Khói lửa nhân gian

Chương 3: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(3)

/10


Chương 1.3:

Đôi khi, trong lòng Trần Mặc thấy tổ chức hôn lễ như đi đánh giặc, nhìn lại chút, đầu tiên bản thân phải nắm rõ về thời gian địa điểm nhân viên cùng các dụng cụ cần thiết, phải vạch ra kế hoạch hẳn hoi, phải tính toán chi phí, thậm chí  còn phải tập trước, nếu không thì, bản thân hoàn toàn có thể thất bại trong trận đại chiến này.

Ngày hôn lễ khắp nơi người nào cũng vội vàng đến người ngã ngựa đổ, Miêu Uyển không có người thân họ hàng ở Tây An, trước đó một ngày cha mẹ Miêu Uyển đến rồi chọn một phòng khách sạn làm nhà bên gái. Sáng sớm Trần Mặc lái xe đưa Miêu Uyển sang chỗ mấy người Miêu Giang, quay đầu xe lại chạy thẳng đến công ty dịch vụ hôn lễ lấy xe cưới. Nhân viên nghiệp vụ của công ty đặc biệt cao ngạo giới thiệu cho anh xe chiếc xe chủ hôn, một chiếc Mercedes – Benz S xa hoa lộng lẫy, mang theo phong cách khoan thai sang đẹp, bạn trẻ Nguyên Kiệt nghe thấy a lên một tiếng, cảm thán bản thân mình được thơm lây quý tộc.

Trần Mặc không thích tây trang, trong hôn lễ bạn học của Miêu Uyển cô dâu chú rể nào mặc cùng loại trang phục, nên hôn lễ Trần Mặc và Nguyên Kiệt đều mặc quân phục. Cô gái phụ trách lễ phục của công ty dịch vụ hôn lễ, tuy lễ phục đã giặt ủi qua, nhưng vẫn đem ủi một lần nữa, cần phải làm cho các nếp thẳng tắp, phần thắt lưng và eo đều ủi lại, nghe cô nói là ít khi xuất hiện được hai người đẹp trai, không thể lãng phí của trời.

Nguyên Kiệt được khen mặt hớn hở.

Quần áo còn chưa thay xong, chàng trai phụ trách việc gắn hoa cho xe, chạy đến, trong tay còn cầm bó hoa hồng, hỏi Trần Mặc: “Đoàn xe của anh có mấy chiếc?” Công ty dịch vụ hôn lễ chỉ chịu trách nhiệm về xe chủ hôn và một chiếc xe dùng để ghi hình lại quá trình đón dâu, còn đội xe khác để tăng thêm thể diện cho nhà trai thì do khách hàng chuẩn bị, nhưng bên họ hỗ trợ trang trí những chiếc xe này.

Nhưng mà Trần Mặc lại nói: “Tôi không biết!”

Chàng trai nóng nảy: “Đoàn xe của anh có mấy chiếc mà anh lại không biết sao?”

Trần Mặc nói: “Mẹ tôi tìm, tôi quả thật không biết!”

Chàng trai phát điên lên, tiện tay ném bó hoa cho người bên cạnh, hướng người nọ hét lên: “Đi ra ngoài hỗ trợ nhanh lên!”

“Bác gái thật lợi hại!” Nguyên Kiệt vui vẻ: “Chỉ có điều, em cảm thấy đội trưởng nên thể hiện một chút, dù sao bên nhà chị dâu, đoàn xe cũng có đến ba chiếc Audi đấy!”

Trần Mặc cười cười không nói. Thật ra Nguyên Kiệt không biết việc thể hiện này hiện tại đã thành cái gì, anh vừa thay đồ xong bước ra ngoài choáng váng ngay tại chỗ, trên đường lớn xuất hiện một hàng dài xe hạng sang, Mercedes-Benz, BMW, Audi, hơn nữa là xe mới, thuần một màu đen. Chàng trai gắn hoa cho xe chỉ huy hai người khác cùng nhau làm việc đến đầu chảy đầy mồ hôi, cuối cùng hoa tươi không đủ dùng, chỉ có thể quấn vài vòng sa hồng nhạt lên xe.

