộn."
"A, đúng rồi, ông chủ Kỷ trăm công nghìn việc, mỗi ngày đều hốt bạc, một năm kiếm mấy trăm triệu, bận mưu đồ sự nghiệp, làm gì có thời gian rảnh để ý tới kim chủ tôi đây."
"..." Kỷ Linh bất đắc dĩ nói, "Nghiêm thiếu gia hà tất phải chèn ép tôi."
"Tôi nào dám a, ông chủ Kỷ tùy tâm sở dục, lúc yêu cầu được cố vấn, kim chủ tôi đây gọi tới là phải tới, hỏi xong rồi, xua đi là phải đi. Cố vấn công ty người ta thu phí rất cao, không biết ông chủ Kỷ định cho tôi bao nhiêu phí cố vấn đây?" Cho dù là qua điện thoại, cũng nghe ra khẩu khí Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự lạnh nhạt.
"..." Có kim chủ nào đòi tiền công chứ.
"Tôi... Lúc ấy tâm tình tôi không được tốt." Kỷ Linh hiếm khi chịu cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên giải thích, "Nghiêm thiếu gia nguyện ý nghe tôi nói lung tung, tôi vô cùng cảm kích."
Khoảng thời gian ở thành phố N kia, là lúc Kỷ Linh cảm thấy mê mang nhất, khi ấy hắn gần như là Tống Bá Lân, nhưng hắn lại không phải Tống Bá Lân, loại trạng thái này hắn không cách nào nói với người khác, hiện giờ chịu giải thích cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, đã là cực hạn.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe hắn nói xong, lúc này mới hơi thoải mái trong lòng, tiếp tục nói: "Không biết thứ gì có thể làm tâm tình ông chủ Kỷ không tốt, không bằng nói ra nghe một chút?"
Kỷ Linh nào nói ra được, chỉ hàm hồ đáp: "Không có gì, đều đã qua, chỉ là chuyện làm ăn thôi."
Kẻ ngốc cũng biết Kỷ Linh trả lời có lệ, Nghiêm Nghĩa Tuyên áp xuống lửa giận lại đang bùng lên: "Đúng vậy, ông chủ Kỷ là người làm ăn, đại tài khí thô, nhắm mắt là có thể quyên góp xe thể thao, sau đó để cho tôi ký hóa đơn."
Kỷ Linh nghe được lời này, lập tức vui vẻ.
"Hóa ra Nghiêm thiếu gia là nhớ thương chiếc xe thể thao kia của anh sao? Anh trách tôi trực tiếp quyên ra ngoài? Nếu Nghiêm thiếu gia nói rõ anh thích chiếc xe đó từ sớm, tôi đã không động đến nó rồi." Kỷ Linh cười nói, "Nhưng mà, Nghiêm thiếu gia không phải trước nay vẫn luôn lấy danh từ thiện mà nổi tiếng sao? Tôi mang xe Nghiêm thiếu gia đi quyên, cũng coi như cầu người lại được lòng người."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, nói: "Cậu cầu tôi, tôi bỏ tiền, mà còn coi như được lòng tôi? Chủ xe vẫn là tôi, cậu quyên góp ra ngoài, người ta tìm đến cửa bảo tôi ký tên, có kiểu làm từ thiện như cậu sao?"
Kỷ Linh tưởng tượng một chút tình cảnh kia, thật là nhịn không được ý cười.
Ngày đó Nghiêm Nghĩa Tuyên ném chìa khóa xe cho hắn, làm cũng thật tùy ý, hắn không có cách nào cự tuyệt, nhưng hắn không muốn tiếp nhận đồ của Nghiêm Nghĩa Tuyên, vì thế dứt khoát quyên ra ngoài.
Không nghĩ tới làm Nghiêm Nghĩa Tuyên nổi giận một chút.
Kỷ Linh nghiêm túc nói: "Mang đi làm từ thiện, so với cho tôi giá trị hơn."
