- Có thể dạy tôi bắn súng không?
- Không được – Lăng Phong trầm tư rồi đáp.
- Tại sao? - Bảo Phương quay đầu sang hỏi.
- Đơn giản là không thích hợp với em – Lăng Phong lạnh lùng đáp rồi lấy cây súng ra khỏi tay Bảo Phương.
- Chẳng lẽ chỉ thích hợp với loại người như anh thôi sao – Bảo Phương giận dữ nói khi bị giành lấy cây súng.
- Phải, súng đạn chỉ thích hợp với loại người như bọn anh, không thích hợp với em chút nào hết – Khóe môi Lăng Phong co giật khi nghe Bảo Phương nói hai chữ: “loại người”
Trong lòng cậu cảm thấy có chút buồn bã vô cùng, quả thật cậu và cô thuộc hai thế giới khác nhau. Cậu trả lời Bảo Phương với giọng trầm buồn. Bảo Phương vô tình nói ra ý nghĩ phân chia thân phận giữa hai người, nói xong cô thấy hối hận vô cùng. Khi nghe Lăng Phong nói vậy, trong lòng càng thấy bối rối hơn, cô xoay mặt ra cửa lí nhí nói:
- Xin lỗi.
- Chuyện gì? – Nét mặt trầm buồn của Lăng Phong trong thoáng chốc bị lời xin lỗi của Bảo Phương cuốn bay đi chỉ còn nét giuễu cợt trêu chọc cô mà thôi.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương nháy mắt tinh nghịch hỏi lại khiến Bảo phương cũng không còn cảm giác áy náy. Cô hất mặt quay đi chỗ khác tránh nhìn ánh mắt của Lăng Phong, không khí bỗng trở nên im ắng lại. Lát sau, Lăng Phong bỗng lên tiếng hỏi:
- Tại sao lại muốn học bắn súng?
- Chẳng tại sao cả, đơn giản là vì thích thôi – Bảo Phương không quay lại mà đáp.
- Một khi đã cầm súng trên tay thì số phận sẽ gắn liền với nó, mà cuộc đời của người cầm súng nguy hiểm khôn lường, một cô gái như em không nên day vào – Lăng Phong trầm giọng khuyên.
- Chuyện của tôi không cần anh quản. Anh không dạy cũng sẽ có người khác dạy – Bảo Phương quay người lại đối mặt với Lăng Phong chậm rãi nói, ánh mắt cương quyết nhìn cậu bày tỏ sự không thay đổi ý định của mình .
Lăng Phong trước ánh mắt cương quyết của Bảo Phương cuối cùng cũng chịu thua, thở dài nói:
- Được! Anh sẽ dạy em. Để người khác dạy thì chẳng thà anh dạy. Với lại…
Lăng Phong nhìn Bảo Phương với ánh mắt gian xảo, khóe môi nhếch lên cười mĩm:
- Cơ hội tiếp xúc gần hơn.
Bảo Phương nghe vậy liền lườm cho Lăng Phong một cái, còn Jay thì phá ra cười ngất.
Tại một bãi tập bắn, Lăng Phương cầm một cây súng lục đưa trước mặt Bảo Phương nói:
- Súng lục Pistols có ba loại: Usp viết tắt của Universal Self-Loading Pistol, Glock18 và DE viết tắt của Desert Eagle. Đây là ba loại pistols được sử dụng nhiều nhất và nó cũng đem lại tính hiệu quả cao nhất trong tất cả các loại pistols. Là một loại súng khá dễ dàng sử dụng và được nhiều người đưa lên làm lựa chọn hàng đầu. Usp có độ chính xác cao, độ recoil (độ giật) thấp và khả năng sát thương khá cao. Chỉ cần 2 viên usp Headshot bạn có thể hạ gục đối thủ ở tầm gần, nó thực sự là một loại pistol hoàn hảo. Vấn đề của những người mới chơi là họ chưa kiểm soát được độ giật và tốc độ bắn của usp – Giọng Lăng Phong đều đều giảng giải cho Bảo Phương nghe.
Bảo Phương chăm chú lắng nghe lời giảng của Lăng Phong, ánh mắt nhìn vào khẩu súng trên tay cậu.
