Nhưng Bảo Phương không chỉ gặp Lăng Phong ở mỗi chỗ võ đường karate mà cả ở lớp Nhu đạo, cậu cũng đến. Bảo Phương biết rõ Lăng Phong đến là vì mình nên có chút khó chịu, cô muốn chấm dứt quan hệ với cậu thì cậu càng mặt dày bám theo. Đã vậy còn yêu cầu đích thân cô hương dẫn.
Cậu ta dùng lợi lộc để ra yêu cầu như thế bằng việc hỗ trợ kinh phía đầu tư cho lớp học võ khiến thầy hướng dẫn vui mừng hết sức đành cầu khuẩn Bảo Phương giúp đỡ. Trước lời nhờ vã gần như van xin của thầy Bảo Phương miễn cưỡng nhận lời.
Cô dạy cho Lăng Phong cánh ra đòn và phòng thủ trong nhu đạo như thế nào, cách gạt chân đối thủ để ghi điểm ra sao (Truyen tinh từ: Thehe9x.Mobi). Lăng Phong cố tình trêu chọc cô bằng cách nắm hai vạt áo võ phục của cô trong tư thế vật một cách cợt nhã, kết quả là bị Bảo Phương cố tình luyện tập mà bị đánh ngã hết lần này đến lần khác một cách thê thảm.
Lăng Phong không thích võ Judo lắm cho nên cậu chưa từng học lần nào, nhưng xem ra lần học võ này thú vị hơn rất nhiều vì khoảng cách của cậu và cô chỉ cách một cánh tay mà thôi.
Chỉ vài phút giằng co, Bảo Phương đã nhanh chóng lựa đòn vật ngã Lăng Phong xuống đầt thuận thế ngồi đè lên người cậu ghi điểm, cô nhìn cậu nói:
- Thấy rõ chưa, nhắm ngay thời cơ ra đòn nhanh, lẹ, chính xác, anh hoàn toàn có thể ghi điểm .
Bảo Phương nói xong định đứng dậy, không ngờ bị Lăng Phong nắm tay kéo xuống để cô ngồi trên người cậu giống như tư thế lúc này. Nhưng Bảo Phương không ngờ bị người ta kéo lại, không kịp kìm sức nên ngồi xuống người Lăng Phong ngã ra phía trước, mặt đối mặt với cậu, cảm nhận hơi ấm phả ra và mùi nước hoa mạnh mẽ của cậu khiến tim Bảo Phương đập nhanh. Có thể nói đây là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần nhất.
- Cảm giác này thật tuyệt – Lăng Phong đưa tay vuốt sợi tóc dính dầy mồ hôi bám trên mặt cô cười trêu.
Cái động chạm nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho sự lạnh lùng như một vỏ bọc của Bảo Phương bị tan ra tạo thành run động. Bảo Phương tức giận hất tay Lăng Phong ra, sau đó thằng tay tát cho cậu một cái vào mặt rồi đứng dậy khỏi người cậu hất mặt lạnh lùng đáp:
- Cảm giác này càng tuyệt hơn.
Lăng Phong bèn phá ra cười, đưa tay xoa xoa má đứng dậy.
Khi ra về, vì không có Trí Lâm về cùng nên Bảo Phương đi bộ một mình trở về nhà, dù sao nhà cũng gần, rất thuận tiện. Lăng Phong cũng bước theo sau, cậu nhìn thấy chiếc vòng ngọc lục phát sáng trong bóng đêm trên tay của Bảo Phương thì vui vẻ lạ thường. Bước đến gần cô nhìn chiêc vòng hỏi:
- Sao lúc bình thường không đeo?
Bảo Phương lúc đầu chưa hiểu ý của Lăng Phong nhưng sau đó nhìn thấy mắt cậu hướng chiếc vòng định không trả lời, nhưng có biế Lăng Phong là kẻ bám dai nếu không được câu trả lời, bèn đáp:
- Khi thi đấu rất dễ va chạm mà làm đứt chiếc vòng.
- Yên tâm, dây vòng được làm từ một dây hỗn hợp cực kì bền không bị tác động bên ngoài mà dễ đứt đâu, có thể tùy ý kéo giãn – Lăng Phong bèn đáp.
Bảo Phương chợt khựng lại quay người nhìn Lăng Phong không chớp mắt. Lăng Phong không để ý đến sự thay đổi của Bảo Phương thản nhiên hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì – Bảo Phương im lặng đáp rồi tiếp tục bước tiếp lén lút kéo thử chiếc vòng tay ra xem, quả nhiên co giãn.