“Tại sao có thể như vậy. . . . .” Nguyên Kiệt miệng há hốc, anh đã đếm qua tổng cộng có đến ba chiếc Mercedes-Benz năm chiếc BMW tám chiếc Audi.

Trần Mặc lắc đầu, quả thật anh không biết.

Có mấy người lái xe thông minh đến đây chào hỏi, Nguyên Kiệt khẩn trương khiến người ta hiểu lầm. Hai người mặc đồ giống nhau không biết ai là ai, Nguyên Kiệt nhiệt tình chào hỏi, kết quả các lái xe đều lầm anh thành Trần Mặc. Trần Mặc đứng yên bên cạnh cũng không lên tiếng giải thích, Nguyên Kiệt tính nói rõ, nhìn qua thấy khóe miệng đội trưởng của mình thẳng một đường, trong lòng cũng hiểu rõ: đỡ phải cho ngài mở miệng lại đắc tội người ta! Vẫn để tiểu nhân đi tiếp đón khách thôi!

Nguyên Kiệt trên người không yên, đến khi hỏi mượn đỡ vài người của công ty dịch vụ hôn lễ, nhóm lái xe đều hăng hái, nói ôi chao, quá khách khí rồi. Ông chủ của chúng tôi nói, thiếu gia nhà Trần cục trưởng kết hôn là việc vui, có thể tới giúp đỡ là tốt rồi. . . .

Thiếu gia Trần? Khóe miệng Nguyên Kiệt co rúm, lén lút hỏi Trần Mặc: “Cha của anh làm gì vậy?”

Trần Mặc thản nhiên nói: “Hình như là phó cục trưởng cục thuế vụ.”

Nguyên Kiệt choáng váng lần nữa, mẹ ơi, tại sao bọn tôi lại không biết?

Công việc tham gia đoàn xe tạo thể diện, nhóm lái xe đã làm nhiều nên cũng có kinh nghiệm, không cần người tiếp đón, dựa theo loại tốt xấu mà xếp đội hình.

Người phụ trách của công ty dịch vụ hôn lễ tự cho là đúng nói với Trần Mặc anh thế này không được nha, xe chủ hôn là Mercedes-Benz S500, trong đoàn xe của bên anh cũng có một chiếc S500, thế này là không phân biệt được cấp bậc chủ yếu và thứ yếu, nếu không nơi này chúng tôi còn có chiếc Lincoln, anh có nên suy nghĩ lại chút không?

Trần Mặc nhìn anh ta vài lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói tôi không cần.

Người phụ trách chợt phát hiện tuy rằng thái độ của đối phương xem như khách khí, nhưng anh cũng không có dũng khí tiếp tục khuyên giải.

Thời gian không đợi người, theo lệ cũ 10 giờ đi đón dâu, 12 giờ đã có thể mở tiệc, cuối cùng trên cửa xe của mấy chiếc kia chỉ gắn được vài cái nơ bướm, đoàn xe đã chậm rãi chuyển động.

Trần Mặc nhìn qua kính chiếu hậu thấy một hàng dài đèn xe đang lóe sáng, mở cửa ra đóng cửa lại, nối đuôi nhau chuyển bánh, mỗi lần đèn xanh đèn đỏ đều còn xe kẹt lại. Nguyên Kiệt hưng phấn nói nhỏ, ôi mẹ nó, thật hoành tráng! Trần Mặc cười có chút bất đắc dĩ, thật ra anh biết mẹ anh đang nghĩ gì, thân thể cha anh yếu như thế, nói sau này không lùi cũng phải lui về, cho dù việc này thành công thì sao, vận mệnh con người đều là như thế. Đã bước một chân lên con đường dốc, hơn nữa con đường này chỉ một đường hướng xuống, cho nên đây là cơ hội cuối cùng để hãnh diện với người ta, vậy không phải chịu đựng sự chú ý của người khác.

