Khói lửa nhân gian

Chương 5: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(5)

/10


Chương 1.5:

Càng gần đến thời gian làm lễ, Miêu Uyển càng không biết phải làm sao,ánh mắt cũng mông lung, cô không hề biết chồng cùng mẹ chồng vừa đấu qua một trận, cũng không để ý rằng mẹ cô không còn ở bên cạnh, bà đã quay lại chỗ ngồi với tâm trạng không vui, tất nhiên là càng không phát hiện Vương Triêu Dương và Nguyên Kiệt đang liếc mắt đưa tình. . . . Thậm chí cô cảm thấy bản thân mình còn không nhìn rõ gương mặt của Trần Mặc nữa.

Bây giờ tất cả những gì có trong đầu cô là quá trình diễn ra hôn lễ, chính tay cô tổ chức hôn lễ đẹp như mơ này, ở trước mặt nhiều người cô sẽ hướng về Trần Mặc nói lên ba chữ em yêu anh, Trần Mặc cũng sẽ nói với cô câu anh yêu em, sau đó cô sẽ giới thiệu với mọi người những chiếc bánh cưới xinh xắn do chính tay cô làm, nói với mọi người rằng cô tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng vào hạnh phúc gia đình, mãi mãi bên nhau.

Đó sẽ là thời khắc thần thánh thuần khiết nhất, chỉ nghĩ đến giây phút ấy cô không kiềm nổi hạnh phúc đang dâng trào!

Miêu Uyển kéo Trần Mặc đứng ở cuối con đường hoa, những gì trước mắt như được phủ lên một tầng lụa mỏng, những đóa hoa giả trông như những đóa Tử Đằng thật sự đang tỏa hương thơm ngào ngạt, tựa như những cánh hoa mong manh tự mình rơi xuống mà không cần gió, làn hương lượn lờ như sóng biển. Ở phía bên kia con đường hoa là cánh cổng lớn màu đen đang đóng chặt, chất liệu da thuộc mềm mại dưới ánh đèn nhè nhẹ tỏa ra ánh sáng huyền ảo, giống như kho báu. . . . Hoặc cạm bẫy, đều giống nhau cả, những gì trước mắt chính là tương lai của chính cô đang chờ đợi được mở ra.

Toàn thân Miêu Uyển run rẩy vì khẩn trương, đầu gối hơi run run, cô ngước đầu nhìn lên, cô chỉ nhìn thấy được một bên gương mặt bình tĩnh như núi cao hùng vĩ trầm lắng theo thời gian của Trần Mặc.

“Vì sao em không thấy anh hồi hộp chút nào vậy!” Miêu Uyển phiền muộn nhỏ giọng oán thầm.

“Tại sao phải hồi hộp?”

“Em rất sợ, ngày hôm qua em mơ thấy mình đạp trúng vạt váy rồi té ngã, sau đó tất cả mọi người đều cười nhạo em, mọi người. . . . .”Miêu Uyển buồn bã.

“Sẽ không có gì đâu!” Trần Mặc an ủi cô: “Nếu có té cũng không sao hết. . . . .”

Miêu Uyển trừng mắt, mắt rớm nước.

“. . . . .Em té xuống, có anh đỡ em.”

Giống như hình ảnh trong một bộ phim Hàn nào đó, Miêu Uyển chớp chớp mắt, cười tươi.

“Trần Mặc, anh thật tốt.” Cô cười ngọt ngào, hạnh phúc của người phụ nữ chỉ đơn giản như thế thôi, cô hy vọng vào những lúc cô cần, anh luôn ở bên cạnh.

Trợ lý của MC đứng bên cạnh đi đến chỉnh lại đuôi váy lần nữa cho Miêu Uyển, nhạc cưới không  báo trước bất ngờ vang lên, làm tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng lên. Hai bạn nhỏ giả làm hoa đồng phấn khởi bước đi, Trần Mặc phải kéo Miêu Uyển một chút cô mới phản ứng, tiếng giày cao gót lanh lảnh từ từ bước đi trên thảm đỏ quả thật là thử thách cực đại khó khăn, trong lòng Miêu Uyển luôn hoài nghi cô sắp ngã xuống, sắp sắp ngã xuống rồi. . . . . .

Một tiếng phịch vang lên!

Cánh cổng lớn mở rộng, cô nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Cô đã xem qua rất nhiều hôn lễ đẹp như mơ, cũng từng ảo tưởng vô số cảnh tượng khi cánh cửa được mở ra, nhưng đến khi cô chân chính đứng ở nơi này thì hoàn toàn sững sờ, nhận ra tất cả đều không phải những gì mà mình từng nghĩ đến. Không có hương hoa ngào ngạt, cũng không có sự chờ mong và chúc phúc trên gương mặt của những người đứng đây.

Bên trong là một màu đen bao phủ.

Trong khoảng không mờ mịt có bóng người ẩn hiện, tầng tầng lớp lớp nhưng cứ mơ hồ. Từ phía trước ánh sáng của máy ảnh chói sáng khiến cô mở mắt không nổi, ánh sáng trắng mãnh liệt đến nỗi hoa cả mắt, lưu lại từng vệt sáng nơi đáy mắt. Những sắc màu trước mắt bị che lấp đi độ ấm, dưới ánh đèn áo cưới của Miêu Uyển hiện lên màu sáng xanh xen lẫn cùng màu trắng.