Đầu dây bên kia hơi trầm mặc, một lát sau Nghiêm Nghĩa Tuyên mới nói: "Cho nên cậu tình nguyện ở cái phòng thuê rách, đi cái xe cũ nát cũng không muốn nhận đồ tôi cho?"
Lần này đến lượt Kỷ Linh trầm mặc.
Hóa ra Nghiêm Nghĩa Tuyên làm bộ lơ đãng ném chìa khóa xe cho hắn, là vì muốn giúp đỡ người nghèo.
Điều này lại hơi kích thích Kỷ Linh.
Đối với Kỷ Linh mà nói, ngoài miệng gọi kim chủ là một chuyện, chân chính tiếp nhận tiền của Nghiêm Nghĩa Tuyên lại là một chuyện khác.
Đây là điểm mấu chốt mà hắn thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Hắn thiếu nhân tình của Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn nghĩ về sau có thể có khả năng hoàn lại, nhưng một khi tiếp nhận tiền tài rồi, hắn sẽ không cách nào đối mặt với lòng tự trọng của chính mình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười, nhưng là tiếng cười thực lạnh: "Được a, một khi đã như vậy, tôi lại càng muốn cho cậu một thứ tọa kỵ khác." Anh ta ngạo mạn mà nói, "Con ngựa của tôi ở trại nuôi ngựa kia, cậu thay tôi nuôi nó đi, lúc chạy trốn cũng không hề chậm hơn so với xe thể thao đâu. Cậu không phải nhiệt tình thích vận động sao, vừa vặn có thể đi luyện chút thuật cưỡi ngựa luôn, nhớ kĩ cuối tuần nào cũng phải đi."
Nói xong, anh ta liền tắt điện thoại.
Kỷ Linh trừng mắt nhìn di động, quả thực không biết nên có biểu tình gì.
Thái Hậu gọi điện tới hưng sư vấn tội, sau đó đem hắn đi sung quân làm thằng chăn ngựa?
Kỷ Linh cười khổ lắc đầu, đối với tính tình thiếu gia kiêu căng của Nghiêm Nghĩa Tuyên càng tiến thêm một bước nhận thức mới.
Bị cuộc gọi này của Nghiêm Nghĩa Tuyên ồn ào một trận, Kỷ Linh cũng không còn tâm trí làm việc, hắn nhìn máy tính trước mắt, mở trang web ra, trên đó vẫn là bộ tiểu thuyết thổ lộ mười năm kia.
Hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ cổ quái, Nghiêm Nghĩa Tuyên khẳng định từng được vô số người thổ lộ rồi, nhưng không biết anh ta đã từng hướng ai thổ lộ hay chưa nhỉ.
Nghiêm thiếu gia mỹ danh phong lưu truyền khắp thiên hạ, Kỷ Linh nhớ rõ trong buổi dạ tiệc ngày đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với bạn gái ôn nhu vô cùng, có lẽ khi nói lời âu yếm cũng một dáng vẻ đó đi.
Kỷ Linh thử nghĩ nghĩ bộ dạng Nghiêm Nghĩa Tuyên hàm chứa ý cười, lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng thắm thiết.
Hắn nhịn không được giơ lên khóe miệng, bật cười.
Như vậy quá làm ra vẻ rồi, giả mù sa mưa, vẫn là bộ dạng Nghiêm thiếu gia hỉ nộ vô thường chân thật hơn.
Khi vui vẻ sẽ cái gì cũng đều trả lời, khi tức giận có thể ném hắn xuống xe giữa đường, rót rượu bắt hắn uống, khi không vui sẽ nói cho hắn những câu châm chọc, Kỷ Linh có đôi lúc cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên còn có chút tâm tính trẻ con, tùy tâm sở dục, tùy hứng hành động.
Kỷ Linh bất chợt nghĩ đến một việc, ngày đó ở trên bàn tiệc, Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trước mặt bạn gái ôn nhu săn sóc, nhưng các cô bạn gái đó có biết Nghiêm Nghĩa Tuyên có một mặt tính trẻ con không?
