Khói lửa nhân gian

Chương 4: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(4)

/10


Chương 1.4:

Khi bọn anh đến khách sạn đã qua 11 giờ, Miêu Uyển chỉ kịp trang điểm lại chút liền bị kéo đi đón khách mời trước khách sạn. Tuy ngoài trời nhiệt độ xuống tới âm độ, cô lại chỉ mặc bộ lễ phục mỏng manh cùng cái áo khoác lông ngắn nhưng không hề thấy lạnh, khuôn mặt Miêu Uyển đỏ bừng, vì trong cô máu huyết đang sôi trào đầy hưng phấn.

Vị MC chuyên nghiệp đã đến, cô ấy mặc bộ lễ phục màu đen, cử chỉ tao nhã. Cô nghiêm túc nói với Trần Mặc và Miêu Uyển về các bước thực hiện nghi thức, bước vào lễ đường thế nào, trao nhẫn thế nào rồi cách đổ sâm panh đến cách uống rượu giao bôi. . . . .

Trần Mặc nhíu mày nói anh sẽ không uống rượu, nhất quyết không uống. MC có chút sửng sốt, nở nụ cười, nói không quan trọng, chúng tôi sẽ chuẩn bị nước cho anh.

Miêu Uyển chỉ thấy khẩn trương, hơn nữa càng lúc càng khẩn trương, cơ hồ muốn hít thở không thông, cô nghi hoặc có phải hôm nay váy bó quá chặt không, cô tựa như Scarlett giai nhân loạn thế(người đẹp trong thời loạn lạc), bây giờ cô quả thật thở không nổi! Nhưng mà, ngay lúc cô đang trong cơn ác mộng khiến cô hít thở không thông, cô nhìn thấy ác mộng chân chính của bản thân – Vi Nhược Kì!

Từ lần gặp mặt vào năm trước, Miêu Uyển vẫn chưa gặp lại Vi Nhược Kì lần nào, trong đầu Miêu Uyển vẫn khắc sâu hình ảnh một người mặc áo khoác lông dê màu đen, đường nét bờ vai như lưỡi dao, một người phụ nữ nhanh nhẹn mạnh mẽ, bà ấy dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thẳng cô, từ tốn mà cay nghiệt nói cùng cô.
Bà nói: con trai tôi xuất sắc như vậy, cô dựa vào cái gì mà gả cho thằng bé?

Đột nhiên Miêu Uyển thấy sống lưng lạnh toát, gần như phản xạ có điều kiện đứng thẳng lưng.

Hôm nay trang phục của Vi Nhược Kì đặc biệt sang trọng, áo vạt dài được may từ vải satanh đỏ sậm khoác bên ngoài là áo lụa kiểu Trung Quốc, cổ áo cùng tay áo được viền tinh tế bằng lông chồn nước màu đen, bên dưới bà mặc quần ống rộng màu đen, trên cổ mang một chuỗi dây chuyền bằng ngọc trai màu đen, đầu tóc không một chút sai lệch. Bà vốn đã cao, hôm nay lại mang giày cao gót, đứng một chỗ quả thực cao hơn đàn ông bình thường, ngược lại Trần Chính Bình vừa khỏi bệnh, không biết ngoài áo khoác bành tô Riese có thêm bao nhiêu đồ giữ ấm, mới miễn cưỡng thấy được chút phong độ.

(Cái bà Thái hậu này là đang tham dự đám cưới con trai đó, cái gì cũng đen là đang trù ếm ai đây, đọc mà tức anh ách luôn)~chút xíu bức xúc của editor.

Sắc mặt Hà Nguyệt Địch không thay đổi hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng lại cảm thán: may mắn là mình đã có chuẩn bị trước, không bỏ ra năm ngàn khối mua áo khoác ở Thượng Hải, nếu không thì quả thật hợp lại một chỗ không được.

Miêu Uyển nhìn Vi Nhược Kì từng bước tiến đến, trong lòng khẩn trương tay đổ mồ hôi, cho đến khi người đàn ông trung niên đi cạnh Vi Thái hậu mở miệng nói chuyện cùng cô thì cô hoàn toàn bất ngờ: ách, ngài là vị kia?

Sau hai giây cô bừng tỉnh đại ngộ, người chú trung niên này, là cha của Trần Mặc đó!

Trần Chính Bình thấy Miêu Uyển ngẩn người, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, dù cho mình không khỏe đến mức không thể tùy tiện ra ngoài, dù cho đối với hôn lễ này không đồng ý, là một người cha mà lần gặp mặt đầu tiên với con dâu lại trong hôn lễ thì quả thật không thể nói nổi. Nhưng mà việc đã đến mức này rồi thì cũng phải nói đôi ba câu chúc mừng: hôn sự làm nhanh quá, thằng bé Trần Mặc cha mẹ cũng không dạy tốt, vân vân. . . . . Ai nghe được những lời này đều biết là nói cho có, nhưng Miêu Uyển vẫn rất cảm động, đương nhiên là do, có mẹ chồng như Vi Nhược Kì đằng trước, Trần Chính Bình quả thật là người cha chồng tốt.