- Usp có đường đạn đi cực kỳ ổn định và như mọi loại súng nó có xu hướng đi lên trên do độ giật của súng. Tuy nhiên nếu để ý một chút, em có thể thấy đạn của usp đi theo một đường thẳng từ dưới lên trên. Ở cự ly gần, hãy cố gắng bắn với tốc độ càng nhanh càng tốt. Usp có hướng đi dần lên trên chứ ít bị lệch sang bên cạnh nên khi bắn ở những viên sau nên để crosshair thấp xuống một chút. Luôn cố gắng nhằm vào đầu đối phương – Lăng Phong vừa nói vừa giương súng nhắm vào bia làm mẫu cho Bảo Phương xem.
- Ở cự ly trung bình và xa, tốc độ bắn tỷ lệ nghịch với khoảng cách. Điều quan trọng là em phải đánh giá xem được khoảng cách đó sẽ bắn với tốc độ nào là hợp lý. Bên cạnh đó ngồi xuống bắn giúp cho đường đạn đi chính xác hơn. Chú ý khi em di chuyển, hoặc đứng ở những vị trí như bậc thang lên xuống..v.v.. đường đạn sẽ đi không đúng với crosshair.
- Còn đây là khẩu glock18 – Lăng Phong buông khẩu Usp ra, đặt nhẹ nhàng lên bàn rồi cầm trên tay một khẩu súng khác giới thiệu - Glock18 có sức sát thương không cao ở cự ly xa nhưng bù lại Glock18 có những ưu điểm không thể bỏ qua. Em có thể vừa chạy vừa bắn với chính xác cao và hãy yên tâm rằng có tới tận 20 viên đạn trọng băng. Đừng xem thường nó, Glock18 nếu biết sử dụng đúng cách thì là một loại súng lục cực kỳ nguy hiểm, nhất là ở rounds đầu tiên khi đối phương không có vesthelm (mũ giáp đầu).
- Đả hiểu rồi chứ? – Lăng Phong nhìn Bảo Phương hỏi.
Cô lặng lẽ gật đầu, cô đang từng bước chạm vào niềm đam mê của anh trai mình, cũng từng bước chạm vào hung khí giết chết ba mình. Sắc mặt Bảo Phương trầm lại hiện lên cái nhìn đau đớn.
- Muốn bắn súng tốt, thì đầu tiên phải xác định mắt khỏe. Thông thường thì mắt khỏe ở cùng bên với tay thuận của bạn nhưng điều này không phải luôn luôn đúng cho nên em phải xác định xem mắt bên nào của em có thể nhìn tốt hơn. Khum hai tay lại đi – Lăng Phong nhìn Bảo Phương nói.
Bảo Phương lúng túng, không biết phải khum lại như thế nào thì Lăng Phong bước đến phía sau lưng cô, nắm lấy hai tay cô khum lại tạo hình tam giác với ngón trỏ và ngón cái. Sau đó xoay nhẹ người cô theo cơ thể chuyển động của mình hướng về cây súng trên mặt bàn.
Khi Lăng Phong áp sát người Bảo Phương hơi ấm cơ thể cậu tỏa ra phía sau lưng cô, giọng nói cậu phủ trên đỉnh đầu cô. Cơ thể hai người chạm nhau khiến Bảo Phương có chút ngượng ngùng. Giống như Lăng Phong đã nói, dạy bắn có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, nhưng bảo Phương không cảm thấy sự trêu đùa trong hành động của Lăng Phong mà là sự nghiêm túc giảng dạy. Thật sự nghiêm túc. Trong vòng tay của Lăng Phong, bảo Phương cảm nhận được bờ ngực rộng rãi khỏe mạnh của cậu, mang lại cho người khác cảm giác an toàn . Nhớ lại bàn tay siết chặt lấy tay mình trấn an:”Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em”, cái cảm giác lúc nhỏ lại ùa về.
Bảo Phương nghiêng đầu ngước nhìn Lăng Phong, cố nhìn xem Lăng Phong và cậu bé năm xưa có phải là một hay không? Dẫu biết Lăng Phong rất đẹp trai, nhưng nhìn gần cậu như vậy là lần đầu tiên của Bảo Phương. Vầng trán cậu nhô cao đỉnh đạt, ánh mắt nghiêm nghị rất có sự uy hiếp, chóp mũi cao, vành môi không dày không mỏng khi nhếch lên thì cuốn hút vô cùng.
