Khói lửa nhân gian

Chương 6: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(6)

/10


Chương 1.6:

Trần Mặc rất không ổn được người dìu ra khỏi hội trường khách sạn, cả người đều tựa lên Nguyên Kiệt, anh nặng hơn bảy mươi lăm kí ép Nguyên Kiệt không nhấc nổi chân, anh ta nhanh chóng nhờ Vương Triêu Dương vào trong kiếm người đến giúp. MC lo lắng chạy vội đến hỏi rốt cuộc có chuyện gì thế này, Miêu Uyển hoang mang lo sợ nói: “Anh ấy say rượu.”

“Làm sao có thể!” Vị MC xinh đẹp trừng lớn mắt, trong hôn lễ việc chú rể uống say không phải chuyện lạ, điều đáng ngạc nhiên ở đây là chú rể này chỉ mới uống rượu giao bôi đã gục rồi.

“Có thể hay không có thể cũng đã đến nước này, trước tiên phải tìm cho anh ấy cái giường để nghỉ ngơi đã.” Miêu Uyển vừa tức vừa vội, hung ác trừng Nguyên Kiệt, chỉ còn kém lấy giày cao gót mà đuổi đánh anh ta thôi, Nguyên Kiệt vẻ mặt cầu xin trông cực kì ủy khuất, nhưng. . . . không dám nói gì.

Rất nhanh, có hai người to lớn từ trong hội trường chạy ra, Nguyên Kiệt vừa thấy liền mở miệng mắng: “Mẹ nó, đều do các người, tôi đã nói 39 độ là cao rồi, bây giờ các người nhìn xem !”

Người nọ cực kì phiền muộn: “Ly đó có bao nhiêu đâu, ba mươi hai cũng chưa tới nữa. . . . .Ai, ai có thể biết chỉ có ba mươi hai rượu trắng đủ gục một người chứ!”

“Im hết cho tôi! Nâng anh ấy lên đi.” Miêu Uyển rống giận.

Ngay tại chỗ, cả hai Trung úy và một Thiếu úy đều ngậm miệng lại, đồng loạt nhỏ giọng nói một câu : “Vâng, chị dâu!” nâng Trần Mặc lên bước lên tầng trên. Khi đặt tiệc tại khách sạn, bọn họ có tặng cho đôi vợ chồng mới cưới một phòng tân hôn, Miêu Uyển vẫn luôn cảm thấy cái này không thực tế, nào biết đâu việc này cũng thật tốt, thì ra còn có thể sử dụng căn phòng tân hôn như thế này.

Lần này Trần Mặc say thật,  có cảm giác trong người không giống bình thường hình như có chút mông lung, nhưng anh còn có thể khống chế cảm giác đó tuy là không hiệu quả cho lắm. Khi anh được nâng vào phòng thì tỉnh táo một chút, đẩy mọi người ra lao vào phòng tắm, mở nước lạnh dội từ trên đầu xuống.

Nguyên Kiệt thở phào nhẹ nhõm an ủi Miêu Uyển: “Chị xem, không có việc gì không có việc gì rồi, sẽ nhanh chóng tốt lên. . . . .”

Chưa nói dứt câu, chợt nghe trong phòng tắm có tiếng vật nặng ngã xuống, người đã ngất xỉu. Không cần Miêu Uyển ra lệnh, ba người lính sợ tới mức chạy nhanh xông vào, nâng người để nằm lên chiếc giường trong phòng.

Rượu này uống vào cực kì hung bạo, say cũng say rất ghê gớm, nằm ở trên giường Trần Mặc nhăn lại đầu mày, làm Miêu Uyển đau lòng không thôi, vội vàng vào phòng tắm vắt một chiếc khăn ướt lau mặt cho Trần Mặc.

Thật vất vả cảm giác say đó mới ép xuống được chút, Trần Mặc cố gắng mở to hai mắt tập trung ánh mắt nhìn Miêu Uyển, Miêu Uyển bị anh nhìn như thế hoảng tới mức thở cũng không dám thở, một lúc lâu sau. . . . .Rốt cuộc Trần Mặc cũng từ bỏ, ấn vào huyệt Thái Dương nói: “Anh thật sự không được nữa! Không được rồi!”

