Khói lửa nhân gian

Chương 8: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(8)

/10


Chương 1.8:

Bốn mươi tám bàn tiệc, thì bốn mươi sáu bàn đặt ngoài đại sảnh, hai bàn còn lại được đặt ở phòng riêng, vì Miêu Uyển kí thiệp mời khách của hai bàn này nên cô nhớ rõ, cha mẹ của Trần Mặc dự hôn lễ trong phòng riêng, phỏng chừng người trong phòng ai cũng là khách quý. Với lại Miêu Uyển có ấn tượng đặc biệt đối với phòng riêng, vì cô thấy sự sắp xếp này rất tốt, cô không phải lúc nào cũng nhìn thấy gương mặt khó ưa của Vi Nhược Kì.

Nhưng mà khi cô mở cửa phòng riêng thì cả người choáng váng một lần nữa, trong phòng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có mấy nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn tiệc, không có vị khách mời nào trong phòng. Vương Triêu Dương nói không thể nào, không lẽ chúng ta đi nhầm phòng? Miêu Uyển kích động kéo nhân viên phục vụ hỏi: “Người đâu hết rồi?Mọi người đâu? Những người trong phòng đi đâu rồi?”

“Đã về rồi, về từ sớm.” Nhân viên phục vụ không hiểu ra sao đột nhiên bị người ta la hét vào mặt như thế, khẩu khí cũng không tốt.

“Tại sao có thể đi về chứ?” Miêu Uyển giận dữ.

“Về thì về thôi, tôi làm sao mà biết được.” Giọng nói của nhân viên khách sạn cũng không thấp,  đầu năm nay đâu phải ai cũng dễ dàng bị khinh dễ.

“Sao lại thế này?”

Miêu Uyển đờ người ra, quay đầu lại thì nhìn thấy Hà Nguyệt Địch đang đứng ngoài cửa.

Hôn lễ này thật sự không bình thường, Hà Nguyệt Địch thấy con gái thất hồn lạc phách đi ra ngoài cũng không khỏi lo lắng, vội vàng đi theo tới đây, nhìn thấy trong phòng chén dĩa ngổn ngang trong lòng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

“Hình như, hình như. . . . . .” Miêu Uyển nhìn gương mặt tức giận của mẹ  không thể nào nói tiếp.

“Cái gì mà hình như, không có người đúng không? Cha mẹ của Trần Mặc đi trước rồi phải không?” Hà Nguyệt Địch cười lạnh: “Quả thật có gia phong nề nếp, quả thật là thế gia vọng tộc, chúng tôi không theo nổi.”

“Mẹ!” Miêu Uyển lã chã chực khóc.

“Đây chính là người đàn ông cô chọn! Miêu Uyển, cô thật sự can đảm, tôi rất bội phục cô!” Hà Nguyệt Địch mặt xanh mét, giận sôi gan.
(Vì lúc này mẹ Miêu đang tức giận nên mình xin thay đổi xưng hô ở đây)

“Mẹ, con phải làm sao bây giờ?” Chỗ dựa cuối cùng cũng không còn, Miêu Uyển không chịu đựng được nữa, nước mắt tuôn rơi.

“Bây giờ phải làm thế nào thì có quan hệ gì đến tôi, cô muốn làm thế nào thì làm thế đấy, trước đây tôi đã nói cô đừng lấy người của nhà này, cô vẫn cố chấp lấy chồng, không phải cô kiên quyết làm theo ý mình sao? Bây giờ tự giải quyết đi!” Hà Nguyệt Địch càng nói càng tức giận, không nhẫn nại nữa: “Cái quái gì, tôi đây sống nửa đời người gặp qua không ít người, chưa gặp phải người nào thế này, cái quái gì, cho rằng tôi hiếm lạ sao! Miêu Uyển tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi bị coi thường thì. . . . . Tôi lo cô khó làm, tôi liền thôi! Cái quái gì, Miêu Uyển, nếu không phải cô kiên quyết đòi gả đi, thì mấy người trong gia đình này, không hiểu biết không đầu óc không có thể diện, tôi đây cũng lười liếc mắt xem bọn họ!”

