Khói lửa nhân gian

Chương 7: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(7)

/10


Chương 1.7:

Vì thế sự thật là vào lúc này, sườn xám màu đỏ, nhưng chỉ có duy nhất một đôi giày da màu trắng, hơn nữa phù rể mặt mày bầm dập, không thể đi theo kính rượu. . . . . 

Nguyên Kiệt chưa nói hết, Miêu Uyển đã choáng váng, nước mắt rưng rưng nơi khóe mi muốn khóc mà không dám khóc, khóc một cái là xong hết, sẽ trôi toàn bộ lớp trang điểm.

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, dũng khí bước ra ngoài kia vừa mới có được đã mất hết. Thợ trang điểm cầm trên tay cài tóc không biết có nên tiếp tục hóa trang, và bọn họ phải làm gì đây.

Cuối cùng Miêu Uyển thở dài một hơi nói, thôi, không sao, vậy thì không đổi nữa!

Vương Triêu Dương 囧 , không thay lễ phục, chẳng lẽ lại mặc áo cưới đi mời rượu sao?

Nhưng mà, nhân vật chính rất được mọi người chú ý, người chuyên nghiệp đến lúc phát huy khả năng của mình, ngay lập tức người thợ trang điểm gõ một cái nói, không thay cũng được, tôi có cách!

Váy cưới của Miêu Uyển đặc biệt tôn lên đường cong ở eo, bỏ đi tầng váy lót cùng tầng váy bó, khiến tầng vải lụa taffeta rũ xuống một cách tự nhiên, tạo thành bộ lễ phục váy dài. Nhưng chỉ thay đổi chỗ này thôi thì không ổn, thợ trang điểm suy nghĩ một chút, lấy tấm voan cài sau tóc ra, bao lấy bên vai Miêu Uyển cột thành nơ bướm. Đến thời điểm này cũng không quản nhiều được, tạo kiểu tóc hoa, kim cương đều sử dụng hết, cố gắng tạo một chủ đề mới lạ, khiến cho khách mời đều chú ý đến, để họ không phát hiện ra rằng chiếc váy này đã mặc qua một lần, một lần. . . .

Cuối cùng là chỉnh lại đuôi mắt, đổi vòng cổ ngọc trai, ở giữa mái tóc nghiêng nghiêng cài lên một vương miện nhỏ. . . . Người thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm mình đúng là thiên tài, nếu không chú ý đến bộ váy này đã mặc qua một lần, thì cô dâu rất xinh đẹp.

Đến lúc này, thật sự Miêu Uyển không quan tâm đến việc đẹp hay không nữa, bởi vì hiện tại tại thời gian rất gấp rút, cô có đến năm mươi bàn phải đi kính rượu, không nói là phải đi hết, nhưng cũng đi một nửa trong số đó chứ, chí ít có chút điệu bộ.

Miêu Uyển cực kỳ mệt mỏi giúp đỡ Vương Triêu Dương, cô tựa như chị Giang Lưu Hồ Lan ngày ra pháp trường, kiên quyết dứt khoát bước đến đại sảnh, phía sau Nguyên Kiệt cực kỳ áy náy hận không thể lấy đầu đập vào tường.

Trong lúc làm lễ Hà Nguyệt Địch thấy con gái và con rể cùng nhau biến mất đã bất an trong lòng, Miêu Giang đứng ngồi không yên nhiều lần quay đầu tìm kiếm xung quanh, sắc mặt Miêu Uyển trắng bệch một mình đi đến bàn của họ hàng bên nhà gái kính rượu, mọi người kinh ngạc hỏi chú rể đâu rồi. . . .Trong lòng Miêu Uyển chua xót, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ chỉ có thể cố gắng cười, làm bộ dáng tức giận mắng: “Còn nói sao, trúng phải ám toán, bị đồng đội chuốc say mất rồi!”

Mọi người nhất thời ồ lên, cũng thấy chú rể và phù rể không thấy đâu, biết là có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Bên nhà mẹ đẻ Miêu Uyển đã kính rượu xong, một bàn bạn bè và người thân, kính rượu hết một vòng lòng Miêu Uyển cũng trầm xuống theo, quay đầu lại thấy cả biển người ngay sau lưng, cố tình cô không nhận ra ai cả, chồng không ở bên cạnh, ngay cả một người dẫn đường cũng không có, rượu này, cô thật không biết phải kính như thế nào đây.

Lúc này từ ngoài cửa có một vị Thiếu úy chạy vào, lại gần cô nhỏ giọng nói: “Chị dâu, tên em là Tào Triệt, trung đội trưởng Nguyên Kiệt bảo em thay anh ấy chống đỡ một lát!”

Miêu Uyển vừa thấy, cậu ấy là người lúc nãy phụ dìu Trần Mặc, bây giờ đã mặc vào lễ phục của phù rể Nguyên Kiệt, mặc kệ là ai, dù sao có một người đàn ông cũng hơn không có ai, nhắm mắt một cái Miêu Uyển kéo Vương Triêu Dương đi đến bàn của cảnh sát võ trang, trước dễ sau khó, đầu tiên giải quyết người quen trước.