- Em cứ nhìn anh như vậy anh sẽ không kìm được mà hôn em cho xem – Giọng trêu đùa của Lăng Phong bỗng vang lên khiến Bảo Phương thoát khỏi cái nhìn ngây người kia. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vội quay đầu đi, rút tay ra khỏi tay Lăng Phong sau đó hất người cậu ra khỏi người mình nói:
- Tôi tự làm.
Lăng Phong nhìn ve lúng túng đưa tay tập nhìn tìm mắt khỏe của Bảo Phương thì che miệng cười khúc khích. - Đùng….- Phát súng đầu tiên trong đời Bảo Phương vang lên như mang hết tinh thần của cô dồn vào đó.
- Bốp…bốp….bốp…Không tồi chút nào – Lăng Phong sau khi hướng dẫn tư thế và cách bắn súng bắn súng rồi đứng dựa lưng vào tường nhìn Bảo Phương mặt lạnh như tiền vươn tay bắn phát súng đầu tiên.
- Anh tập trong bao lâu – Bảo Phương quay lại nhìn Lăng Phong hỏi.
- Bao lâu cái gì? – Lăng Phong hiểu Bảo Phương muốn hỏi mình cái gì nhưng cậu vẫn vờ hỏi lại.
- Bắn ngay hồng tâm lấy điểm tuyệt đối – Bảo Phương lặp tức đưa ra câu hỏi rõ ràng hơn.
Lăng Phong đứng thẳng dậy thoát khỏi vách tường tiến thẳng đến chỗ Bảo Phương lấy cây súng trên tay cô chĩa súng về phía tâm bắn,
- Đùng….
Phát súng ngay tâm bắn, điểm tuyệt đối. Nhưng vấn đề là ánh mắt cậu không tập trung về phía tâm bắn mà nhìn chằm chằm vào Bảo Phương. Sắc mặt Bảo Phương đanh lại hít thật mạnh, toàn thân run nhẹ một cái. Vẫn thường nhìn thấy tivi chiếu cảnh người ta bịt mắt bắn về phía tâm bắn nhưng Lăng Phong thậm chí còn chưa hề ngắm qua.
- Ngay lần đầu sao? – Bảo Phương không tin vào suy nghĩ của mình và cảm giác Lăng Phong tạo ra, ngay cả anh Bảo nam của cô cũng phải tập luyện nhiều mới có thể thành công.
- Đúng vậy – Lăng Phong cười đáp – Cái chính là sự bình tĩnh và cảm nhận của bản thân.
“ Cái chính là sự bình tĩnh và cảm nhận của bản thân con, con sẽ thi tốt nếu con tin vào chính mình” – Bảo Phương nhớ lại lời của ba mình nói với Bảo Nam trước cuộc thi cuối cùng trong đời của cậu.
Vẻ mặt đau đớn và nhung nhớ hiện lên nét mặt của Bảo Phương, cô đưa tay sờ lên chiếc vòng lục của mình. Nó là thứ ánh sáng giúp cô xua đi đêm tối sợ hãi nhưng đồng thời cũng là thứ nhắc nhở cô không quên những kỷ niệm xưa, cái chết đau thương của ba mình.
Lăng Phong tinh ý nhìn thái độ của Bảo Phương thì biết cô suy nghĩ gì liền nói:
- Hôm nay tập đến đây thôi.
Bảo phương gật đầu rồi xách túi ra về.
- Để anh đưa em về - Lăng Phong đề nghị.
- Không cần, tôi có thể tự về - Bảo Phương dứt khoát từ chối. Cô không muốn để Lăng Phong tiếp cận mình nhiều quá. Mối quan hệ giờ đây chỉ là người dạy và người học bắn súng mà thôi.
Đợi Bảo Phương ra về, Lap mới bắt đầu xuất hiện, ông ta hút điếu thuốc, chầm chậm nhã khói nói:
- Con bé cũng rất có tài năng, đúng là con nhà tông. Nếu chịu để tôi đào tạo, chắc chắn sẽ thành tái nhanh chóng.