Kỷ Linh bị cảm giác về sự ưu việt bốc lên trong lòng mình dọa tới rồi.
Hắn nhíu nhíu mày, cưỡng bách chính mình mang suy nghĩ rút ra khỏi những chuyện không thể hiểu được này, nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung lực chú ý lại, hắn nghĩ nghĩ quyết định tốt nhất là đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Còn chuyện mà Nghiêm Nghĩa Tuyên đã phân phó, Kỷ Linh chỉ có thể nhận mệnh. Cuối tuần này hắn sẽ đi một chuyến tới trại nuôi ngựa, đi thăm con ngựa Nghiêm Nghĩa Tuyên mua kia.
Kỷ Linh nhớ rõ sau khi hắn vừa mới ra viện lúc mới trọng sinh tới, ngày đầu tiên đã bị Nghiêm Nghĩa Tuyên đưa tới nơi này.
Khi đó hắn còn gặp Nghiêm Nghĩa Lễ. Nói chính xác hơn, là Nghiêm Nghĩa Tuyên cố ý mang Kỷ Linh theo, đi ăn vạ Nghiêm Nghĩa Lễ.
Con ngựa kia chỉ là một đạo cụ đã sử dụng xong, giờ bị Nghiêm Nghĩa Tuyên vứt một bên, mỗi tháng lại gửi một khoản phí lớn cho trại nuôi ngựa đối xử như vật quý mà chăm dưỡng.
Mắc công Nghiêm Nghĩa Tuyên còn nhớ rõ nó, chỉ sợ là do lúc ký hóa đơn mỗi tháng mới nhớ tới rồi ném cho Kỷ Linh.
Kỷ Linh biết nếu hắn không thành thành thật thật nghe lời Nghiêm Nghĩa Tuyên nói mỗi cuối tuần phải đi thăm ngựa, tuyệt đối sẽ bị Nghiêm Nghĩa Tuyên biết, hơn nữa còn tuyệt đối bị dùng phương thức khác để phạt. Nhiều một chuyện không bằng thiếu bớt một chuyện, Kỷ Linh cho dù có bận, mỗi tuần cũng sẽ dành ra một ngày đi chăm ngựa.
Kỷ Linh có hiểu một chút kiến thức nuôi ngựa, mỗi tuần lại đi trại ngựa theo buộc định, thường xuyên qua lại thế nhưng thật sự bồi dưỡng ra hứng thú.
Con ngựa vốn có linh tính, thường xuyên chạm mặt nó, nó có vẻ cũng nhận được Kỷ Linh, lúc đầu còn cao ngạo nhưng sau đó dần dần cũng tiếp nhận Kỷ Linh, cho Kỷ Linh đến gần vuốt ve chăm sóc.
Kỷ Linh nghĩ hắn dứt khoát đi học thuật cưỡi ngựa thật luôn, dù sao thân thể này có được độ tuổi trẻ trung, hẳn có thể chịu đựng được lăn lộn, mỗi sáng chỉ chạy bộ đúng là không thú vị lắm. Nhưng hắn gần đây thật sự tương đối bận, mỗi lần vội vàng tới một chuyến đều không dễ dàng gì.
Hắn còn có một điều cố kỵ, Kỷ Linh sợ ở trại nuôi ngựa gặp được Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ rõ ràng là bất hòa, hắn không muốn sinh thêm rắc rối, tận lực trốn tránh một chút vẫn tốt hơn.
Ở bên kia, công ty Kỷ Linh có công việc chủ yếu trước mắt chính là chạy theo bộ điện ảnh vốn ít kia.
Kỷ Linh vốn cho rằng phân đoạn ghi hình sẽ tiêu phí khá nhiều thời gian, nhưng không nghĩ tới tiến độ lại vô cùng mau, các cảnh quay được thực hiện liên tiếp rồi đóng máy, làm Kỷ Linh có chút bất an.
