Khói lửa nhân gian

Chương 9: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(9)

/10


Chương 1.9:

Tô Hội Hiền quay qua lườm cô một cái, nhưng giờ phút này đầu óc Miêu Uyển chỉ là một mảnh trống rỗng, không nghe được điều gì. Miêu Giang đi tới nói cảm ơn, Tô Hội Hiền thoải mái giải thích, nói mình là bạn của Miêu Uyển, lúc trước do bận bịu, phải bay đi chỗ này chỗ nọ nên cũng không dám nhận thiệp mời, trùng hợp hôm nay ở Tây An nên ghé đây chúc mừng một phen, chuyện nhỏ này không đáng kể, hai ngày sau cùng Trần Mặc gặp mặt, dù sao tiền này Trần Mặc cũng phải trả lại. . . . . . vân vân.

Sắc mặt mấy người Miêu Giang đã dịu đi phần nào, ngược lại Nguyên Kiệt nghe xong thì lâm mờ mịt, thầm nghĩ đội trưởng quả thật lợi hại, cư nhiên quen biết với vị mỹ nữ nghĩa khí nhiều tiền này.

Quản lý cà thẻ xong, đem hóa đơn lên cho khách kí tên, Dương Vĩnh Ninh nhìn mấy con số hơi sửng sờ: “Năm vạn sáu?”

“Tổng cộng bốn mươi tám bàn, tuyệt đối không có sai sót.” Quản lý chém đinh chặt sắt nói.

“Thật nhiều họ hàng nha. . . . .” Tô Hội Hiền cảm thán, một bên nháy mắt ý bảo Dương Vĩnh Ninh mau chóng ký tên.

“Họ hàng không nhiều đâu chị, vì ba mẹ của Trần Mặc đều là người có chức quyền, nên phải mời nhiều người như thế.”

“Vậy sao, họ làm trong lĩnh vực gì?” Tô Hội Hiền theo thói quen thuận miệng hỏi.

“Hình như cục thuế vụ.”Miêu Uyển nghĩ chút lại nói: “Mẹ của anh ấy làm trong ban bảo vệ, nhưng hai năm trước cha ảnh bị bệnh nên đã nghỉ rồi.”

Tô Hội Hiền suy nghĩ một lát, do dự nhỏ giọng hỏi: “Ba của Trần Mặc có phải là Trần Chính Bình không?”

Miêu Uyển yên lặng gật đầu, chẳng qua giờ phút này tâm tư của cô không ở đây, căn bản không hứng thú quan tâm chức vị của cha chồng nhà mình.

Dương Vĩnh Ninh vừa kí tên vừa cười, cuối cùng hai tay đưa lại hóa đơn, nghiêm túc nói: “GOOD LUCK!”

Vẻ mặt của quản lý thể hiện cô không hiểu gì cả.

Làm người tốt thì làm cho đến cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, Tô Hội Hiền ở lại trấn an mọi người, khi sắp đi cũng đem theo mấy người nhân viên phục vụ đứng quanh đó ra ngoài, nên làm gì thì làm cái đó, để lại không gian cho gia đình Miêu Uyển.

Ban đầu chính vì có kẻ thù mạnh xuất hiện nên phải kiên cường liều chết chống đỡ, nhưng còn bây giờ kẻ thù không có, sói xám đã đi mất, còn lại chỗ này là một bầy dê, mấy con dê đang rất mờ mịt. Tức giận và đau khổ của con người luôn có giới hạn, tức giận là một chuyện rất cần đến tinh thần và thể lực, tức giận đến cực hạn, khi đã xả ra rồi, thì những gì còn lại là cảm giác mệt mỏi tận xương tủy.

Miêu Uyển im lặng một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chúng ta đi lên tầng đi.” Không thể đứng mãi ở ngoài được.

Hà Nguyệt Địch lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.

Miêu Uyển thấy mẹ cô như vậy liền hoảng lên, cô biết mẹ rất tức giận, nhưng cô cho là bà tức giận là do người ngoài.

“Mẹ?” Miêu Uyển sợ hãi nhỏ giọng gọi.

“Miêu Uyển, hôm nay mẹ thẳng thắn nói cho con biết, lễ mừng năm mới con không cần về, nếu con có về thì tuyệt đối không được mang theo Trần Mặc, mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta. Trước mặt mẹ không được nhắc đến cậu ta, kể cả cha mẹ của nó, chuyện nhà của con, mẹ không quan tâm, cho nên con cũng không cần cho mẹ biết!” Giọng nói Hà Nguyệt Địch nguội lạnh mà ôn hòa, từng chữ rõ ràng, xuất hiện cảm giác cứng nhắc lạnh lẽo khiến người ta không dám phản bác. Bà là một người bác sĩ, am hiểu nhất việc xử lý tình huống, đã có rất nhiều chuyện sinh tử đi qua trước mắt bà mà bà vẫn có thể bình tình làm việc của mình, có thể thấy so với người bình thường bà rất điềm tĩnh.

Thế nhưng loại điềm tĩnh này là một sự đáng sợ, ít nhất là đối với Miêu Uyển, đó là một sự đáng sợ xa lạ!

“Mẹ!?” Miêu Uyển cầm chặt tay Hà Nguyệt Địch, cô đang sợ hãi.