Ngay lúc đó Miêu Uyển không hề nghĩ đến chú rể mà không tham gia hôn lễ, sẽ có kết quả gì, chỉ thấy hiện tại chồng của cô đang chịu khổ. Anh ấy là Trần Mặc, là Trần Mặc đó, Trần Mặc chính là người nhanh nhẹn dũng mãnh hơn xa người khác. . . . Có cầm đao đâm anh, anh cũng không rên một tiếng! Bây giờ anh ấy khó chịu lầm bầm rên rỉ, đây là gặp tội gì!

Miêu Uyển đau lòng hai mắt đã rưng rưng nước, nén tức giận dịu dàng ngồi bên giường xoa ấn huyệt Thái Dương cho Trần Mặc.

Ba vị quân nhân gây chuyện đứng nghiêm chỉnh ở phía sau, có ghen tỵ có hâm mộ, lại có áy náy cùng xấu hổ, Vương Triêu Dương kéo áo Nguyên Kiệt, lôi anh ta đến góc phòng mắng cho một trận, Nguyên Kiệt biết mình làm sai, thở cũng không dám thở mạnh.

Tầng trên tình cảm ngập tràn, chỉ đáng thương cho MC đang ở tầng dưới, một thân một mình chống đỡ, chờ đến phát điên rồi.

Có ai gặp phải hôn lễ như thế này không hả?

Chỉ mới uống được ly rượu giao bôi, cô dâu chú rể và phù dâu phù rể đều biến mất không thấy bất kì ai.

MC đáng thương bị bỏ lại trên sân khấu, thấy ánh mắt hoang mang của mọi người đang chiếu thẳng đến, cuối cùng chịu không được nữa. Chết ở chỗ là cô chưa kịp hỏi khách sạn phòng tân hôn ở đâu, đưa mắt nhìn quanh, mẹ Trần Vi Nhược Kì thì không thấy đâu, mẹ Miêu Hà Nguyệt Địch cô lại không biết là người nào, MC chỉ còn cách chạy xuống đài đi hỏi một vòng lớn mới biết được chỗ, trong lúc cô xanh mặt chạy lên tầng, vô tình thời gian đã trôi qua không ít.

MC không quan tâm đến hình tượng thục nữ nữa cực kì tức giận rít gào với Miêu Uyển: “Các người còn đang làm lễ đó!!!”

Sắc mặt Miêu Uyển thay đổi, đúng vậy, mình đang làm lễ mà!A a a! Phải làm sao bây giờ?

Trong nháy mắt tiểu Miêu Miêu phát điên lên, trình độ phát điên này còn cao MC lúc nãy gấp mấy lần!

Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

MC nhìn cô dâu cùng phù dâu đang hoang mang lo sợ, liếc mắt nhìn chú rể hôn mê bất tỉnh nằm bẹt ở trên giường cùng đám phù rể đứng một đống ở góc phòng không dám bước ra gặp người, cuối cùng cô thương tâm phát hiện rằng, biện pháp giải quyết  tự cô phải nghĩ thôi.

Này này. . . . . . Đầu năm đã gặp việc khó khăn,thật sự làm nghề này không dễ dàng chút nào.

MC áp chế ý nghĩ bỏ của chạy lấy người, dằn xuống nóng nảy phân tích cho Miêu Uyển biết: sau khi cô dâu chú rể uống rượu giao bôi, cô dâu phải kính rượu hai bên cha mẹ, xong rồi thì tham gia trò chơi nho nhỏ làm không khí sôi động lên, về lại hậu trường thay trang phục rồi đi từng bàn mời rượu. Nhưng bây giờ chú rể không được rồi, vậy những việc đó không thể làm, vì làm như thế mọi người sẽ biết có chuyện xảy ra, họ không nói gì nhưng sẽ để ý đến. Nếu làm không tốt thì cho dù mười tám năm sau vẫn có người nhớ trong hôn lễ chỉ có một mình cô dâu xuất hiện, để mọi việc trở nên đơn giản chúng ta bỏ qua vài chỗ, ngược lại mọi người sẽ không nhớ chuyện này. Cho nên bây giờ cái gì cũng không làm, khi trở lại trực tiếp đi mời rượu các vị khách mời, dù sao cha mẹ trong nhà đều dễ giải quyết, cha mẹ của mình sẽ không so đo này nọ, còn bên nhà trai. . . . . Mọi việc là do con trai ho uống rượu say mà ra, chắc không lên tiếng đâu nhỉ?