Chiếc vòng này đã ở bên cô suốt nhiều năm, tuy cô biết nó rất quý giá nhưng cô không hề biết rằng nó có sợi dây đặc biệt có thể co giãn như thế. Vậy mà cậu ta chỉ nhìn mà biết rõ sợi dây này có thể co giãn.
Tuy trước đây Lăng Phong từng nói, mẹ anh ta cũng có chiếc vòng giống như thế nhưng Bảo Phương đã từng tra thử tìm hiểu về chiếc vòng này, đó là chiếc vòng duy nhất từng thuộc về một vị nữ hoàng Anh. Đó là một chiếc vòng đắt giá vô cùng, không có chiếc thứ hai trên đời, có thể có một chiếc vòng của mẹ Lăng Phong hơi giống như vậy nhưng không thê nào cậu ta biết lương chất liệu của sợi dây được.
Bảo Phương lén lút nhìn Lăng Phong, nét mặt cậu vẫn bình thản, lát sau mĩm cười nói:
- Anh đẹp trai đến vậy sao?
Bảo Phương vội vàng quay mặt đi, hai gò má ửng hồng xấu hổ. Lăng Phong thấy vậy thì phì cười, rồi chợt nhìn thấy một chỗ quen thuộc bèn kéo tay Bảo Phương chạy đến. Đó là tiệm lẩu lần trước hai người ăn. Nhớ tới nụ hôn bị trộm lần trước, Bảo Phương rụt tay lại định quay lưng bỏ đi thì nghe tiếng gọi:
- Bảo Phương – Tiếng chủ tiệm lẩu vang lên khi thấy cô – Cháu đến ăn lẩu à.
- Dạ - Bảo Phương miễn cưỡng gật đầu quay lại liếc Lăng Phong một cái rồi hậm hực bước vào trong. Lăng Phong khẽ cười bước theo sau lưng Bảo Phương.
Món lẩu được bê lên nhưng lần này Lăng Phong đã chọn cho mình một chén nước chấm ít cay.
Ở lớp học karate, Lăng Phong được con gái ngưỡng mộ vô cùng, cậu luyện tập rất nghiêm túc, giao đấu chưa từng thua. Nhưng ở lớp Judo, cậu lộ ra vẻ bỡn cợt vô cùng, chẳng có chút gì gọi lại nghiêm chỉnh tập dợt khiến Bảo Phương phát cáu. Cô không ngừng ra đòn vật ngã Lăng Phong nhưng chỉ cần cô sơ ý là thế nào cũng bị cậu túm chặt kéo ngà vào lòng, khiến bảo Phương không ngừng tặng cho cậu ta mấy cái tát. Đến một hôm cả hai ở lớp Judo trở về nhà, khu vực của họ đột nhiên bị cúp điện, chiếc vòng ngọc lục trên tay Bảo Phương phát ra ánh sáng dìu dịu.
Bảo Phương nhìn thấy xung quanh toàn bộ là một màn đêm, ngay cả bầu trời cũng thiếu vắng những vì sao thì có chút sợ hãi. Bàn tay có chút lạnh lẽo của cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy. Dẫn cô đi đến hết đoạn đường đen tối đó.
Cái nắm tay này có cảm giác quen thuộc vô cùng. Bảo Phương có chút xao động trong tim.
Đột nhiên Lăng Phong siết chặt tay Bảo Phương lại kéo cô sát vào tường rồi, đặt tay lên môi cô ra dấu hiệu im lặng. Bảo Phương có chút hoảng hốt, đảo mắt xung quanh, chỉ toàn một màn đêm đáng sợ.
- Chíu…
Một âm thanh rất khẽ vang lên trong đêm tối im lặng tưởng chừng như không có tiếng động, phát súng bắn về phía chiếc vòng lục ngọc đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ kia. Nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng kéo Bảo Phương lùi lại mấy bước tránh khỏi phát đạn kia. Rồi kéo tuốt chiếc vòng ra khỏi tay Bảo Phương, cô đang trong tình trạng hoảng loạn, nhanh chóng giấu chiếc vòng vào trong cặp.