Từ nhỏ Miêu Uyển rất ngoan ngoãn, cho tới lúc này chưa bao giờ thấy mẹ cô tức giận đến như thế, lập tực bị dọa sợ, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt cũng không dám rơi xuống.

Dù Hà Nguyệt Địch có tức giận thế nào vẫn là mẹ của cô, và có thế nào thì Miêu Uyển vẫn là con gái của bà, cả hai người đối mặt với nhau, sau cùng là Hà Nguyệt Địch xuống nước trước, thở dài: “Ai, quên đi quên đi.”

Miêu Uyển oa một tiếng, khóc nấc bổ nhào vào lòng mẹ của cô không chịu ngẩng đầu.

“Nhưng mà, dì. . . . . .Dì ơi, còn khách ở trong phải làm sao?” Vương Triêu Dương ấp úng.

“Trong đó, trong đó thì tùy bọn họ muốn làm sao thì làm, nói với họ chú rể dẫn cô dâu bỏ trốn, mặc kệ họ đi!Dù sao dì cũng không quen biết bọn người đó!” Hà Nguyệt Địch ghẹn một bụng tức giận, nhưng đau lòng cho con gái đang uất ức, cũng không nổi giận được.

Vương Triêu Dương choáng váng, cái này. . . . .Đây không phải là kết hôn,mà là hỗn loạn đó.

Cuối cùng Vương Triêu Dương và MC hoàn tất việc bàn bạc, MC đứng ra ngăn cơn sóng dữ lớn tiếng tuyên bố với khách mời, cô dâu chú rể sau khi kính rượu hai bàn trong phòng đã say hết, nên mọi người cứ tự nhiên tham dự bữa tiệc, mong mọi người vui vẻ. . . .  . .Thật ra, lúc đó cũng không còn sớm, món ăn đã đưa lên đầy đủ, mọi người xôn xao một hồi, từng người tan tiệc.

Một hôn lễ vô cùng kì lạ, MC tức giận lau mồ hôi: “Nếu không phải tôi và người nhà của các vị đã hoàn thành cam kết, tôi thật phải lấy thêm năm trăm khối nữa!”

Vương Triêu Dương cười làm lành.

Hà Nguyệt Địch không muốn gặp Trần Mặc, còn trong lòng Miêu Uyển thầm nghĩ cứ đi theo mẹ thôi, hai người không biết đi đâu, chỉ có thể quay lại phòng hóa trang lúc trước. Khách sạn từ tầng năm trở xuống là các phòng tiệc, phòng dành cho khách thì từ tầng sáu trở lên, phòng hóa trang nằm ở một góc của đại sảnh tầng 6, được ngăn cách bởi cửa thủy tinh trong suốt, không biết ai có tâm tư khéo léo, phải chăng hy vọng người khách lữ hành liếc mắt nhìn xem niềm vui của nhân gian.

Trong phòng hóa trang, theo thứ tự chia thành năm tấm gương lớn to bằng nửa người, ánh đèn chói sáng, ngày hôm nay ngoài hôn lễ của Miêu Uyển còn có hai cặp tổ chức lễ cưới, giờ này bọn họ không xuất hiện ở đây, vậy chắc hẳn đang đi kính rượu tân khách ở tầng dưới.

Miêu Uyển ôm Hà Nguyệt Địch rơi lệ trong thầm lặng, cô cảm thấy thực chua xót, cả người như muốn nổ tung ra, cả đời cô chỉ có một lần kết hôn, màn mở đầu long trọng, nhưng cuối cùng đều hỏng bét hết, cô không cam lòng.

Qua một lát sau, Vương Triêu Dương trở lại báo cáo tình huống trong đại sảnh, mọi người đã tan tiệc, vội vàng đi về, dù sao thì mọi thứ cũng kết thúc rồi.

“Kết thúc nhanh quá!” Miêu Uyển lầm bầm, hôn lễ của cô, những cảnh tượng vui vẻ cô từng ước mong, nhưng chỉ không thể ngờ đến, hiện tại cô trốn ở một góc phòng, mong khách mời nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài có một nhân viên của khách sạn như tìm kiếm mà nhìn xung quanh, giờ phút này Miêu Uyển không muốn gặp bất kì ai, có cảm giác, mọi người đều đang cười nhạo cô, bất giác quay đầu lảng tránh ánh nhìn của người nhân viên, ngay sau đó người nọ đẩy cửa phòng hóa trang bước vào: “Cô là Miêu tiểu thư?Tôi là quản lý phòng Trường Nhạc, tôi thấy tiệc hình như đã xong.”

