Khói lửa nhân gian

Chương 10: Bơ-thành phần quan trọng nhất của bánh quy(1)

/10


Gặp vài vấn đề với cốc cốc, xém chút xử tử nó rồi, may là sửa lại kịp. Trễ bài quá rồi, mong mọi người thứ lỗi!!!

Chương 2: Bơ-thành phần quan trọng nhất của bánh quy

“Em nói đi, em làm sao vậy?” Trần Mặc nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt cô, dưới môi lạnh lẽo, hệ thống sưởi của căn phòng được mở rất tốt, làm sao có thể lạnh đến thế này? Trần Mặc vội vàng ôm cô lên giường, xốc chăn lên nhét người vào rồi quấn chăn kín lại.

Miêu Uyển ngoan ngoãn, không rên tiếng nào tùy Trần Mặc ôm qua ôm lại, Trần Mặc bước vào phòng tắm vắt khăn nóng lau mặt cho Miêu Uyển, sau đó lặng lẽ cầm di động vào phòng tắm gọi điện cho Nguyên Kiệt. Từ khi trở về Nguyên Kiệt ôm tâm trạng sợ hãi chờ cuộc gọi này, Trần Mặc chưa kịp mở miệng hỏi chuyện, cậu ta đã nhận hết tội.

Trần Mặc biết mình uống rượu vào thế nào cũng có chuyện, thế nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ đến mức này, anh một bên nghe Nguyên Kiệt lắp bắp kể tội của cậu ta, một bên tựa trán lên tường gạch men nhằm giảm bớt sự đau buốt trong đầu.

Câu chuyện này là một chuỗi sai lầm hoang đường, không phải sao?

Trần Mặc nghĩ từ đầu đến cuối, không biết phải trách ai đây!

Không có mười phần ác ý (cố tình chơi xấu theo kiểu của người xấu xa, ác độc), cũng không ai có âm mưu quỷ kế, trong thực tế, tình huống ngoài ý muốn luôn xảy ra và nó khiến người ta không thể nói gì. Tựa như mỗi người làm sai một chút, nếu đám lính vô lại kia không lộn xộn, nếu anh không uống rượu, nếu Miêu Uyển và nhân viên khách sạn không cãi vã, nếu mẹ không lấy tiền mừng đi. . . . . . .Thế nhưng trên đời không có chữ nếu, tất cả những việc đó đã xảy ra.

Vì thế gây ra hậu quả không thể cứu vãn, và hậu quả đó đổ ập lên người vợ yếu mềm của anh, cô đã phải một mình chịu đựng tất cả.

Trần Mặc nghĩ về mấy tiếng đồng hồ mà anh say rượu ngủ mê man, Miêu Uyển phải như thế nào đối mặt với những người khách mời xa lạ, như thế nào bó gối ngồi một góc trong căn phòng trống trải, rơi lệ trong thinh lặng, chỉ nghĩ thế thôi anh đã muốn bóp chết bản thân, tất cả là lỗi của anh, không thể nghi ngờ nữa! Anh đã đồng ý cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, anh đã đồng ý sẽ bảo vệ cô, không cho bất cứ kẻ nào ức hiếp cô.

Nhưng dù một cái trong đó anh cũng không làm được!

Trần Mặc tìm số của Tô Hội Hiền trong danh bạ rồi gọi qua cảm ơn cô ấy, Tô Hội Hiền nói nhiều lời nhưng ý chính là khuyên Trần Mặc nhất định phải nhường nhịn Miêu Uyển, dù Miêu Uyển có nổi nóng cũng là lẽ thường, cả đời người con gái chỉ có duy nhất một hôn lễ, anh nếu làm cho cô ấy mất hứng, cả đời cô ấy sẽ không vui vẻ.

Trần Mặc đáp lại ừ, cô ấy muốn giết tôi thì để cô ấy giết.

Trần Mặc lại vắt khăn nóng đem ra ngoài, bỗng nhiên Miêu Uyển ôm lấy anh khóc, nghẹn ngào nói: “Trần Mặc, mẹ em rất tức giận, bà rất tức giận, bà nói không quan tâm đến em nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trần Mặc cảm thấy trái tim của mình như bị vật gì đó hung hăng đâm vào, nhưng cảm giác sâu sắc sau khi bị đâm không phải là đau đớn mà là nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng anh thấy rất may mắn khi Miêu Uyển nói: “Trần Mặc, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mà không phải lời chất vấn: “Trần Mặc, anh nói em phải làm sao bây giờ!”

Trần Mặc ôm chặt Miêu Uyển nói: “Không có việc gì, mẹ không phải không cần em, mẹ sẽ không bỏ mặc em.”