Chiếc súng giảm thanh vẫn tiếp túc di chuyển theo ánh sáng nhè nhẹ kia mà bắn tới nhưng Lăng Phong trong bóng tới đã phát hiện ra tia lửa nhỏ đang bay về phía họ từ một góc đứng bèn rút trong người ra một khẩu súng cực nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng giơ về phía đó.
- Hự…
Một tiếng rên vang lên xe tan màn đêm, rồi âm thanh ngã xuống thật nặng nề vang lên. Cả người Bảo Phương cứng lại, hơi thở đứt quảng, cô như sống lại ngày tháng của năm 8 tuổi.
Lăng Phong siết chặt bàn tay lạnh giá của Bảo Phương nhẹ giọng bên tay cô:
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Giọng nói này chẳng khác nào giọng nói của cậu bé năm xưa cũng siết chặt bàn tay cô nói: Đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em. Bất giác Bảo Phương cảm thấy an toàn trong vòng tay đó, cứ để mặt Lăng Phong đưa mình tìm cách trốn tránh làn đạn.
- Đừng để nó thoát – Một giọng tức giận ra lệnh.
Những tiếng bước chân tiến lại gần, Lăng Phong cảm thấy bàn tay mình tuôn đầy mồ hôi. Nếu một mình cậu thì dễ dàng thoát ra khỏi nơi này, nhưng còn có Bảo Phương, nhưng nhìn thấy vẻ bật động của cô, Lăng Phong hiểu, dù thế nào cô vẫn chỉ là một cô bé, huống hồ ký ức kinh hoàng năm xưa vẫn ám ảnh cô. Lăng Phong rút địên thoại ra….một tiếng thét vamh lên:
- Jay….
Những cây súng lập tức chỉa về tiếng hét bắn xối xả. Sau đó là một khoảng im lặng, một tên trong nhóm bèn bật chiếc bật lữa lên hướng về phía đó tìm kiếm hai cái xác. Nhưng rất tiếc ….chỉ có một chiếc xác điện thoại bị tả tơi nằm trên nền sỏi đá.
- Khốn khiếp …..Mau đuổi theo.
Lăng Phong nắm tay Bảo Phương ra sức chạy về hướng ngược lại. Phía sau họ là những tiếng bước chân rầm tập đuổi theo.
- Kéttttttttttt
Tiếng xe thắng trước mặt họ, cánh cửa xe mở ra , giọng Jay ra lệnh:
- Lên xe mau..
Lăng Phong bèn đẩy Bảo Phương vào trong xe, nhanh chóng theo vào. Đánh vào đầu Jay một cái rõ đau, Lăng Phong mắng:
- Thằng quỷ này! Sao không để súng bắn vào mình thì hãy tới.
- Haha…mình muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cậu một chút – Jay phá ra cười đáp – Chẳng phải giúp cậu cắt đi đường điện làm bọn chúng không xác định được chỗ đứng của cậu hay sao hả.
Lăng Phong cũng phì cười, quả thật nguy hiểm vô cùng, nhưng xem ra cũng đáng . - Điều tra ra không?
- Một chút….là người trong hội.
- Cậu xác định vậy – Lăng Phong thẳng người hỏi
- Chắc chắn không sai – Jay gật đầu đáp khẳng định chắc nịch.
- Biết rõ ai không? – lăng Phong ghiến răng hỏi.
- Chưa nhưng gần ra rồi.
- Nhanh lên - Lăng Phong ra lệnh.
- Yên tâm – Jay vừa nói vừa ra lệnh cho lái xe chạy nhanh vòng về phía nhà Bảo Phương.
Bảo Phương im lặng xem hai kẻ này đối đáp với nau một cách khó hiểu, đưa mắt nhìn Lăng Phong, bàn tay bỗng rút ra khỏi tay Lăng Phong.
Lăng Phong bây giờ mới quay sang nhìn Bảo phương:
- Làm em hoảng sợ rồi.
Bảo Phương không nói, cứ nhìn vào cây súng màu vàng nhỏ trong tay Lăng Phong chằm chằm. Lăng Phong vội vàng cho cây súng vào túi mình, nhưng bảo Phương đã lên tiếng:
- Có thể cho mượn cây súng đó không?
Lăng phong ngỡ ngàng nhìn Bảo Phương, Jay cũng quay ngoắc đầu lại nhìn cô. Ánh măt cô kiên định nhìn Lăng Phong không chớp, Lăng Phong miễn cưỡng gật đầu, rồi lấy cây súng ra khỏi túi đưa cho Bảo Phương. Cô mân mê cây súng một hồi trong sự im lặng quan sát của Lăng Phong và Jay, cuối cùng lên tiếng:
- Có thể dạy tôi bắn súng không?