- Tôi cảnh cáo ông, không được đụng đến cô bé – Lăng Phong ghiến răng nhìn Lap cảnh cáo.
- Haha, cậu định giữ tâm hồn trong sạch cho cô bé à. Thôi được, ta thấy cô bé đó cũng khá thú vị đó, có thể làm cậu bận tâm đến thế – Lap cười nói.
- Là do tôi nợ cô ấy – Lăng Phong trầm giọng đáp.
******
- Cậu chủ ! Có chút chuyện cần bàn thảo – Một người đàn ông có ánh mắt lạnh băng, gương mặt có một vết thẹo chạy dọc trên trán xuống thái dương.
- Chú Minh! Chú nói đi – Lăng Phong nhìn người đàn ông trước mặt mình nhẹ nhàng bảo.
Lăng Phong đối với người đàn ông này rất kính trọng, ông ta là người săn sóc cậu từ tấm bé đến lớn, năm đó nếu không nhờ ông đưa người đến kịp thời đến cứu thì chắc chắn cậu và Bảo Phương đã bị giết chết nếu bọn chúng tìm thấy. Từ nhỏ chịu sự dạy dỗ và huấn luyện khắc nghiệt của chú Minh, cùng với sự yêu thương bao bọc của ông ta, Lăng Phong mới thoát chết nhiều phen. Có thể nói nếu không có ông ấy, Lăng Phong không còn sống đến bây giờ.
- Bên Cầm Long hình như có động tĩnh. Dường như đang tranh chấp làm ăn với ông chủ lần nữa. Có thể bọn chúng sẽ chuyển mục tiêu về phía cậu để đe dọa . Cậu phải cẩn thận một chút , nếu không có chuyện gì tốt nhất đừng đi ra ngoài. Tôi sẽ cho người theo sát cậu ngày đêm – Chú Minh khẽ nhắc nhở.
- Cám ơn chú nhắc nhở, cháu sẽ chú ý nhưng tự cháu có cách bảo vệ mình. Chú không cần phải cho người theo sát cháu đâu – Lăng Phong gật đầu đáp, ánh mắt cậu nhìn về phía người đàn ông này với vẻ kính trọng.
Người đàn ông này biết ý cậu đã quyết sẽ không có gì thay đổi được nữa bèn cúi đầu chào nói
- Không có chuyện gì nữa tôi đi đây.
Nói rồi ông ta quay lưng bỏ đi ra ngoài nhưng:
- Chú Minh! – Lăng Phong chợt gọi lại
Người đàn ông từ từ quay lại dò hỏi.
- Trước giờ cháu đều xem chú như cha mình.
Trước sự bày tỏ của Lăng Phong, khóe mắt người đàn ông này giật giật, rồi gật đầu lui ra.
Người đàn ông đó vừa đi ra thì sắc mặt Tần Phong bỗng thay đổi, cậu bấm nút một cái đầu dây bên kia lập tức nhận điện:
- Chuẩn bị đi – Lăng Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Haha….cậu chủ, cậu muốn chuẩn bị gì? – Giọng Jay giễu cợt – Muốn tôi cho người theo bảo vệ cậu à, vậy sao không nhận lời của chú Minh đi cho rồi.
- Ngậm họng lại đi kẻo mình cắt cái lưỡi của cậu – Lăng Phong bực tức đe dọa.
- Rồi rồi…cậu định thực hiện câu nói: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất à – Jay giả vờ nghiêm túc hỏi lại.
- Là cậu, cậu có chịu ở vào cái chỗ an toàn nhất nhưng thực chất là chỗ nguy hiểm nhất không? Bên ngoài bọn chúng khó xác định được hướng đi của cậu. Nhưng ở lại trong nhà này chẳng khác nào ngồi một chỗ chờ bọn chúng đến giết mình – Lăng Phong lạnh lùng nói.
- Haiz! Phòng được giặc ngoài, nhưng không phòng được giặc bên trong. Được rồi, yên tâm đi, mình sẽ sắp xếp ổn thỏa – Jay gật đầu cười khục khặc nói.
Lăng Phong cúp máy xuống, đưa tay loay loay thái đương của mình. Cậu thật sự shock trước thông tin mà Jay điều tra được.