Trần Mặc để tay lên ngực tự hỏi thật ra cũng không có gì bất mãn hay chán ghét, chỉ là ít nhiều cũng có chút nhàm chán, nhưng truy cứu nguyên nhân hôn lễ này bản thân mình cũng nhàm chán không kém, mọi người luôn sống trong một xã hội nhàm chán xem trọng thanh danh, mặt mũi, những việc nhỏ bên trong, vì vậy anh chỉ cần thấy Miêu Uyển vui vẻ, chỉ cần thấy mẹ anh vui vẻ, Trần Mặc đều sẵn lòng.

Chị em họ của Miêu Uyển không đến đây, chỉ có một người phù dâu là Vương Triêu Dương nhưng khả năng lừa đảo của cô nàng không chịu nổi một kích. Cô cùng Nguyên Kiệt mặt đối mặt nói chưa đến ba câu mặt đã đỏ lên hết, Đào Địch hay nói giỡn chúng ta có gián điệp đó nha, nơi này của chúng ta luôn khắng khít gắn bó, dứt khoát đưa phù dâu cho phù rể đi thôi!

Vương Triêu Dương thẹn quá hóa giận mặt đỏ bừng, kết quả phù dâu đuổi đánh anh rể nhà gái xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Cũng may mẹ Miêu Hà Nguyệt Địch có tư tưởng tiến bộ, chưa bao giờ để ý đến quy củ này nọ, xem náo nhiệt đến rất vui vẻ. Bên Miêu Giang nhìn con gái xinh đẹp đứng bên con rể anh tuấn, sớm cười sung sướng đến không thấy mắt: “Tốt tốt tốt. . . . .Cuộc sống tốt đẹp, mau mang con bé đi đi!”

Giọng nói thật sảng khoái thật hào phóng, dẫn đến Miêu Uyển hờn dỗi một trận: T_T, cha, cha muốn con đi nhanh như vậy sao?

Trần Mặc xem thời gian không còn nhiều, xuyên qua nhà gái đang đứng trước cửa bế cô dâu bước đi, Vương Triêu Dương lập tức bừng tỉnh: nè nè nè! Phí mở cửa nha! Quái lạ, cửa đã khóa lại rồi mà, Trần Mặc anh ta mở như thế nào vậy?

Vương Triêu Dương mang đôi giày Michael cao tám xăng-ti-mét nghiêng nghiêng ngã ngã chạy theo, nhưng chạy thế nào cũng đuổi không kịp Trần Mặc vừa ôm một người mà bước đi cực nhanh, trái lại ở trước cửa thang máy vấp một cái, té nhào vào lòng Nguyên Kiệt. Đào Địch mừng rỡ cười xấu xa, tay giơ lên một cái, nói hay em tranh thủ hôm nay đem tên nhóc này giải quyết luôn đi!

Miêu Uyển vui sướng trong lòng ôm cổ Trần Mặc xem đoàn người phía sau người ngã ngựa đổ, cô nghĩ thầm mình quả thật không giống cô dâu chút nào, thật ra Vô Gian Đạo nhất là cô đó là cô!

Mọi thứ loạn hết lên, mơ hồ lộn xộn nhưng cũng sung sướng, Miêu Uyển bước ra khỏi khách sạn nhìn thấy trước mắt là đoàn xe nhanh nhẹn dũng mãnh cô lúc đó quả thật rất kích động, cô lén lút cầm tay Trần Mặc hỏi làm sao bây giờ? Hình như chúng ta không có chuẩn bị bàn tiệc cho họ. Trần Mặc cười cười nói không quan trọng, bọn họ đưa đến nơi tổ chức thì về ngay, không cần phải chuẩn bị cho họ.

Ở trong xe Miêu Uyển cố gắng nhìn về phía sau, đáng tiếc xe ghi hình bị đoàn xe hoành tráng cản lại ở phía cuối, như thế này đâu thấy được gì, Miêu Uyển tức giận: “Anh xem, làm lớn như vậy có lợi gì đâu, mình cũng không theo dõi được, tất cả đều để người qua đường xem!”

Trần Mặc buồn cười.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status