Cậu ta dùng lợi lộc để ra yêu cầu như thế bằng việc hỗ trợ kinh phía đầu tư cho lớp học võ khiến thầy hướng dẫn vui mừng hết sức đành cầu khuẩn Bảo Phương giúp đỡ. Trước lời nhờ vã gần như van xin của thầy Bảo Phương miễn cưỡng nhận lời.
Cô dạy cho Lăng Phong cánh ra đòn và phòng thủ trong nhu đạo như thế nào, cách gạt chân đối thủ để ghi điểm ra sao (Truyen tinh từ: Thehe9x.Mobi). Lăng Phong cố tình trêu chọc cô bằng cách nắm hai vạt áo võ phục của cô trong tư thế vật một cách cợt nhã, kết quả là bị Bảo Phương cố tình luyện tập mà bị đánh ngã hết lần này đến lần khác một cách thê thảm.
Lăng Phong không thích võ Judo lắm cho nên cậu chưa từng học lần nào, nhưng xem ra lần học võ này thú vị hơn rất nhiều vì khoảng cách của cậu và cô chỉ cách một cánh tay mà thôi.
Chỉ vài phút giằng co, Bảo Phương đã nhanh chóng lựa đòn vật ngã Lăng Phong xuống đầt thuận thế ngồi đè lên người cậu ghi điểm, cô nhìn cậu nói:
- Thấy rõ chưa, nhắm ngay thời cơ ra đòn nhanh, lẹ, chính xác, anh hoàn toàn có thể ghi điểm .
Bảo Phương nói xong định đứng dậy, không ngờ bị Lăng Phong nắm tay kéo xuống để cô ngồi trên người cậu giống như tư thế lúc này. Nhưng Bảo Phương không ngờ bị người ta kéo lại, không kịp kìm sức nên ngồi xuống người Lăng Phong ngã ra phía trước, mặt đối mặt với cậu, cảm nhận hơi ấm phả ra và mùi nước hoa mạnh mẽ của cậu khiến tim Bảo Phương đập nhanh. Có thể nói đây là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần nhất.
- Cảm giác này thật tuyệt – Lăng Phong đưa tay vuốt sợi tóc dính dầy mồ hôi bám trên mặt cô cười trêu.
Cái động chạm nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho sự lạnh lùng như một vỏ bọc của Bảo Phương bị tan ra tạo thành run động. Bảo Phương tức giận hất tay Lăng Phong ra, sau đó thằng tay tát cho cậu một cái vào mặt rồi đứng dậy khỏi người cậu hất mặt lạnh lùng đáp:
- Cảm giác này càng tuyệt hơn.
Lăng Phong bèn phá ra cười, đưa tay xoa xoa má đứng dậy.
Khi ra về, vì không có Trí Lâm về cùng nên Bảo Phương đi bộ một mình trở về nhà, dù sao nhà cũng gần, rất thuận tiện. Lăng Phong cũng bước theo sau, cậu nhìn thấy chiếc vòng ngọc lục phát sáng trong bóng đêm trên tay của Bảo Phương thì vui vẻ lạ thường. Bước đến gần cô nhìn chiêc vòng hỏi:
- Sao lúc bình thường không đeo?
Bảo Phương lúc đầu chưa hiểu ý của Lăng Phong nhưng sau đó nhìn thấy mắt cậu hướng chiếc vòng định không trả lời, nhưng có biế Lăng Phong là kẻ bám dai nếu không được câu trả lời, bèn đáp:
- Khi thi đấu rất dễ va chạm mà làm đứt chiếc vòng.
- Yên tâm, dây vòng được làm từ một dây hỗn hợp cực kì bền không bị tác động bên ngoài mà dễ đứt đâu, có thể tùy ý kéo giãn – Lăng Phong bèn đáp.
Bảo Phương chợt khựng lại quay người nhìn Lăng Phong không chớp mắt. Lăng Phong không để ý đến sự thay đổi của Bảo Phương thản nhiên hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì – Bảo Phương im lặng đáp rồi tiếp tục bước tiếp lén lút kéo thử chiếc vòng tay ra xem, quả nhiên co giãn.