- Không được – Lăng Phong trầm tư rồi đáp.
- Tại sao? - Bảo Phương quay đầu sang hỏi.
- Đơn giản là không thích hợp với em – Lăng Phong lạnh lùng đáp rồi lấy cây súng ra khỏi tay Bảo Phương.
- Chẳng lẽ chỉ thích hợp với loại người như anh thôi sao – Bảo Phương giận dữ nói khi bị giành lấy cây súng.
- Phải, súng đạn chỉ thích hợp với loại người như bọn anh, không thích hợp với em chút nào hết – Khóe môi Lăng Phong co giật khi nghe Bảo Phương nói hai chữ: “loại người”
Trong lòng cậu cảm thấy có chút buồn bã vô cùng, quả thật cậu và cô thuộc hai thế giới khác nhau. Cậu trả lời Bảo Phương với giọng trầm buồn. Bảo Phương vô tình nói ra ý nghĩ phân chia thân phận giữa hai người, nói xong cô thấy hối hận vô cùng. Khi nghe Lăng Phong nói vậy, trong lòng càng thấy bối rối hơn, cô xoay mặt ra cửa lí nhí nói:
- Xin lỗi.
- Chuyện gì? – Nét mặt trầm buồn của Lăng Phong trong thoáng chốc bị lời xin lỗi của Bảo Phương cuốn bay đi chỉ còn nét giuễu cợt trêu chọc cô mà thôi.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương nháy mắt tinh nghịch hỏi lại khiến Bảo phương cũng không còn cảm giác áy náy. Cô hất mặt quay đi chỗ khác tránh nhìn ánh mắt của Lăng Phong, không khí bỗng trở nên im ắng lại. Lát sau, Lăng Phong bỗng lên tiếng hỏi:
- Tại sao lại muốn học bắn súng?
- Chẳng tại sao cả, đơn giản là vì thích thôi – Bảo Phương không quay lại mà đáp.
- Một khi đã cầm súng trên tay thì số phận sẽ gắn liền với nó, mà cuộc đời của người cầm súng nguy hiểm khôn lường, một cô gái như em không nên day vào – Lăng Phong trầm giọng khuyên.
- Chuyện của tôi không cần anh quản. Anh không dạy cũng sẽ có người khác dạy – Bảo Phương quay người lại đối mặt với Lăng Phong chậm rãi nói, ánh mắt cương quyết nhìn cậu bày tỏ sự không thay đổi ý định của mình .
Lăng Phong trước ánh mắt cương quyết của Bảo Phương cuối cùng cũng chịu thua, thở dài nói:
- Được! Anh sẽ dạy em. Để người khác dạy thì chẳng thà anh dạy. Với lại…
Lăng Phong nhìn Bảo Phương với ánh mắt gian xảo, khóe môi nhếch lên cười mĩm:
- Cơ hội tiếp xúc gần hơn.
Bảo Phương nghe vậy liền lườm cho Lăng Phong một cái, còn Jay thì phá ra cười ngất.
Tại một bãi tập bắn, Lăng Phương cầm một cây súng lục đưa trước mặt Bảo Phương nói:
- Súng lục Pistols có ba loại: Usp viết tắt của Universal Self-Loading Pistol, Glock18 và DE viết tắt của Desert Eagle. Đây là ba loại pistols được sử dụng nhiều nhất và nó cũng đem lại tính hiệu quả cao nhất trong tất cả các loại pistols. Là một loại súng khá dễ dàng sử dụng và được nhiều người đưa lên làm lựa chọn hàng đầu. Usp có độ chính xác cao, độ recoil (độ giật) thấp và khả năng sát thương khá cao. Chỉ cần 2 viên usp Headshot bạn có thể hạ gục đối thủ ở tầm gần, nó thực sự là một loại pistol hoàn hảo. Vấn đề của những người mới chơi là họ chưa kiểm soát được độ giật và tốc độ bắn của usp – Giọng Lăng Phong đều đều giảng giải cho Bảo Phương nghe.
Bảo Phương chăm chú lắng nghe lời giảng của Lăng Phong, ánh mắt nhìn vào khẩu súng trên tay cậu.