Trong đầu Miêu Uyển vang lên từng tiếng ong ong, không nghe thấy bất kì thanh âm gì, không có nhạc cưới vang vọng, cũng không có tiếng ồn ào náo nhiệt của khách mời, sân khấu tuy ở ngay phía trước nhưng tựa như ở rất xa và nơi đó chính là nơi kết thúc của cô, cô nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của mẹ mình và ánh mắt nghiêm khắc của Vi Nhược Kì.

Miêu Uyển ôm chặt lấy tay Trần Mặc.

Bước qua bậc cuối cùng của bậc thang, ánh sáng soi rõ khắp nơi, đồng thời cô khôi phục thính giác, những âm thanh huyên náo truyền thẳng vào tai xém chút dọa Miêu Uyển giật mình.

“Em sao vậy?” Trần Mặc nhạy bén nhận ra bà xã của mình đang sững sờ.

“Không, không có việc gì!” Miêu Uyển vội vàng cười cười, cùng lúc âm thầm khỉnh bỉ chính mình: thật không có tiền đồ, không phải chỉ là kết hôn thôi sao, sợ đến mức, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện.

Miêu Uyển nhẹ nhàng lắc lắc đầu để bản thân tập trung, giọng nói cao vút tràn đầy nhiệt tình của MC vang khắp. Người chứng hôn là Chính ủy của chi đội Trần Mặc, nói chuyện rất khí thế, tình cảm dạt dào. Bây giờ Miêu Uyển nhận ra không cho cô lên tiếng quả thật rất tốt, dưới sân khấu rất nhiều rất nhiều người, chân cô đã mềm nhũn hết rồi.

Chứng hôn, trao đổi nhẫn cưới cùng thề nguyện, cắt bánh đổ sâm panh, MC kiểm soát tiến trình làm không khí trong hội trường nóng dần lên. . . . Cả hai nhận lấy ly rượu trong suốt được cột với nhau bằng dải tơ hồng trao đổi qua lại, Miêu Uyển nhẹ nhàng đứng thẳng chân cũng gần đến độ cao của Trần Mặc, cô đứng rất gần anh nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, ánh mắt chìm trong hạnh phúc và thỏa mãn.

Trần Mặc mỉm cười, nâng ly đến bên môi. . . . .Rượu còn chưa dính môi anh đã phát hiện có gì đó không đúng, phả vào mặt là hương rượu khiến cho anh kinh ngạc, chẳng qua anh nghĩ đến có thể là muốn làm giả như thật bôi chút rượu quanh mép ly nên anh thử uống một ngụm nhỏ.

!!!

Rượu mạnh! Tuyệt đối không trộn nước!

Ngay lập tức Trần Mặc trừng mắt với Nguyên Kiệt, Nguyên Kiệt chột dạ gục đầu xuống. Miêu Uyển từ từ ngẩng mặt lên, cô uống hết nửa ly rượu.

Xong.

Có một chút do dự!

Trần Mặc nghiến răng, ly rượu như thế này, lúc bình thường dù có mười thanh kiếm chỉ vào đầu, anh cũng nhất quyết không uống, nhưng bây giờ, anh buông xuống ánh mắt nhìn gương mặt đỏ bừng như quả táo của Miêu Uyển, nhìn đám người ồn ào đứng dưới kia.

Cái gì gọi là tình thế mạnh hơn con người, cái gì gọi là tên đã lên dây không thể không bắn, Trần Mặc cười khổ, chợt ngửa đầu, rót vào miệng tất cả chất lỏng không màu trong suốt.

Vị cay của rượu, như một đạo lửa nóng, từ yết hầu chảy xuống dạ dày, theo một đường dễ dàng xâm nhập đốt nóng huyết quản, ngay lập tức toàn thân nóng cháy lên, Trần Mặc chịu không nổi muốn ho mấy tiếng, anh che miệng ép toàn chúng xuống, ánh mắt bốc lên một tầng nước, tầm mắt cũng mơ hồ theo.

Miêu Uyển lập tức phát hiện không thích hợp, vội vàng đỡ lấy Trần Mặc nói: “ Anh làm sao vậy?”

Trần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, hung hăng liếc mắt trừng Nguyên Kiệt một cái. Nguyên Kiệt liền sợ đến mất mật, tè ra quần nhỏ giọng kêu oan: “Đội trưởng, chuyện này anh không thể trách em, đội trưởng, em không đồng ý, em đã nói là không thể nháo lớn thế này, không thể dùng toàn bộ là rượu thật được. . . . .”

“Rượu thật?Bao nhiêu hả?” Miêu Uyển sợ đổ mồ hôi lạnh.

“Hình như. . . . ba mươi hai, nhưng chỉ. . . . 68 độ!” Nguyên Kiệt càng nói càng chột dạ, mồ hôi lạnh rơi tí tách.

“A. . . .A??”Miêu Uyển trợn tròn mắt, chỉ cần một nửa Tiramisu(có thành phần từ rượu) thì đàn ông đã gục rồi. . . . . Ba mươi hai rượu trắng là khái niệm gì đây hả?

Mặc dù trước khi sự việc phát sinh MC đã xông pha che trước bọn họ, nhưng mấy vị ở sau cứ một lời tiếp một lời không dứt, rốt cuộc biết tình hình nghiêm trọng. Cô cố gắng giữ vững nụ cười trên gương mặt nói vài câu lời hay ý đẹp hoàn thành nghi thức, liền nhận lấy một câu nói cô dâu thẹn thùng rồi, phải đi vào thay đổi trang phục, mọi người dưới sân khấu cười đầy thiện ý, đều tự nhập tiệc.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status