Quay nhanh đến như vậy thật sự được chứ?
Hắn nhớ rõ bộ điện ảnh mà trước kia đầu tư, một lần mở máy là phải một hai năm, có đôi khi một thời gian sau hắn cũng mau chóng quên mất đến tột cùng hắn đang đầu tư bộ điện ảnh gì.
Kỳ thật Kỷ Linh đối với chế tác điện ảnh không hiểu biết được bao nhiêu, tuy đã bổ sung thêm rất nhiều kiến thức, nhưng lại chưa từng thao tác thực tế qua, rất nhiều thứ đều là lần đầu tiên làm.
May là hắn phát thông báo tuyển dụng không ít cấp dưới hiểu việc, giải thích cho hắn, hài kịch đô thị nhẹ nhàng xem như là ghi hình dễ nhất, không cần xuất ngoại lấy cảnh, diễn trong nhà cũng nhiều, lời kịch đơn giản không khó đọc, diễn xuất cũng không cần kỹ năng đặc biệt, cho nên nếu không có tình huống đặc thù, thường thường ghi hình đều rất mau chóng.
Đặc biệt là đoàn chế tác này vốn quay phim truyền hình đã lâu, có kinh nghiệm về đề tài đô thị phong phú, cho nên quay nhanh là rất bình thường.
Kỷ Linh thấy tiến độ nhanh như vậy, bèn sắp xếp trước công tác tuyên truyền khởi chiếu, một khi bộ phim đóng máy, tiến vào hậu kỳ, chương trình tuyên truyền của bọn họ cũng phải bắt đầu đồng bộ tiến hành rồi.
Bộ phận thêm quảng cáo vào phim từ trước khi khởi động máy đã sắp xếp xong, lúc ghi hình cứ đúng lúc mà cắm vào, còn có một bộ phận thông qua hậu kỳ bổ sung vào sau cùng khi phim kết thúc, loại quảng cáo này hiệu quả không cao nên rẻ hơn chút.
Thể loại hài kịch đô thị nhẹ nhàng này là dạng phim dễ cắm quảng cáo vào nhất, thậm chí trên mỗi một đồ vật xuất hiện trên màn hình đều có thể dán nhãn hiệu lên, chỉ cần màn hình chiếu thoáng qua cái logo là có thể tính số giây rồi biến thành phí quảng cáo.
Nhưng nếu số lượng quảng cáo quá nhiều, dễ khiến cho người xem phản cảm, Kỷ Linh đem số lượng khống chế ở trong phạm vi có thể tiếp thu được.
Mặc kệ như thế nào, khoản tiền quảng cáo này là Kỷ Linh giúp phía chế tác bắt được về, kế tiếp chỉ chờ bộ điện ảnh đóng máy hoàn thành công tác phê duyệt cuối cùng, bọn họ sẽ có thể bắt đầu tạo danh thế.
Hắn trở về cũng đã được một thời gian, Nghiêm Nghĩa Tuyên không có khả năng không biết.
"Tôi đã sớm trở lại rồi." Kỷ Linh nói.
"Ồ? Vậy sao, tôi còn tưởng ông chủ Kỷ ở thành phố N vui chơi đến quên cả trời đất rồi."
Ngày đó Kỷ Linh tuy ngồi trên xe Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng cũng không đi theo anh ta rời đi, hai người sau khi đường ai nấy đi, Kỷ Linh cũng không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên đi đâu. Tiếp đó hắn lại nhận được điện thoại của La Giáng, lúc trở về thì chui đầu vào làm việc, căn bản không có thời giờ bận tâm đến Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh nghiền ngẫm ý của Nghiêm Nghĩa Tuyên, không biết trong hồ lô anh ta có thứ gì.
"Tôi tranh thủ cơ hội nên ở đó thêm mấy ngày, bớt chút thời gian đi du lịch." Kỷ Linh trợn tròn mắt nói dối.