- Usp có đường đạn đi cực kỳ ổn định và như mọi loại súng nó có xu hướng đi lên trên do độ giật của súng. Tuy nhiên nếu để ý một chút, em có thể thấy đạn của usp đi theo một đường thẳng từ dưới lên trên. Ở cự ly gần, hãy cố gắng bắn với tốc độ càng nhanh càng tốt. Usp có hướng đi dần lên trên chứ ít bị lệch sang bên cạnh nên khi bắn ở những viên sau nên để crosshair thấp xuống một chút. Luôn cố gắng nhằm vào đầu đối phương – Lăng Phong vừa nói vừa giương súng nhắm vào bia làm mẫu cho Bảo Phương xem.
- Ở cự ly trung bình và xa, tốc độ bắn tỷ lệ nghịch với khoảng cách. Điều quan trọng là em phải đánh giá xem được khoảng cách đó sẽ bắn với tốc độ nào là hợp lý. Bên cạnh đó ngồi xuống bắn giúp cho đường đạn đi chính xác hơn. Chú ý khi em di chuyển, hoặc đứng ở những vị trí như bậc thang lên xuống..v.v.. đường đạn sẽ đi không đúng với crosshair.
- Còn đây là khẩu glock18 – Lăng Phong buông khẩu Usp ra, đặt nhẹ nhàng lên bàn rồi cầm trên tay một khẩu súng khác giới thiệu - Glock18 có sức sát thương không cao ở cự ly xa nhưng bù lại Glock18 có những ưu điểm không thể bỏ qua. Em có thể vừa chạy vừa bắn với chính xác cao và hãy yên tâm rằng có tới tận 20 viên đạn trọng băng. Đừng xem thường nó, Glock18 nếu biết sử dụng đúng cách thì là một loại súng lục cực kỳ nguy hiểm, nhất là ở rounds đầu tiên khi đối phương không có vesthelm (mũ giáp đầu).
- Đả hiểu rồi chứ? – Lăng Phong nhìn Bảo Phương hỏi.
Cô lặng lẽ gật đầu, cô đang từng bước chạm vào niềm đam mê của anh trai mình, cũng từng bước chạm vào hung khí giết chết ba mình. Sắc mặt Bảo Phương trầm lại hiện lên cái nhìn đau đớn.
- Muốn bắn súng tốt, thì đầu tiên phải xác định mắt khỏe. Thông thường thì mắt khỏe ở cùng bên với tay thuận của bạn nhưng điều này không phải luôn luôn đúng cho nên em phải xác định xem mắt bên nào của em có thể nhìn tốt hơn. Khum hai tay lại đi – Lăng Phong nhìn Bảo Phương nói.
Bảo Phương lúng túng, không biết phải khum lại như thế nào thì Lăng Phong bước đến phía sau lưng cô, nắm lấy hai tay cô khum lại tạo hình tam giác với ngón trỏ và ngón cái. Sau đó xoay nhẹ người cô theo cơ thể chuyển động của mình hướng về cây súng trên mặt bàn.
Khi Lăng Phong áp sát người Bảo Phương hơi ấm cơ thể cậu tỏa ra phía sau lưng cô, giọng nói cậu phủ trên đỉnh đầu cô. Cơ thể hai người chạm nhau khiến Bảo Phương có chút ngượng ngùng. Giống như Lăng Phong đã nói, dạy bắn có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, nhưng bảo Phương không cảm thấy sự trêu đùa trong hành động của Lăng Phong mà là sự nghiêm túc giảng dạy. Thật sự nghiêm túc. Trong vòng tay của Lăng Phong, bảo Phương cảm nhận được bờ ngực rộng rãi khỏe mạnh của cậu, mang lại cho người khác cảm giác an toàn . Nhớ lại bàn tay siết chặt lấy tay mình trấn an:”Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em”, cái cảm giác lúc nhỏ lại ùa về.
Bảo Phương nghiêng đầu ngước nhìn Lăng Phong, cố nhìn xem Lăng Phong và cậu bé năm xưa có phải là một hay không? Dẫu biết Lăng Phong rất đẹp trai, nhưng nhìn gần cậu như vậy là lần đầu tiên của Bảo Phương. Vầng trán cậu nhô cao đỉnh đạt, ánh mắt nghiêm nghị rất có sự uy hiếp, chóp mũi cao, vành môi không dày không mỏng khi nhếch lên thì cuốn hút vô cùng.