Miêu Uyển nắm lấy áo Trần Mặc lớn tiếng khóc, nỗi uất ức cùng sợ hãi tích tụ đã lâu trong Miêu Uyển tuôn trào như thủy triều lên, cô chịu đựng cả một ngày, mệt mỏi như thế, vô lực như thế, cuối cùng cũng có người ôm lấy cô cho cô khóc một hồi. Thậm chí Miêu Uyển chưa khóc đủ đã mệt mỏi đến mức ngủ quên, lúc ngủ vẫn nắm chặt vạt áo của Trần Mặc, trong mơ thường nhỏ giọng nức nở.

Trần Mặc ôm cô ngồi một đêm như thế, đầu vẫn rất đau, hậu quả của việc say rượu.

Lúc nửa đêm Miêu Uyển có tỉnh lại một lần, uống chút nước rồi xoay người ngủ tiếp, khi trời sáng bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy bốn bức tường thì kiên quyết muốn về nhà, đời này cô không muốn nhìn thấy khách sạn này nữa. Bởi vì phòng tặng nên trả phòng rất nhanh, Miêu Uyển lao ra khỏi khách sạn vội vàng gọi xe, giống như né tránh bệnh dịch, giống như muốn ném ác mộng đời cô ở lại nơi này.

Vốn khi trở về nhà Trần Mặc đã chuẩn bị tốt chờ Miêu Uyển nổi nóng, nhưng Miêu Uyển tắm rửa xong thay áo ngủ, nhìn thấy anh vẫn đứng đó ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đi tắm?”

Trần Mặc sử dụng tốc độ thần thánh khi chiến đấu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi chạy ra ngoài, lúc này Miêu Uyển đang nằm sắp ngủ trên giường, Trần Mặc đứng bên giường nhẹ nhàng khều cô một cái, Miêu Uyển xua xua tay nói đừng phiền em, để em ngủ chút đi! Trần Mặc đứng đơ ra một hồi, không biết có chuyện gì xảy ra không nên không dám rời đi, chỉ có thể đứng chờ bên giường.

Miêu Uyển ngủ đến giữa trưa mới hoàn toàn tỉnh táo, cô mở to đôi mắt trong veo sửng sốt nhìn Trần Mặc một hồi lâu. Vẻ mặt của Miêu Uyển từ mở mịt  đến im lặng trầm tư, dần dần trên gương mặt xuất hiện nét ưu thương, hai tay cô ôm lấy gương mặt nói: “Trần Mặc, em đau quá!”

Miêu Uyển không hề khóc, thậm chí bây giờ trông cô có vẻ bình tĩnh hơn trước, nhưng Trần Mặc cảm thấy Miêu Uyển của ngày hôm qua ôm anh khóc lớn, kêu gào hỏi chúng ta phải làm sao bây giờ chân thật hơn Miêu Uyển của bây giờ. Anh suy nghĩ trong chốc lát hỏi lại: “Em muốn anh làm thế nào?”

Miêu Uyển sửng sốt, nhìn anh một cách kinh ngạc.

Trần Mặc hơi buồn bực, từ trước đến giờ anh luôn thích những việc rõ ràng lành mạch, như súng, như cuộc sống trong quân đội.

Đường đi của một viên đạn rất rõ ràng, ta không cần phải đoán trước đoán sau, đường đạn bắn ra phải luôn chính xác, khi ta nổ súng, ta phải biết rõ nơi nào sẽ xuất hiện vết đạn. Mọi thứ trong quân đội đều tuân theo quy chế, ta ăn gì mặc gì, nên làm gì không nên làm gì, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, ta không được phạm sai lầm, cho dù có phạm phải sai lầm, thì phải chịu hình phạt thích đáng.

Nhưng cuộc sống lại không giống như thế, cuộc sống không đơn giản tuân theo một quy luật nào hết.

“Trần Mặc, anh. . . . .Anh có ý gì?” Miêu Uyển nghi hoặc không hiểu gì.

“Chuyện này xảy ra là lỗi của anh, anh không nên uống rượu, cho nên, em muốn anh làm gì để em không tức giận nữa. . . . .” Trần Mặc vẫn chưa nói dứt câu thì nhìn thấy gương mặt tức giận của Miêu Uyển.

“Anh nói vậy là ý gì hả? Trần Mặc!” Máu nóng của Miêu Uyển cuồn cuộn sôi trào, nói vậy là thế nào, anh hỏi cô? Làm như thế nào? Cô nên hiểu nó như thế nào đây?

Miêu Uyển tức giận đến choáng váng cả đầu, không biết phải thể hiện tâm trạng lúc này của mình thế nào, chỉ có thể bật dậy quát to: “Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra ngoài ngay lập tức cho em!”