MC thấy cha mẹ hai bên đều đã đến, cô ấy vội vàng giới thiệu những nghi thức của hai người cha sẽ thực hiện trong hôn lễ, cô dâu nên làm như thế nào, cô ấy nói liên tục về cái này cái kia trông sinh động như thật. Bỗng nhiên Vi Nhược Kì nhíu mày nói: “Những cái đó không cần thiết, rất tầm thường, cần gì đứng trên sân khấu diễn cho người khác xem!”

MC liền sửng sốt.

Trần Chính Bình định hòa giải nói cần gì phải thế, nhập gia tùy tục, những nghi thức nên làm thì phải làm, Hà Nguyệt Địch đã từ tốn nói chuyện: “Chị thông gia nói phải, tôi cũng không thích mấy loại ầm ĩ như vậy, có điều nghĩ kĩ lại thôi vì con gái mà đưa mặt già ra một chút cũng không sao, bây giờ chị nói không cần thiết thì không thể tốt hơn, đơn giản yên tĩnh cũng sang trọng.”

MC là người từng trải, ngay lập tức hiểu được cha mẹ hai bên không hợp nhau, liền cười vui vẻ nói: “Vậy cũng được cũng được, chúng ta còn có các phương án khác mà.” Loại trường hợp này nhìn thì nhìn chứ cô không để trong lòng, đầu năm nay có biết bao nhiêu cặp vợ chồng có người thân trong nhà hài lòng vui vẻ với nhau cũng có biết bao người liêu xiêu, trong buổi lễ kết hôn thế nhưng có vô số đao quang kiếm ảnh ngầm qua lại.

Toàn thân Miêu Uyển khẩn trương đề phòng Vi Nhược Kì, không chú ý nghe MC nói chuyện, nhưng mà chỉ trong chốc lát sau, dòng tân khách mãnh liệt tuôn đến tham dự hôn lễ, từ từ bao quanh lấy bọn họ.

Những người này đa phần là đồng nghiệp của Trần Chính Bình và Vi Nhược Kì, bắt tay tượng trưng với Trần Mặc, tượng trưng khen Miêu Uyển xinh đẹp một cách thái quá, không hẹn trước cùng nhau tuôn về phía vợ chồng Trần Chính Bình, trong một lúc tất cả những lời khách sáo không ngừng được nói ra, lúc này không giống Trần Mặc và Miêu Uyển kết hôn, mà giống như hai người Trần Chính Bình tổ chức kỷ niệm đám cưới bạc.

Đối với trường hợp thế này Miêu Uyển không biết phải làm sao, bỗng nhiên Trần Mặc hiểu ra, lý do vì sao hôm nay mẹ của anh lại xinh đẹp khác thường.

Từ lúc đầu, anh nghĩ theo tính tình Vi Nhược Kì, nếu con dâu không hợp ý bà sẽ không quan tâm, không hài lòng với hôn sự, nên lúc bà chịu nhượng bộ tham dự hôn lễ đó chính là sự thỏa hiệp cùng tình thương lớn lao nhất. Thêm nữa, vừa rồi khi thấy trang phục được tỉ mỉ chuẩn bị của bà. . . . .Trong nháy mắt anh đã rất cảm động, Trần Mặc nghĩ đây là tình thương của người mẹ, không nghĩ đến. . . . .Tất cả đều không phải.

Bà chỉ cần một cái sân khấu để thể hiện bản thân mình mà thôi!

Đúng ra, khi bà đưa danh sách hơn 400 khách mời anh nên hiểu được, nhưng anh đã không, Trần Mặc có chút thất vọng với bản thân.

Thiệp mời dành cho 400 vị khách mời này phải viết đến nửa đêm, hôm nay người đến càng nhiều hơn, Miêu Uyển nhìn người tiếp người mà hoa mắt chóng mặt, nụ cười cứng đờ trên gương mặt, cũng may liên đội trưởng, phó đội trưởng cùng các anh em chiến đấu của Trần Mặc từ xe tải bước xuống, nguyên đại đoàn đồng nhất một màu xanh lá bụi bặm khắp người.

Mười mấy người cả lớn lẫn nhỏ ồn ào lộn xộn vội vàng kêu chị dâu, Miêu Uyển bị dọa đến mặt đỏ bừng vì ngượng, trốn ra sau Trần Mặc, đám nhóc con ấy tiếp tục ồn ào lộn xộn, đến mức có ai đó hét lên hôn một cái đi, bên cạnh có người cười nhạo: cậu cho rằng đang náo động phòng sao!

Tầm mắt Trần Mặc xẹt qua đám người Vi Nhược Kì ở đối diện, Vi Nhược Kì đang cười đoan trang, nhìn về anh có chút mơ hồ khó chịu.

Trần Mặc đơn giản cầm tay Miêu Uyển cùng nhau đưa các chiến hữu lên lầu, mấy người khách mời ngoài đó, anh không đón. . . .Muốn làm thế nào thì làm!

Trong nháy mắt anh xoay người, trong mắt Vi Nhược Kì lóe lên tia tức giận, Trần Chính Bình thở dài, bất đắc dĩ ôm vai vợ.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status