- Em cứ nhìn anh như vậy anh sẽ không kìm được mà hôn em cho xem – Giọng trêu đùa của Lăng Phong bỗng vang lên khiến Bảo Phương thoát khỏi cái nhìn ngây người kia. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vội quay đầu đi, rút tay ra khỏi tay Lăng Phong sau đó hất người cậu ra khỏi người mình nói:
- Tôi tự làm.
Lăng Phong nhìn ve lúng túng đưa tay tập nhìn tìm mắt khỏe của Bảo Phương thì che miệng cười khúc khích. - Đùng….- Phát súng đầu tiên trong đời Bảo Phương vang lên như mang hết tinh thần của cô dồn vào đó.
- Bốp…bốp….bốp…Không tồi chút nào – Lăng Phong sau khi hướng dẫn tư thế và cách bắn súng bắn súng rồi đứng dựa lưng vào tường nhìn Bảo Phương mặt lạnh như tiền vươn tay bắn phát súng đầu tiên.
- Anh tập trong bao lâu – Bảo Phương quay lại nhìn Lăng Phong hỏi.
- Bao lâu cái gì? – Lăng Phong hiểu Bảo Phương muốn hỏi mình cái gì nhưng cậu vẫn vờ hỏi lại.
- Bắn ngay hồng tâm lấy điểm tuyệt đối – Bảo Phương lặp tức đưa ra câu hỏi rõ ràng hơn.
Lăng Phong đứng thẳng dậy thoát khỏi vách tường tiến thẳng đến chỗ Bảo Phương lấy cây súng trên tay cô chĩa súng về phía tâm bắn,
- Đùng….
Phát súng ngay tâm bắn, điểm tuyệt đối. Nhưng vấn đề là ánh mắt cậu không tập trung về phía tâm bắn mà nhìn chằm chằm vào Bảo Phương. Sắc mặt Bảo Phương đanh lại hít thật mạnh, toàn thân run nhẹ một cái. Vẫn thường nhìn thấy tivi chiếu cảnh người ta bịt mắt bắn về phía tâm bắn nhưng Lăng Phong thậm chí còn chưa hề ngắm qua.
- Ngay lần đầu sao? – Bảo Phương không tin vào suy nghĩ của mình và cảm giác Lăng Phong tạo ra, ngay cả anh Bảo nam của cô cũng phải tập luyện nhiều mới có thể thành công.
- Đúng vậy – Lăng Phong cười đáp – Cái chính là sự bình tĩnh và cảm nhận của bản thân.
“ Cái chính là sự bình tĩnh và cảm nhận của bản thân con, con sẽ thi tốt nếu con tin vào chính mình” – Bảo Phương nhớ lại lời của ba mình nói với Bảo Nam trước cuộc thi cuối cùng trong đời của cậu.
Vẻ mặt đau đớn và nhung nhớ hiện lên nét mặt của Bảo Phương, cô đưa tay sờ lên chiếc vòng lục của mình. Nó là thứ ánh sáng giúp cô xua đi đêm tối sợ hãi nhưng đồng thời cũng là thứ nhắc nhở cô không quên những kỷ niệm xưa, cái chết đau thương của ba mình.
Lăng Phong tinh ý nhìn thái độ của Bảo Phương thì biết cô suy nghĩ gì liền nói:
- Hôm nay tập đến đây thôi.
Bảo phương gật đầu rồi xách túi ra về.
- Để anh đưa em về - Lăng Phong đề nghị.
- Không cần, tôi có thể tự về - Bảo Phương dứt khoát từ chối. Cô không muốn để Lăng Phong tiếp cận mình nhiều quá. Mối quan hệ giờ đây chỉ là người dạy và người học bắn súng mà thôi.
Đợi Bảo Phương ra về, Lap mới bắt đầu xuất hiện, ông ta hút điếu thuốc, chầm chậm nhã khói nói:
- Con bé cũng rất có tài năng, đúng là con nhà tông. Nếu chịu để tôi đào tạo, chắc chắn sẽ thành tái nhanh chóng.