Quả nhiên, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười cười, nói: "Ông chủ Kỷ thật có hứng, bây giờ trở lại rồi cũng không thấy chia sẻ cho tôi ít tâm đắc du lịch của cậu?"
Kỷ Linh bất chợt sửng sốt, nghĩ thầm Nghiêm Nghĩa Tuyên đây là có ý gì.
Nghiêm thiếu gia gần đây quá rảnh, cho nên mới ở chỗ này cùng hắn đánh Thái Cực?
Kỷ Linh tự hỏi một chút, đột nhiên bừng tỉnh, Nghiêm Nghĩa Tuyên lặp đi lặp lại chuyện hắn đã sớm trở lại, hóa ra là đang trách mình về mà chưa chào hỏi anh ta sao?
Kỷ Linh tức khắc dở khóc dở cười, Nghiêm thiếu gia coi mình là Thái Hậu, còn hắn sau khi trở về việc đầu tiên nhất định là phải thỉnh an anh ta?
Kỷ Linh đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên giải thích: "Tôi không cố ý, tôi sau khi về thì lập tức nhận một dự án, gần đây cũng hơi bận rộn."
"A, đúng rồi, ông chủ Kỷ trăm công nghìn việc, mỗi ngày đều hốt bạc, một năm kiếm mấy trăm triệu, bận mưu đồ sự nghiệp, làm gì có thời gian rảnh để ý tới kim chủ tôi đây."
"..." Kỷ Linh bất đắc dĩ nói, "Nghiêm thiếu gia hà tất phải chèn ép tôi."
"Tôi nào dám a, ông chủ Kỷ tùy tâm sở dục, lúc yêu cầu được cố vấn, kim chủ tôi đây gọi tới là phải tới, hỏi xong rồi, xua đi là phải đi. Cố vấn công ty người ta thu phí rất cao, không biết ông chủ Kỷ định cho tôi bao nhiêu phí cố vấn đây?" Cho dù là qua điện thoại, cũng nghe ra khẩu khí Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự lạnh nhạt.
"..." Có kim chủ nào đòi tiền công chứ.
"Tôi... Lúc ấy tâm tình tôi không được tốt." Kỷ Linh hiếm khi chịu cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên giải thích, "Nghiêm thiếu gia nguyện ý nghe tôi nói lung tung, tôi vô cùng cảm kích."
Khoảng thời gian ở thành phố N kia, là lúc Kỷ Linh cảm thấy mê mang nhất, khi ấy hắn gần như là Tống Bá Lân, nhưng hắn lại không phải Tống Bá Lân, loại trạng thái này hắn không cách nào nói với người khác, hiện giờ chịu giải thích cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, đã là cực hạn.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe hắn nói xong, lúc này mới hơi thoải mái trong lòng, tiếp tục nói: "Không biết thứ gì có thể làm tâm tình ông chủ Kỷ không tốt, không bằng nói ra nghe một chút?"
Kỷ Linh nào nói ra được, chỉ hàm hồ đáp: "Không có gì, đều đã qua, chỉ là chuyện làm ăn thôi."
Kẻ ngốc cũng biết Kỷ Linh trả lời có lệ, Nghiêm Nghĩa Tuyên áp xuống lửa giận lại đang bùng lên: "Đúng vậy, ông chủ Kỷ là người làm ăn, đại tài khí thô, nhắm mắt là có thể quyên góp xe thể thao, sau đó để cho tôi ký hóa đơn."
Kỷ Linh nghe được lời này, lập tức vui vẻ.
"Hóa ra Nghiêm thiếu gia là nhớ thương chiếc xe thể thao kia của anh sao? Anh trách tôi trực tiếp quyên ra ngoài? Nếu Nghiêm thiếu gia nói rõ anh thích chiếc xe đó từ sớm, tôi đã không động đến nó rồi." Kỷ Linh cười nói, "Nhưng mà, Nghiêm thiếu gia không phải trước nay vẫn luôn lấy danh từ thiện mà nổi tiếng sao? Tôi mang xe Nghiêm thiếu gia đi quyên, cũng coi như cầu người lại được lòng người."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, nói: "Cậu cầu tôi, tôi bỏ tiền, mà còn coi như được lòng tôi? Chủ xe vẫn là tôi, cậu quyên góp ra ngoài, người ta tìm đến cửa bảo tôi ký tên, có kiểu làm từ thiện như cậu sao?"