Chiếc vòng này đã ở bên cô suốt nhiều năm, tuy cô biết nó rất quý giá nhưng cô không hề biết rằng nó có sợi dây đặc biệt có thể co giãn như thế. Vậy mà cậu ta chỉ nhìn mà biết rõ sợi dây này có thể co giãn.
Tuy trước đây Lăng Phong từng nói, mẹ anh ta cũng có chiếc vòng giống như thế nhưng Bảo Phương đã từng tra thử tìm hiểu về chiếc vòng này, đó là chiếc vòng duy nhất từng thuộc về một vị nữ hoàng Anh. Đó là một chiếc vòng đắt giá vô cùng, không có chiếc thứ hai trên đời, có thể có một chiếc vòng của mẹ Lăng Phong hơi giống như vậy nhưng không thê nào cậu ta biết lương chất liệu của sợi dây được.
Bảo Phương lén lút nhìn Lăng Phong, nét mặt cậu vẫn bình thản, lát sau mĩm cười nói:
- Anh đẹp trai đến vậy sao?
Bảo Phương vội vàng quay mặt đi, hai gò má ửng hồng xấu hổ. Lăng Phong thấy vậy thì phì cười, rồi chợt nhìn thấy một chỗ quen thuộc bèn kéo tay Bảo Phương chạy đến. Đó là tiệm lẩu lần trước hai người ăn. Nhớ tới nụ hôn bị trộm lần trước, Bảo Phương rụt tay lại định quay lưng bỏ đi thì nghe tiếng gọi:
- Bảo Phương – Tiếng chủ tiệm lẩu vang lên khi thấy cô – Cháu đến ăn lẩu à.
- Dạ - Bảo Phương miễn cưỡng gật đầu quay lại liếc Lăng Phong một cái rồi hậm hực bước vào trong. Lăng Phong khẽ cười bước theo sau lưng Bảo Phương.
Món lẩu được bê lên nhưng lần này Lăng Phong đã chọn cho mình một chén nước chấm ít cay.
Ở lớp học karate, Lăng Phong được con gái ngưỡng mộ vô cùng, cậu luyện tập rất nghiêm túc, giao đấu chưa từng thua. Nhưng ở lớp Judo, cậu lộ ra vẻ bỡn cợt vô cùng, chẳng có chút gì gọi lại nghiêm chỉnh tập dợt khiến Bảo Phương phát cáu. Cô không ngừng ra đòn vật ngã Lăng Phong nhưng chỉ cần cô sơ ý là thế nào cũng bị cậu túm chặt kéo ngà vào lòng, khiến bảo Phương không ngừng tặng cho cậu ta mấy cái tát. Đến một hôm cả hai ở lớp Judo trở về nhà, khu vực của họ đột nhiên bị cúp điện, chiếc vòng ngọc lục trên tay Bảo Phương phát ra ánh sáng dìu dịu.
Bảo Phương nhìn thấy xung quanh toàn bộ là một màn đêm, ngay cả bầu trời cũng thiếu vắng những vì sao thì có chút sợ hãi. Bàn tay có chút lạnh lẽo của cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy. Dẫn cô đi đến hết đoạn đường đen tối đó.
Cái nắm tay này có cảm giác quen thuộc vô cùng. Bảo Phương có chút xao động trong tim.
Đột nhiên Lăng Phong siết chặt tay Bảo Phương lại kéo cô sát vào tường rồi, đặt tay lên môi cô ra dấu hiệu im lặng. Bảo Phương có chút hoảng hốt, đảo mắt xung quanh, chỉ toàn một màn đêm đáng sợ.
- Chíu…
Một âm thanh rất khẽ vang lên trong đêm tối im lặng tưởng chừng như không có tiếng động, phát súng bắn về phía chiếc vòng lục ngọc đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ kia. Nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng kéo Bảo Phương lùi lại mấy bước tránh khỏi phát đạn kia. Rồi kéo tuốt chiếc vòng ra khỏi tay Bảo Phương, cô đang trong tình trạng hoảng loạn, nhanh chóng giấu chiếc vòng vào trong cặp.
Chiếc súng giảm thanh vẫn tiếp túc di chuyển theo ánh sáng nhè nhẹ kia mà bắn tới nhưng Lăng Phong trong bóng tới đã phát hiện ra tia lửa nhỏ đang bay về phía họ từ một góc đứng bèn rút trong người ra một khẩu súng cực nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng giơ về phía đó.