- Tôi cảnh cáo ông, không được đụng đến cô bé – Lăng Phong ghiến răng nhìn Lap cảnh cáo.
- Haha, cậu định giữ tâm hồn trong sạch cho cô bé à. Thôi được, ta thấy cô bé đó cũng khá thú vị đó, có thể làm cậu bận tâm đến thế – Lap cười nói.
- Là do tôi nợ cô ấy – Lăng Phong trầm giọng đáp.
******
- Cậu chủ ! Có chút chuyện cần bàn thảo – Một người đàn ông có ánh mắt lạnh băng, gương mặt có một vết thẹo chạy dọc trên trán xuống thái dương.
- Chú Minh! Chú nói đi – Lăng Phong nhìn người đàn ông trước mặt mình nhẹ nhàng bảo.
Lăng Phong đối với người đàn ông này rất kính trọng, ông ta là người săn sóc cậu từ tấm bé đến lớn, năm đó nếu không nhờ ông đưa người đến kịp thời đến cứu thì chắc chắn cậu và Bảo Phương đã bị giết chết nếu bọn chúng tìm thấy. Từ nhỏ chịu sự dạy dỗ và huấn luyện khắc nghiệt của chú Minh, cùng với sự yêu thương bao bọc của ông ta, Lăng Phong mới thoát chết nhiều phen. Có thể nói nếu không có ông ấy, Lăng Phong không còn sống đến bây giờ.
- Bên Cầm Long hình như có động tĩnh. Dường như đang tranh chấp làm ăn với ông chủ lần nữa. Có thể bọn chúng sẽ chuyển mục tiêu về phía cậu để đe dọa . Cậu phải cẩn thận một chút , nếu không có chuyện gì tốt nhất đừng đi ra ngoài. Tôi sẽ cho người theo sát cậu ngày đêm – Chú Minh khẽ nhắc nhở.
- Cám ơn chú nhắc nhở, cháu sẽ chú ý nhưng tự cháu có cách bảo vệ mình. Chú không cần phải cho người theo sát cháu đâu – Lăng Phong gật đầu đáp, ánh mắt cậu nhìn về phía người đàn ông này với vẻ kính trọng.
Người đàn ông này biết ý cậu đã quyết sẽ không có gì thay đổi được nữa bèn cúi đầu chào nói
- Không có chuyện gì nữa tôi đi đây.
Nói rồi ông ta quay lưng bỏ đi ra ngoài nhưng:
- Chú Minh! – Lăng Phong chợt gọi lại
Người đàn ông từ từ quay lại dò hỏi.
- Trước giờ cháu đều xem chú như cha mình.
Trước sự bày tỏ của Lăng Phong, khóe mắt người đàn ông này giật giật, rồi gật đầu lui ra.
Người đàn ông đó vừa đi ra thì sắc mặt Tần Phong bỗng thay đổi, cậu bấm nút một cái đầu dây bên kia lập tức nhận điện:
- Chuẩn bị đi – Lăng Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Haha….cậu chủ, cậu muốn chuẩn bị gì? – Giọng Jay giễu cợt – Muốn tôi cho người theo bảo vệ cậu à, vậy sao không nhận lời của chú Minh đi cho rồi.
- Ngậm họng lại đi kẻo mình cắt cái lưỡi của cậu – Lăng Phong bực tức đe dọa.
- Rồi rồi…cậu định thực hiện câu nói: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất à – Jay giả vờ nghiêm túc hỏi lại.
- Là cậu, cậu có chịu ở vào cái chỗ an toàn nhất nhưng thực chất là chỗ nguy hiểm nhất không? Bên ngoài bọn chúng khó xác định được hướng đi của cậu. Nhưng ở lại trong nhà này chẳng khác nào ngồi một chỗ chờ bọn chúng đến giết mình – Lăng Phong lạnh lùng nói.
- Haiz! Phòng được giặc ngoài, nhưng không phòng được giặc bên trong. Được rồi, yên tâm đi, mình sẽ sắp xếp ổn thỏa – Jay gật đầu cười khục khặc nói.
Lăng Phong cúp máy xuống, đưa tay loay loay thái đương của mình. Cậu thật sự shock trước thông tin mà Jay điều tra được.
/94
|