Trong lòng Miêu Uyển phiền não một hồi, buộc bản thân vực dậy tinh thần trả lời: “Đúng thế!”

“Tốt” người quản lý cười cười đưa giấy tờ ra: “Vậy chúng ta cũng nên tổng kết chi phí, phòng tiệc Trường Nhạc tổng cộng có 46 bàn, tiêu chuẩn mỗi bàn là 1288, thêm hai bàn trong phòng riêng Mẫu Đơn, mỗi bàn là 2588, còn có yêu cầu thêm rượu, bốn bình rượu Ngũ Lương Dịch, mỗi bình là 600, tất cả hết 66824 tệ, trừ ra 1 vạn tệ tiền đặt cọc, các vị phải trả 56824 tệ! Miêu tiểu thư cô lựa chọn cà thẻ hay trả tiền bằng tiền mặc?”

Quản lý cúi đầu đọc giấy tờ luôn nở nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, sau khi cô ta báo cáo xong chi phí ngẩng đầu lên, thì cười không nổi nữa, bởi vì Miêu Uyển trừng mắt nhìn cô ta như gặp quỷ vậy.

“Miêu tiểu thư?” Quản lý kinh ngạc.

“Cô hỏi tôi muốn tiền? Cô nhìn tôi từ trên xuống dưới xem chỗ nào giống với người có tiền, hiện tại cô lại đến đây đòi tiền tôi?” Miêu Uyển cảm thấy trong lồng ngực có ngọn lửa hừng hực cháy xông thẳng lên đầu, muốn dằn lại cũng không dằn được.

Ngay lập tức quản lý thay đổi sắc mặt: “Cô đặt tiệc cưới trong khách sạn của chúng tôi, chúng tôi đã hoàn thành việc phục vụ, hiện tại thu tiền thì có vấn đề gì sao?”

“Đúng vậy. . . . .Không có vấn đề gì. . . . .” Miêu Uyển lắc lắc đầu đứng lên bước lảo đảo, trong lòng đau nhói, toàn bộ những gì phía trước đều biến thành màu đen, mọi thứ như tro bụi, cô giờ muốn khóc cũng khóc không nước mắt.

Nguyên Kiệt và Vương Triêu Dương nhanh chóng kéo người quản lý ra ngoài, sợ cô ở trong đó lại kích động đến Miêu Uyển.

Cửa thủy tinh hoàn toàn trong suốt, cách âm tốt, Miêu Uyển ngơ ngác nhìn ngoài cửa, nhìn ba người ngoài kia khép mở miệng nói chuyện, cô không nghe thấy gì cả, giống như ảo giác.

Thật không chân thật, rất không chân thật, cô chắc đang mơ phải không, ước chi đây chỉ là giấc mơ, quá đáng sợ! So với té ngã còn đau hơn nhiều!

Hà Nguyệt Địch ôm Miêu Uyển vào lòng: “Không cần cùng bọn họ ầm ỹ làm gì, họ muốn tiền liền đưa tiền đi, dù sao bây giờ không trả thì mai này cũng phải trả, tự nhiên lại bị người ta nói một hồi.”

Miêu Uyển mệt mỏi gật gật đầu.

Trong nháy mắt cô mở cửa ra mọi người cũng ngừng nói, nhưng trông sắc mặt của người quản lý rất khó coi.

“Thôi!” Thanh âm của Miêu Uyển yếu ớt vang lên: “Đi xuống gọi Mạt Mạt mang tiền lên, trước tiên thanh toán cho cô ấy.”

Nghe thấy bọn họ chịu trả tiền, người quản lý hừ lạnh một tiếng cầm giấy tờ đứng chờ ở một bên, Nguyên Kiệt tức giận đi tới bên cạnh Miêu Uyển, trong miệng mắng chó cậy gần nhà.