Sau khi nói xong MC nhẹ nhàng thở ra một hơi, tất nhiên, vì thế, cô sẽ không gặp chuyện gì, bây giờ cô liền lui về sau, dù sao đi theo cô dâu lên sân khấu cảm thấy có chút xấu hổ, làm MC kiểu này cho hôn lễ quá mức khác biệt.

Miêu Uyển quá sốt ruột không nghĩ được gì, nghe xong lập tức gật đầu không ngừng, kéo Vương Triêu Dương xuống lầu trang điểm và thay đổi lễ phục, cùng lúc đó thợ trang điểm đang tìm cô dâu khắp nơi, nghĩ thầm đã đến giờ cô dâu cần thay lễ phục rồi.

Miêu Uyển hấp tấp ngồi xuống cho thợ trang điểm lại, thay đổi kiểu tóc, còn Vương Triêu Dương ba chân bốn cẳng lấy bộ sườn xám đỏ thẫm dùng khi mời rượu ra thay, thay xong tìm giày thì không thấy ở đâu hết, Miêu Uyển vội vàng tìm phụ cô, bỗng nhiên hét thảm một tiếng. . . . . Chết rồi!

Quần áo là đi thuê, nhưng giày là của bên mình, nói cách khác vào sáng hôm nay Trần Mặc đã mang đến, Miêu Uyển xác định một trăm phần trăm Trần Mặc đã nói đem theo thì chắc chắn anh ấy có mang theo, hơn nữa Trần Mặc sẽ biết bây giờ đôi giày kia ở đâu, nhưng, vấn đề bây giờ, ai có thể đi hỏi Trần Mặc đây?

Miêu Uyển và Vương Triêu Dương hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Nguyên Kiệt, dù sao phù rể không cần trang điểm lại không cần thay đổi lễ phục, cậu ta thật nhàn rỗi, cho dù đi hỏi không được chuyện gì, cậu ta tốn chút thời gian cũng không hỏng việc. Mắt Nguyên Kiệt sáng lên, lập tức xung phong nhận việc nói, tôi đi!

Miêu Uyển mệt mỏi lắc đầu, nghĩ rằng, đây là chuyện gì.

Không bao lâu sau, Nguyên Kiệt trở lại, phòng hóa trang chỉ cách hành lang một tấm thủy tinh trong suốt, từ xa Miêu Uyển nhìn Nguyên Kiệt bộ dáng ủ rũ thì trong lòng trầm xuống, khi đến gần Nguyên Kiệt nhấc đầu lên, Miêu Uyển sợ tới nhảy dựng lên, không phòng trước, người thợ trang điểm bị bất ngờ xém chút nữa khiến cài tóc đâm trúng da đầu cô.

Thật sự không biết chuyện gì xảy ra, Nguyên Kiệt bị người ta đánh, đánh không nhẹ, khóe miệng bị bầm đỏ một mảng.

“Sao lại thế này! Là ai làm!!” Vương Triêu Dương kinh hãi (kinh ngạc+sợ hãi), ban ngày ban mặt dám xem thường luật pháp sao!

Nguyên Kiệt vẻ mặt đau khổ nói: “Đội trưởng đánh!”

Ách. . . . . 

Sự việc là như thế này, trước đó Trần Mặc đã nói với mọi người đừng đụng đến anh khi anh say rượu, rất nguy hiểm, nhưng không ai tin tưởng. Mà điều anh ấy nói là sự thật, say rượu rồi thần chí không rõ, ý thức tự bảo vệ mình đều triển lộ ra hết. Nguyên Kiệt sốt ruột muốn biết nên lay Trần Mặc hơi mạnh tay chút, kết quả bị Trần Mặc đấm một quyền, nếu không phải cơ bắp vì say rượu mà vô lực, hơn nữa Nguyên Kiệt rất sợ Trần Mặc, không dám lại gần anh ấy nên tránh ra rất nhanh, lúc đó cậu ta cùng Trần Mặc ngã xuống, một chút nữa không còn cơ hội xuống lầu kể lại câu chuyện thảm thiết này.

Về phần đôi giày. . . . .Đương nhiên, là không hỏi được!


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status