“Bây giờ mẹ không muốn nhìn thấy con.”

“Mẹ đừng như vầy, đây không phải lỗi của Trần Mặc mà mẹ!” Thật vất vả mới kìm lại được nước mắt bây giờ Miêu Uyển lại khóc tiếp.

“Vậy là lỗi của tôi sao?!”

Miêu Uyển bị bà hỏi như thế, không nói được gì.

“Được rồi, mẹ không muốn nghe con nói gì nữa, Miêu Uyển, cậu ta là người con chọn, gia đình đó là con quyết định, con kiếm được nhiều thì cho mẹ nhiều*, tự con nghĩ biện pháp đi, giải quyết cho tốt!” Nói xong Hà Nguyệt Địch xoay người bước đi, Miêu Giang vội vàng đuổi theo, một bên chạy theo một bên quay đầu lại nhỏ giọng an ủi con gái: Bảo Bảo không có gì đâu, mẹ con để cha lo.

Miêu Uyển gấp muốn chết, muốn ngăn không cho mẹ đi nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Miêu Uyển không biết mình đã lên tầng bằng cách nào, trong phòng có một sĩ quan cấp úy ở lại trông coi Trần Mặc, vừa nhìn thấy cô bước vào thì chạy vút ra ngoài như được đặc xá, chạy nhanh như gió. Trần Mặc vẫn còn ngủ mê mệt, nhưng hô hấp đã thong thả lại không còn khó chịu như lúc nãy. Miêu Uyển phát hiện toàn thân như mất hết sức lực, một bước chân cũng không nhấc lên nổi, ngã xuống tấm thảm cạnh giường, xương cốt toàn thân như bị rút sạch, cực kì mệt mỏi, mệt mỏi và. . .sợ hãi.

Mẹ nói không muốn nhìn thấy mình, mẹ nói mình tự giải quyết cho tốt.

Miêu Uyển cảm thấy nỗi sợ hãi đang bảo phủ lấy mình, cảm giác không nơi nương tựa cô đơn và mờ mịt, cả người trở nên trống rỗng, tựa như đã mất đi vật quan trọng luôn nằm trong lồng ngực, cô ôm chặt lấy bả vai của chính mình,. . . . 

Mẹ nói không muốn cô nữa!

Toàn thân Miêu Uyển khó chịu đến phát run lên, cô chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh nào thế này, vậy cô phải làm sao? Từ nhỏ đến giờ, mẹ là chỗ dựa vĩnh viện, nơi có mẹ là nhà.

Khi còn bé không thích đọc sách, mẹ nói cố gắng nỗ lực mẹ sẽ không đánh con.

Tốt nghiệp ra không tìm được việc làm, mẹ nói làm bánh ngọt cũng là một loại nghề nghiệp.

Học thành thủ nghệ làm bánh muốn đi ra ngoài xông xáo, mẹ nói nếu ở bên ngoài không vui thì cứ về nhà.

Gặp được người trong lòng rồi muốn lấy chồng, mẹ nói cho chuẩn bị cho con hai mươi vạn làm của hồi môn, nơi này mãi mãi là nhà của con. . . . . 

Nhưng mà bây giờ, mẹ nói tôi mặc kệ cô, mặc kệ cô. . . .mặc kệ cô. . . . . 

Một mình Miêu Uyển ngồi trong căn phòng sang trọng, nước mắt rơi như mưa.

Khi tỉnh lại Trần Mặc không nhận biết được trong phòng còn có người, chất cồn làm tê liệt thần kinh vốn bình thường rất nhạy bén của anh, say rượu khiến đầu anh đau như búa bổ. Mở mắt ra, căn phòng tối đen, rèm cửa không kéo lên, ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ thủy tinh từ bầu trời nơi phố thị. Gắng gượng đứng dậy, anh lập tức phát hiện có người đang khóc, không có thanh âm, hô hấp thật mỏng manh, mang theo vị mặn của nước mắt trong hơi thở.

Trần Mặc mở toàn bộ đèn lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, anh nhìn thấy cô dâu của mình ngơ ngác ngồi trước giường, ánh đèn ánh lên trong đôi mắt của cô, cho anh biết đó là vết tích của nước mắt, đèn trong phòng bất ngờ sáng lên nhưng dường như không hề có tác động gì đến cô, cô yên lặng ngồi nơi đó, nước mắt cứ rơi như một con rối chỉ biết khóc.

“Làm sao vậy?” Trần Mặc khàn giọng hỏi, anh giật mình, hình như chỉ vừa một giây trước, cùng một bộ lễ phục, cùng một vị trí cùng một góc độ, tiểu công chủa của anh phấn khích hỏi anh: em xinh đẹp không? Khi đó ánh mắt Miêu Uyển linh động, chứa đựng cả ánh sao.

Một lúc lâu sau, Miêu Uyển chuyển con ngươi nhìn về phía anh, Trần Mặc nhẹ nhành nâng mặt cô lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Miêu Uyển nhíu nhíu mày, nước mắt từng giọt to rơi xuống không tiếng động.

P.s: chương 1 đến đây kết thúc, tiếp tục mần chương 2, cảm ơn mọi người đã quan tâm.



/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status