Trần Mặc chỉ chỉ ngoài cửa: “Anh phải đi thật sao?”

“Đi ra!” Miêu Uyển cầm gối ném vào anh.

Gối bay giữa nhà được Trần Mặc chụp lại đặt trên sô pha trong phòng khác, anh thật sự thay quần áo rồi đi ra ngoài, khi Miêu Uyển nghe thấy tiếng đóng cửa thì hoàn toàn không thể tin nổi, để chân trần chạy ra nhìn, quả nhiên không một bóng người, Miêu Uyển ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng căm giận đến nỗi khóc không ra nước mắt.

Rồi đột nhiên Miêu Uyển phát hiện mình lâm vào tình cảnh thật thảm thương, lúc nãy khi Trần Mặc nói câu kia với cô không thể nói nó không thành khẩn, theo sự hiểu biết của cô về anh, câu nói đó tuyệt đối không phải nói cho có, Trần Mặc rất nghiêm túc. Cô nói anh làm gì thì anh chắc chắn sẽ làm như vậy, cho dù bây giờ cô muốn anh chết, anh sẽ không một phút do dự mà nhảy ngay từ lầu 5 xuống, nhưng vấn đề ở đây, ai dám bảo anh làm vậy.

Miêu Uyển uống liền 3 ly nước lạnh, nhưng vẫn không giảm được lửa giận trong lòng.

“Anh nói em phải làm thế nào hả?”

Bây giờ em muốn anh làm gì??

Bây giờ em có thể để anh làm gì chứ! A a a! Miêu Uyển tức giận đập mạnh lên bàn, muốn phát điên lên.

Nếu anh ấy muốn xin lỗi, thì đã nói từ lâu rồi!

Lấy tiền của anh ấy, gặp quỷ, hôn lễ đã có rồi, tiền của cả hai đều đặt chung một chỗ, sổ tiết kiệm đặt trong ngăn kéo kia kìa.

Đánh anh ấy, chưa nói đến việc mình đánh anh ấy, chưa chắc anh ấy cảm giác được gì, nhưng nếu thật sự đánh mà anh ấy đau, thì người đau lòng không phải là bản thân sao!

Miêu Uyển tức giận đi lòng vòng trong phòng khách, tất cả uất ức, đau lòng, khổ sở. . . . . .hóa thành căm giận, gọi là cảm giác ấm ức, khiến cô cực kì khó chịu.

Nói đến Trần Mặc, anh ra ngoài một phần vì lánh nạn, phần khác là anh có việc phải làm. Anh đến ngân hàng rút tiền đi trả cho Tô Hội Hiền, bà chủ Tô rất kinh ngạc khi thấy Trần Mặc xuất hiện trước cửa, thầm nghĩ anh không lo ở nhà dỗ dành bà xã qua cơn giận, gấp gáp trả tiền làm gì!

Trần Mặc thẳng thắn nói Miêu Uyển đuổi anh ra ngoài, rảnh rỗi không làm gì nên đi trả tiền cho cô.

Tô Hội Hiền nghe xong vừa lễ phép mỉm cười, vừa cắn chặt răng, thốt lên vô cùng đau lòng nói tôi và anh không quen biết nhiều, nhưng dù có quen biết một chút thôi cũng muốn đập vài cái cho anh tỉnh ra! Tô Hội Hiền là phụ nữ, cô đứng trên lập trường của một người phụ nữ mà nói chuyện, không nhịn được khéo léo cường điệu rất nhiều lần tội danh của Trần Mặc khi làm Miêu Uyển phải chịu thêm uất ức.

Trần Mặc có thể không phải là một thương nhân giỏi giang, hoặc có thể không khôn khéo, nhưng anh tuyệt đối là một người thông minh, được khai sáng một chút, lại nghĩ đến ngày hôm qua Miêu Uyển như búp bê thủy tinh mong manh khóc không ngừng, trong lòng anh đau nhói từng cơn.

Tô Hội Hiền nói xong vài câu thì nhanh chóng đuổi Trần Mặc về, nói cho anh biết phụ nữ chính là như vậy, khi cô ấy muốn anh đi thì đó là lúc cô ấy cần anh ở lại, nếu cô ấy bảo anh đi mà anh đi thật, cô ấy sẽ hận anh cả đời!

Nhưng khi đến ngã tư đường Trần Mặc băn khoăn một lúc, vẫn quyết định đến nhà cha mẹ mình một lát.