Kỷ Linh tưởng tượng một chút tình cảnh kia, thật là nhịn không được ý cười.
Ngày đó Nghiêm Nghĩa Tuyên ném chìa khóa xe cho hắn, làm cũng thật tùy ý, hắn không có cách nào cự tuyệt, nhưng hắn không muốn tiếp nhận đồ của Nghiêm Nghĩa Tuyên, vì thế dứt khoát quyên ra ngoài.
Không nghĩ tới làm Nghiêm Nghĩa Tuyên nổi giận một chút.
Kỷ Linh nghiêm túc nói: "Mang đi làm từ thiện, so với cho tôi giá trị hơn."
Đầu dây bên kia hơi trầm mặc, một lát sau Nghiêm Nghĩa Tuyên mới nói: "Cho nên cậu tình nguyện ở cái phòng thuê rách, đi cái xe cũ nát cũng không muốn nhận đồ tôi cho?"
Lần này đến lượt Kỷ Linh trầm mặc.
Hóa ra Nghiêm Nghĩa Tuyên làm bộ lơ đãng ném chìa khóa xe cho hắn, là vì muốn giúp đỡ người nghèo.
Điều này lại hơi kích thích Kỷ Linh.
Đối với Kỷ Linh mà nói, ngoài miệng gọi kim chủ là một chuyện, chân chính tiếp nhận tiền của Nghiêm Nghĩa Tuyên lại là một chuyện khác.
Đây là điểm mấu chốt mà hắn thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Hắn thiếu nhân tình của Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn nghĩ về sau có thể có khả năng hoàn lại, nhưng một khi tiếp nhận tiền tài rồi, hắn sẽ không cách nào đối mặt với lòng tự trọng của chính mình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười, nhưng là tiếng cười thực lạnh: "Được a, một khi đã như vậy, tôi lại càng muốn cho cậu một thứ tọa kỵ khác." Anh ta ngạo mạn mà nói, "Con ngựa của tôi ở trại nuôi ngựa kia, cậu thay tôi nuôi nó đi, lúc chạy trốn cũng không hề chậm hơn so với xe thể thao đâu. Cậu không phải nhiệt tình thích vận động sao, vừa vặn có thể đi luyện chút thuật cưỡi ngựa luôn, nhớ kĩ cuối tuần nào cũng phải đi."
Nói xong, anh ta liền tắt điện thoại.
Kỷ Linh trừng mắt nhìn di động, quả thực không biết nên có biểu tình gì.
Thái Hậu gọi điện tới hưng sư vấn tội, sau đó đem hắn đi sung quân làm thằng chăn ngựa?
Kỷ Linh cười khổ lắc đầu, đối với tính tình thiếu gia kiêu căng của Nghiêm Nghĩa Tuyên càng tiến thêm một bước nhận thức mới.
Bị cuộc gọi này của Nghiêm Nghĩa Tuyên ồn ào một trận, Kỷ Linh cũng không còn tâm trí làm việc, hắn nhìn máy tính trước mắt, mở trang web ra, trên đó vẫn là bộ tiểu thuyết thổ lộ mười năm kia.
Hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ cổ quái, Nghiêm Nghĩa Tuyên khẳng định từng được vô số người thổ lộ rồi, nhưng không biết anh ta đã từng hướng ai thổ lộ hay chưa nhỉ.
Nghiêm thiếu gia mỹ danh phong lưu truyền khắp thiên hạ, Kỷ Linh nhớ rõ trong buổi dạ tiệc ngày đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với bạn gái ôn nhu vô cùng, có lẽ khi nói lời âu yếm cũng một dáng vẻ đó đi.