- Hự…
Một tiếng rên vang lên xe tan màn đêm, rồi âm thanh ngã xuống thật nặng nề vang lên. Cả người Bảo Phương cứng lại, hơi thở đứt quảng, cô như sống lại ngày tháng của năm 8 tuổi.
Lăng Phong siết chặt bàn tay lạnh giá của Bảo Phương nhẹ giọng bên tay cô:
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Giọng nói này chẳng khác nào giọng nói của cậu bé năm xưa cũng siết chặt bàn tay cô nói: Đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em. Bất giác Bảo Phương cảm thấy an toàn trong vòng tay đó, cứ để mặt Lăng Phong đưa mình tìm cách trốn tránh làn đạn.
- Đừng để nó thoát – Một giọng tức giận ra lệnh.
Những tiếng bước chân tiến lại gần, Lăng Phong cảm thấy bàn tay mình tuôn đầy mồ hôi. Nếu một mình cậu thì dễ dàng thoát ra khỏi nơi này, nhưng còn có Bảo Phương, nhưng nhìn thấy vẻ bật động của cô, Lăng Phong hiểu, dù thế nào cô vẫn chỉ là một cô bé, huống hồ ký ức kinh hoàng năm xưa vẫn ám ảnh cô. Lăng Phong rút địên thoại ra….một tiếng thét vamh lên:
- Jay….
Những cây súng lập tức chỉa về tiếng hét bắn xối xả. Sau đó là một khoảng im lặng, một tên trong nhóm bèn bật chiếc bật lữa lên hướng về phía đó tìm kiếm hai cái xác. Nhưng rất tiếc ….chỉ có một chiếc xác điện thoại bị tả tơi nằm trên nền sỏi đá.
- Khốn khiếp …..Mau đuổi theo.
Lăng Phong nắm tay Bảo Phương ra sức chạy về hướng ngược lại. Phía sau họ là những tiếng bước chân rầm tập đuổi theo.
- Kéttttttttttt
Tiếng xe thắng trước mặt họ, cánh cửa xe mở ra , giọng Jay ra lệnh:
- Lên xe mau..
Lăng Phong bèn đẩy Bảo Phương vào trong xe, nhanh chóng theo vào. Đánh vào đầu Jay một cái rõ đau, Lăng Phong mắng:
- Thằng quỷ này! Sao không để súng bắn vào mình thì hãy tới.
- Haha…mình muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cậu một chút – Jay phá ra cười đáp – Chẳng phải giúp cậu cắt đi đường điện làm bọn chúng không xác định được chỗ đứng của cậu hay sao hả.
Lăng Phong cũng phì cười, quả thật nguy hiểm vô cùng, nhưng xem ra cũng đáng . - Điều tra ra không?
- Một chút….là người trong hội.
- Cậu xác định vậy – Lăng Phong thẳng người hỏi
- Chắc chắn không sai – Jay gật đầu đáp khẳng định chắc nịch.
- Biết rõ ai không? – lăng Phong ghiến răng hỏi.
- Chưa nhưng gần ra rồi.
- Nhanh lên - Lăng Phong ra lệnh.
- Yên tâm – Jay vừa nói vừa ra lệnh cho lái xe chạy nhanh vòng về phía nhà Bảo Phương.
Bảo Phương im lặng xem hai kẻ này đối đáp với nau một cách khó hiểu, đưa mắt nhìn Lăng Phong, bàn tay bỗng rút ra khỏi tay Lăng Phong.
Lăng Phong bây giờ mới quay sang nhìn Bảo phương:
- Làm em hoảng sợ rồi.
Bảo Phương không nói, cứ nhìn vào cây súng màu vàng nhỏ trong tay Lăng Phong chằm chằm. Lăng Phong vội vàng cho cây súng vào túi mình, nhưng bảo Phương đã lên tiếng:
- Có thể cho mượn cây súng đó không?
Lăng phong ngỡ ngàng nhìn Bảo Phương, Jay cũng quay ngoắc đầu lại nhìn cô. Ánh măt cô kiên định nhìn Lăng Phong không chớp, Lăng Phong miễn cưỡng gật đầu, rồi lấy cây súng ra khỏi túi đưa cho Bảo Phương. Cô mân mê cây súng một hồi trong sự im lặng quan sát của Lăng Phong và Jay, cuối cùng lên tiếng:
- Có thể dạy tôi bắn súng không?
/94
|