Vi Nhược Kì rất kinh ngạc khi thấy Trần Mặc đứng ngoài cửa, theo hiểu biết của bà về đứa con trai này, tuyệt đối không có chuyện Trần Mặc sẽ về thăm nhà cha mẹ ngay hôm sau ngày cưới, bà cũng không tin con trai bà sẽ đến đây xin lỗi về hôn lễ hỗn loạn ngày hôm qua. Bà thản nhiên nhìn anh bình tĩnh đến gần, sau khi ngồi xuống câu đầu tiên anh nói lại là: “Con hy vọng mẹ có thể xin lỗi Miêu Uyển!”

Vi Nhược Kì sửng sốt, cảm thấy chắc mình nghe lầm rồi, thốt lên: “Con nói cái gì?”

“Con hy vọng mẹ có thể xin lỗi Miêu Uyển!” Trần Mặc đơn giản lập lại.

“Tại sao?” Vi Thái Hậu giận dữ.

Trần Mặc đơn giản nói chút chuyện về hôn lễ hỗn loạn ngày hôm qua, cuối cùng nói đến vấn đề tiền mừng. . . . . .

Vi Nhược Kì cười lạnh: “Tôi không thể lấy tiền mừng đi sao hả? Ngày hôm qua đều là khách mời của tôi và cha anh, bọn họ chịu đến tham dự và chi tiền ra cũng là nhìn vào mặt mũi của hai người chúng tôi, tương lai phần lễ này tôi phải trả lại, vậy thì có quan hệ gì đến anh? Tại sao tôi phải để tiền mừng lại đó cho anh?Tại sao sổ tiết kiệm anh gửi tôi giữ lại có việc báo mất giấy tờ xin làm lại?

Trầm Mặc nhíu mày, anh thật sự không cảm thấy có gì nên hay không nên ở đâu, nếu số tiền bên khách sạn để qua ngày mới đến thanh toán, lúc đó anh thậm chí sẽ không nghĩ đến vấn đề tiền mừng này, nếu Vi Nhược Kì muốn thì đưa cho bà thôi, dẫu sao bây giờ anh cũng không thiếu tiền, nhưng mà. . . . . .

“Mẹ mời nhiều người như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ? Còn có đoàn xe đón dâu nữa.” Trần Mặc nói.

“Có vấn đề gì được? Đừng nói bây giờ tôi chỉ có thể làm quy mô như vậy, dù cho hơn nữa tôi vẫn làm được, tôi xem ai dám nói gì! Anh yên tâm, bao nhiêu năm qua tôi và cha anh không làm được nhiều chuyện  lớn, nhưng tuyệt đối trong sạch! Không tham ô! Tuyệt đối không có tai vạ gì bay vào anh đâu!”

Trần Mặc hạ ánh mắt: “Ý con không phải vậy. . . .”

“Trần Mặc anh nghe cho kĩ đây!” Vi Nhược Kì nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng nói: “Tôi làm sai gì mà phải xin lỗi Miêu Uyển? Anh cũng biết thân thể ba anh không khỏe, không khí trong mấy loại khách sạn như thế, ông ấy không nên ở lâu. Hơn nữa lãnh đạo Tỉnh ủy có thể ngồi ăn với anh hai, ba tiếng sao? Có vấn đề gì khi tôi với cha anh tiễn họ về trước? Anh phải biết, từ đầu tôi đã không đồng ý hôn sự này. Nhưng ngày hôm qua tôi và cha anh vẫn đến dự hôn lễ, còn mời nhiều bạn bè như vậy là vì sao chứ? Vì chúng tôi muốn cho mọi người biết đây là con của chúng tôi, biết anh muốn kết hôn, đó là vợ của anh, trong tương lại còn mong mọi người giúp đỡ, đừng để người khác ức hiếp mấy người. Kết quả thế nào? Tiệc còn chưa bắt đầu, anh đã uống say, hai lão già chúng tôi phải đi giải thích với khách mời. Bây giờ chuyện thành ra như vậy thì đến oán trách tôi? Tôi có trách nhiệm gì với đứa con dâu mà mình không thích cơ chứ? Tôi có nghĩa vụ gì phải giúp anh hoàn thành hôn lễ hoàn mỹ của mình? Anh và vợ anh ở không vậy sao? Lúc mà tôi và cha anh lấy nhau, là cha anh ở dưới bếp phụ tôi rửa chén dĩa! Nói đến chuyện khác, khách sạn không phải có thể dời ngày thanh toán sao? Có vấn đề gì mà không để hai ngày sau rồi giải quyết? Không phải tôi xem thường người khác, Miêu Uyển kia đến chút việc nhỏ thế này cũng lo không xong, vậy cô ta có thể làm gì?”


*** (chỗ này tác giả cắt nga, yêm không liên quan)


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status