Kỷ Linh thử nghĩ nghĩ bộ dạng Nghiêm Nghĩa Tuyên hàm chứa ý cười, lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng thắm thiết.
Hắn nhịn không được giơ lên khóe miệng, bật cười.
Như vậy quá làm ra vẻ rồi, giả mù sa mưa, vẫn là bộ dạng Nghiêm thiếu gia hỉ nộ vô thường chân thật hơn.
Khi vui vẻ sẽ cái gì cũng đều trả lời, khi tức giận có thể ném hắn xuống xe giữa đường, rót rượu bắt hắn uống, khi không vui sẽ nói cho hắn những câu châm chọc, Kỷ Linh có đôi lúc cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên còn có chút tâm tính trẻ con, tùy tâm sở dục, tùy hứng hành động.
Kỷ Linh bất chợt nghĩ đến một việc, ngày đó ở trên bàn tiệc, Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trước mặt bạn gái ôn nhu săn sóc, nhưng các cô bạn gái đó có biết Nghiêm Nghĩa Tuyên có một mặt tính trẻ con không?
Kỷ Linh bị cảm giác về sự ưu việt bốc lên trong lòng mình dọa tới rồi.
Hắn nhíu nhíu mày, cưỡng bách chính mình mang suy nghĩ rút ra khỏi những chuyện không thể hiểu được này, nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung lực chú ý lại, hắn nghĩ nghĩ quyết định tốt nhất là đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Còn chuyện mà Nghiêm Nghĩa Tuyên đã phân phó, Kỷ Linh chỉ có thể nhận mệnh. Cuối tuần này hắn sẽ đi một chuyến tới trại nuôi ngựa, đi thăm con ngựa Nghiêm Nghĩa Tuyên mua kia.
Kỷ Linh nhớ rõ sau khi hắn vừa mới ra viện lúc mới trọng sinh tới, ngày đầu tiên đã bị Nghiêm Nghĩa Tuyên đưa tới nơi này.
Khi đó hắn còn gặp Nghiêm Nghĩa Lễ. Nói chính xác hơn, là Nghiêm Nghĩa Tuyên cố ý mang Kỷ Linh theo, đi ăn vạ Nghiêm Nghĩa Lễ.
Con ngựa kia chỉ là một đạo cụ đã sử dụng xong, giờ bị Nghiêm Nghĩa Tuyên vứt một bên, mỗi tháng lại gửi một khoản phí lớn cho trại nuôi ngựa đối xử như vật quý mà chăm dưỡng.
Mắc công Nghiêm Nghĩa Tuyên còn nhớ rõ nó, chỉ sợ là do lúc ký hóa đơn mỗi tháng mới nhớ tới rồi ném cho Kỷ Linh.
Kỷ Linh biết nếu hắn không thành thành thật thật nghe lời Nghiêm Nghĩa Tuyên nói mỗi cuối tuần phải đi thăm ngựa, tuyệt đối sẽ bị Nghiêm Nghĩa Tuyên biết, hơn nữa còn tuyệt đối bị dùng phương thức khác để phạt. Nhiều một chuyện không bằng thiếu bớt một chuyện, Kỷ Linh cho dù có bận, mỗi tuần cũng sẽ dành ra một ngày đi chăm ngựa.
Kỷ Linh có hiểu một chút kiến thức nuôi ngựa, mỗi tuần lại đi trại ngựa theo buộc định, thường xuyên qua lại thế nhưng thật sự bồi dưỡng ra hứng thú.
Con ngựa vốn có linh tính, thường xuyên chạm mặt nó, nó có vẻ cũng nhận được Kỷ Linh, lúc đầu còn cao ngạo nhưng sau đó dần dần cũng tiếp nhận Kỷ Linh, cho Kỷ Linh đến gần vuốt ve chăm sóc.