Việc lấy tiền mừng đem lên hẳn phải làm nhanh chóng, nhưng lần này đi phải mất một hồi lâu, chờ mãi mới thấy cửa thang máy mở ra, đi lên là Vương Triêu Dương và Tô Mạt, Tiểu Mễ, Miêu Giang, Đào Địch một nhóm lớn người chạy đến, Tô Mạt chạy lại đầu tiên, nóng lòng ngay giữa phòng kêu lên: “Miêu Miêu, làm sao bây giờ, mẹ chồng của cậu mang toàn bộ tiền mừng đi rồi!”

Miêu Uyển kinh hãi, miệng mở lớn không khép lại được!

“Đều tại tớ, tất cả là tại tớ!” Tô Mạt áy náy đến phát khóc: “Ban đầu là tớ cùng chị Liễu (vợ của chỉ đạo viên Thành Huy trong đội của Trần Mặc) trông nom tiền, nhưng là sau đó tớ bỗng nhiên buồn nôn, tớ phải đi một lát, lúc đó khách mời tới cũng gần hết rồi. . . . . .Tớ liền đi trước.”

“Sau đó thì sao?” Sắc mặt Hà Nguyệt Địch tái xanh, giọng nói lạnh như băng.

“Rồi. . . . .Rồi sau đó, chúng tớ mới vừa hỏi chị Liễu, chị ấy nói, sau đó mẹ của Trần Mặc. . . . . . Đến đại sảnh chào hỏi khách mời, rồi cầm tiền rời đi. . . . . .Chị ấy, bên thông gia, chị ấy không biết không thể đưa tiền cho họ!” Tô Mạt bị khí thể của Hà Nguyệt Địch dọa sợ, nói chuyện trở nên cà lăm.

“Đi, đi rồi, thật quá tốt!” Hà Nguyệt Địch cười lạnh, nụ cười đó khiến mọi người ở đây đều phát run lên, Miêu Giang nhìn liền biết vợ mình giận tới cực điểm rồi, vội vàng đi lên an ủi.

Trong một lúc, Tô Mạt vì áy náy mà rơi nước mắt, Tiểu Mễ đau lòng dỗ dành; Đào Địch tức nổi giận lôi đình la hét phải lên tầng chặt Trần Mặc thành tám khúc, Nguyên Kiệt liều mạng kéo anh lại; Vương Triêu Dương sợ cả hai xông vào đánh nhau, cố gắng chen vào giữa ngăn cản lại. . . .Lúc này muốn có bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu, lông vịt máu chó loạn thành một đoàn.

“Tôi nói các vị!” Quản lý rống lên một câu, đợi đám người trước mắt ngừng lại nhìn qua bên này, mới chậm rãi nhấn mạnh từng chữ từng chữ nói: “Các vị có thể thay toán hóa đơn trước rồi tranh cãi sau được không?”

Đào Địch cực kì tức giận mắng to: “Con mẹ nó cô đòi mạng đấy à! Ai có thời gian phiền cô trả tiền!”

“Không trả tiền, nghĩ muốn trốn nợ sao? Tôi mặc kệ mấy người muốn ầm ỹ thế nào, cho dù ngày mai hai người bọn họ có ly hôn đi nữa, bây giờ cũng phải trả tiền!” Quản lý cứng rắn hét lại, không yếu thế chút nào. Chỉ đơn giản muốn thu tiền thôi, cư nhiên bị cuốn vào đống lộn xộn này, cô sớm phiền không chịu nổi.

“Bây giờ không có tiền cô muốn chúng tôi phải làm sao đây hả? Biến ra cho cô ha! Ngày mai lấy tiền không được sao? Gia đình chú rể có chút tiếng tăm chẳng lẽ không trả nổi tiền sao!!” Hôm nay Nguyên Kiệt đã rất xui xẻo, hỏa khí không thua kém ai trong này.

“Có chút danh tiếng thì được trốn nợ sao! Phải trả ngay hôm nay, không có tiền thì đi lấy ngay bây giờ, làm gì phải chờ đến ngày mai?” Thật ra với số tiền lớn thế này thư thả cho họ hai, ba ngày cũng không phải việc gì khó khăn, nhưng bây giờ nhìn thấy đôi vợ chồng này có nguy cơ không ổn, nếu thật sự ly hôn, số tiền này càng khó lấy phải không? Trước kia việc như thế này không phải chưa xảy ra, cho nên quản lý hạ quyết tâm cắn chết không nhả, một bước cũng không nhượng bộ.