Thật ra thì nếu so về việc làm ầm ỹ, quân nhân binh lính chính là đám người ầm ỹ nhất, bởi vì bình thường phải đè nén, nên nếu có cơ hội bọn họ sẽ dày vò đến tận trời cao. Đợi một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng người nào, các sĩ quan đã sớm nóng nảy, lúc nhìn thấy Miêu Uyển một thân một mình bước đến, lập tức có người kêu la, ai nha nha, đội trưởng đâu. . . . Cái này là không được nha, sao lại để một mình chị dâu ra mặt?

Miêu Uyển không biết nói sao cho phải, chỉ có thể rót rượu cho mọi người.

Lòng Tào Triệt như lửa đốt, nắm đôi đũa đập mạnh xuống bàn: “Câm miệng!”

Anh suy nghĩ một chút, biết chuyện này không tiện làm to, vội vàng cúi người nói nhỏ vào tai người bên cạnh mấy câu, ngay lập tức sắc mặt người nọ thay đổi. Chỉ chốc lát sau, tin tức được truyền đi, kể cả hai bàn bên cạnh cũng ngừng ăn uống, mới vừa nãy bộ dáng ồn ào phách lối đều biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi. . . .

Trần Mặc chưa bao giờ uống rượu, thái độ vô cùng kiên quyết. Anh không uống, dĩ nhiên là không ai có thể bắt anh uống. . . . , hay phải nói là không có ai dám bắt anh uống. Mặc dù có rất ít trường hợp để chứng minh anh uống rượu vào liền say, nhưng quần chúng đều có lý do tin tưởng giống nhau Trần Mặc là một đại trượng phu sinh ra và lớn lên ở Thiểm Bắc, dáng vẻ say xỉn của anh là giả, truy cứu ra nguyên nhân là do không muốn uống.

Vì thế quần chúng đều nhận định tửu lượng của Đội trưởng Trần không chỉ có nhiêu đó, vì thế quần chúng cho rằng nhất định phải chuốc say anh một lần, cuối cùng quần chúng biết rằng ly rượu giao bôi chính là cơ hội duy nhất để họ ra tay. . . . . Đó là cầm lên rồi không thể hối hận, anh cầm lên sẽ không thể bỏ xuống, hơn nữa tuyết đối không thể giả say!!

Càng huống chi luật pháp không phạt nhiều người, vào ngày đại hỉ chú rể uống say không phải việc gì to tát, vì thế chờ cả đời cũng chỉ có duy nhất cơ hội lần này có thể đánh bại “Xạ Thần” đội trưởng Trần Trần Mặc, lên tiếng một cái là quân tình sôi sục người tham gia đông đảo.

Về phần có gì trong ly rượu, quần chúng phải tranh cãi một hồi, thế nhưng chỉ 39 độ rượu trắng ba mươi hai đối với đàn ông Thiểm Bắc bình thường, khác gì trò chơi, như vậy đâu đạt đến giai đoạn thứ nhất chuốc cho Trần Mặc say một nửa, sau đó khi anh kính rượu từng bàn sẽ chuốc thêm vào, hoàn thành kế hoạch chuốc say đội trưởng Trần, cho nên cuối cùng bọn họ phi thường vô liêm sỉ dùng rượu có độ số siêu cao là 68 độ.

Kết quả, tạo thành bi kịch như bây giờ.

Lập tức, trong bàn tiệc phàm là người có đầu óc sẽ dự cảm được nguy hiểm sắp tới: chờ Trần Mặc tỉnh lại, ngày đó bọn họ tuyệt không dễ sống! Vì vậy từng người mặt mày phủ kín mây đen ủ rũ cúi đầu, không khí trong bàn tiệc thay đổi bất ngờ.

Miêu Uyển có chút bối rối, lúc đầu cô vô cùng lo lắng, gồng mình kiên cường tới đây kính rượu. Nếu mà tình huống vui vẻ náo nhiệt đã qua, cô cũng tự mình thôi miên nói không có chuyện gì không có chuyện gì mọi thứ đều bình thường, nhưng là không khí đông cứng này làm cô hơi hoảng, rất nhanh bị đông lại, bó tay chịu trói mà sợ hãi.

Cũng may Tào Triệt biết trách nhiệm của mình, ở phía sau dốc sức nháy mắt nói đùa cười giỡn, cụng ly rồi cụng ly kính rượu xong hết ba bàn, thật sự Miêu Uyển không muốn bước đi. Cô quả thật không có lòng tin, những người ở đó cô không hề quen biết, không ai dẫn đầu cô không dám qua.

Vương Triêu Dương suy nghĩ kế sách nói, em đi tìm mẹ chồng thử xem, dù sao đây đều là khách bên bà ấy, thể diện của bà ấy.

Vi Nhược Kì!!

Miêu Uyển vừa nghĩ đến cái tên này da đầu liền căng chặt, cô hoảng hốt nắm lấy tà váy, trong lòng tự cổ vũ bản thân một lần lại một lần, rốt cuộc hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người, bước đi ra ngoài.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status