Kỷ Linh nghĩ hắn dứt khoát đi học thuật cưỡi ngựa thật luôn, dù sao thân thể này có được độ tuổi trẻ trung, hẳn có thể chịu đựng được lăn lộn, mỗi sáng chỉ chạy bộ đúng là không thú vị lắm. Nhưng hắn gần đây thật sự tương đối bận, mỗi lần vội vàng tới một chuyến đều không dễ dàng gì.
Hắn còn có một điều cố kỵ, Kỷ Linh sợ ở trại nuôi ngựa gặp được Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ rõ ràng là bất hòa, hắn không muốn sinh thêm rắc rối, tận lực trốn tránh một chút vẫn tốt hơn.
Ở bên kia, công ty Kỷ Linh có công việc chủ yếu trước mắt chính là chạy theo bộ điện ảnh vốn ít kia.
Kỷ Linh vốn cho rằng phân đoạn ghi hình sẽ tiêu phí khá nhiều thời gian, nhưng không nghĩ tới tiến độ lại vô cùng mau, các cảnh quay được thực hiện liên tiếp rồi đóng máy, làm Kỷ Linh có chút bất an.
Quay nhanh đến như vậy thật sự được chứ?
Hắn nhớ rõ bộ điện ảnh mà trước kia đầu tư, một lần mở máy là phải một hai năm, có đôi khi một thời gian sau hắn cũng mau chóng quên mất đến tột cùng hắn đang đầu tư bộ điện ảnh gì.
Kỳ thật Kỷ Linh đối với chế tác điện ảnh không hiểu biết được bao nhiêu, tuy đã bổ sung thêm rất nhiều kiến thức, nhưng lại chưa từng thao tác thực tế qua, rất nhiều thứ đều là lần đầu tiên làm.
May là hắn phát thông báo tuyển dụng không ít cấp dưới hiểu việc, giải thích cho hắn, hài kịch đô thị nhẹ nhàng xem như là ghi hình dễ nhất, không cần xuất ngoại lấy cảnh, diễn trong nhà cũng nhiều, lời kịch đơn giản không khó đọc, diễn xuất cũng không cần kỹ năng đặc biệt, cho nên nếu không có tình huống đặc thù, thường thường ghi hình đều rất mau chóng.
Đặc biệt là đoàn chế tác này vốn quay phim truyền hình đã lâu, có kinh nghiệm về đề tài đô thị phong phú, cho nên quay nhanh là rất bình thường.
Kỷ Linh thấy tiến độ nhanh như vậy, bèn sắp xếp trước công tác tuyên truyền khởi chiếu, một khi bộ phim đóng máy, tiến vào hậu kỳ, chương trình tuyên truyền của bọn họ cũng phải bắt đầu đồng bộ tiến hành rồi.
Bộ phận thêm quảng cáo vào phim từ trước khi khởi động máy đã sắp xếp xong, lúc ghi hình cứ đúng lúc mà cắm vào, còn có một bộ phận thông qua hậu kỳ bổ sung vào sau cùng khi phim kết thúc, loại quảng cáo này hiệu quả không cao nên rẻ hơn chút.
Thể loại hài kịch đô thị nhẹ nhàng này là dạng phim dễ cắm quảng cáo vào nhất, thậm chí trên mỗi một đồ vật xuất hiện trên màn hình đều có thể dán nhãn hiệu lên, chỉ cần màn hình chiếu thoáng qua cái logo là có thể tính số giây rồi biến thành phí quảng cáo.
Nhưng nếu số lượng quảng cáo quá nhiều, dễ khiến cho người xem phản cảm, Kỷ Linh đem số lượng khống chế ở trong phạm vi có thể tiếp thu được.
Mặc kệ như thế nào, khoản tiền quảng cáo này là Kỷ Linh giúp phía chế tác bắt được về, kế tiếp chỉ chờ bộ điện ảnh đóng máy hoàn thành công tác phê duyệt cuối cùng, bọn họ sẽ có thể bắt đầu tạo danh thế.
/77
|