Ai cũng nóng giận, không ai nhường ai, vì thế tình thế liền lâm vào bế tắc, tình huống lúc này xấu đến không thể xấu hơn nữa. Kết quả là không ai nhận ra rằng Miêu Uyển từng bước từng bước lui về sau, dựa vào góc khuất nhất của căn phòng từ từ trượt xuống theo cửa sổ thủy tinh, tựa như tờ giấy đơn bạc rơi xuống đất. Trong mơ hồ cô hình như nhìn thấy một gương mặt sáng ngời đứng ngay trước người mình, Miêu Uyển phải nhìn thật lâu mới nhận ra là Tô Hội Hiền, gương mặt thân thiết hỏi thăm trong nháy mắt khiến cô cảm thấy ấm ấp, nhưng chưa kịp mở miệng nói chuyện, nước mắt đã từng dòng tuôn rơi.

“A, đây là chuyện gì á!” Tô Hội Hiền thất kinh, nghĩ đến cô chỉ là tới đây đón người bạn Dương Vĩnh Ninh đến phi trường, lúc đang chờ tính tiền thì nghe thấy trong góc có tiếng người tranh luận nên nhìn qua chút, đột nhiên cảm thấy hình như là người quen, nhìn lần nữa, liền vui vẻ: oa, người mặc váy cưới kia không phải chính là Miêu Uyển sao? Ban đầu chỉ là muốn đi qua chúc mừng, nhưng càng đến gần thì càng kinh ngạc, sao cô ấy lại mang vẻ mặt đau thương tuyệt vọng như thế.

Miêu Uyển nói năng lộn xộn cũng giải thích không rõ, đứt quãng nói vài câu, may mắn Tô Hội Hiền là người tinh tế sắc sảo, kết hợp sắc mặt của mọi người cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Dù sao đều là phụ nữ, trẻ tuổi, có chờ mong đối với hôn lễ và hạnh phúc của người phụ nữ, Tô Hội Hiền nhớ đến lần trước gặp Miêu Uyển, cô ấy mang dáng vẻ cô gái nhỏ chờ mong rất hạnh phúc vui vẻ, nhìn bây giờ Miêu Uyển đã khóc đến không rõ hình dáng, trong lòng liền mềm mại.

Người quản lý lo lắng bức người ta trả nợ, hơn nữa đã gọi cho bảo vệ. Năm vạn tệ nói lớn thì không lớn nhưng bảo nhỏ cũng không nhỏ, bình thường tiền mọi người mang theo cũng không trả hết số này. Đào Địch nhận mệnh, thương lượng với Miêu Giang có nên gọi cho bạn của anh nhờ bọn họ gửi tiền qua giúp, nói là tạm thời cần tiền, cũng đừng kinh động đến họ hàng, chuyện này truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì.

Tô Hội Hiền thở dài, vẫy vẫy tay với quản ly nói: “Cô tới đây, bao nhiêu tiền?”

Quản lý sửng sốt, không biết được còn có hy vọng thanh toán cho xong món tiền này.

Tô Hội Hiền quay đầu nhìn Dương Vĩnh Ninh: “Phiền cậu rồi, tớ chỉ mang theo tiền lẻ.”

Dương Vĩnh Ninh cười nhẹ, mở ví tiền lục trong đám chi phiếu đủ loại lấy ra thẻ tín dụng nhân dân tệ đưa cho quản lý: “Không mật mã.” Đến nước này, quản lý chỉ cần có tiền là tốt rồi, nơi nào xem ai trả tiền, nhận lấy rồi chạy nhanh xuống dưới lầu cà thẻ.

Miêu Uyển ngỡ ngàng không biết làm sao: “Nhưng mà chị Tô. . . . .”

Tô Hội Hiền giúp Miêu Uyển lau nước mắt nói: “Không sao hết, cô ta không tin em, chị tin em, chị cho em mượn trước.”

Dương Vĩnh Ninh cười khẽ: “Mượn hoa hiến Phật.”


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status