Khói lửa nhân gian

Chương 2: Trong hôn lễ, không phải chỉ có việc tiếp đãi khách mời.(2)

/10


Chương 1.2:
Hôn lễ đặc biệt náo nhiệt, rất hỗn loạn cũng rất bình thường, MC tiệc cưới giày vò cô dâu chú rể có chút ác, trong đại sảnh khắp nơi là tiếng người cười nói, ăn uống, mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui khắp phòng, Miêu Uyển mặc sườn xám màu đỏ thẫm khoát tay Trần Mặc đi đến từng bàn kính rượu. Cô có chút không vui, cảm thấy hôn lễ này không được hoàn mỹ cho lắm, nhưng quay đầu suy nghĩ lại thì không có gì là không hài lòng, dù sao việc nên làm đều đã làm.

Trái lại Trần Mặc cho rằng mọi thứ đều hoàn hảo, lúc đầu anh đã xem lễ cưới như một nhiệm vụ khó khăn mà thực hiện,  không có đặt hy vọng cao vào đây, nên cũng không thấy thất vọng. Anh cầm tay Miêu Uyển hỏi: chắc em mệt rồi? Miêu Uyển lắc đầu, trên mặt hồng hồng, một phần vì uống rượu, hơn nữa là do tâm trạng quá mức hưng phấn.

Người ta nói đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, đêm động phòng hoa chúc, vì vậy Miêu Uyển từ đáy lòng mà cảm thán nếu sau khi làm lễ cười rồi còn đủ khả năng để động phòng, thể lực đó là thế nào nhanh nhẹn dũng mãnh? Nhưng cũng đúng, cô dâu thời xưa không cần phải ở giữa đám người bay qua bay lại, các cô ấy chỉ cần ngồi trong phòng chờ đợi người chồng xa lạ đến nhấc khăn trùm đầu lên.

Nhưng mà. . . . . Miêu Uyển nhìn Trần Mặc chăm chú, như vậy rất đáng sợ đúng không?

Người đàn ông, ở cạnh mình trong vòng ba mét mới được gọi là chồng.

Người mà mình sẽ yêu thương, gắn bó hết cả cuộc đời, phải do chính mình chọn, phải vì mình thích mới tốt. Trên đời có rất nhiều nam nhân, dù có đẹp trai hơn nữa thì sao? Đều không phải của cô, chỉ có người này do cô theo đuổi được, chậm rãi khắc sâu trong tim.

Anh là của cô.

Cho nên, dù anh có khuyết điểm, dù đối với anh có rất nhiều rất nhiều điều không vừa lòng, Miêu Uyển vẫn rất hạnh phúc.

Người ta hay nói trong hôn nhân có nhiều chuyện vụn vặt, nói chung phải có chút tình yêu tồn tại trong đó, mới có thể làm dịu đi những chuyện nhỏ nhưng không có điểm dừng này.

Công việc của Trần Mặc rất bận rộn, Miêu Uyển cũng không rảnh rỗi, tính dùng đến năm ngày nghỉ kết hôn bay tới bay lui làm cho xong hết, Mạt Mạt nói đùa, đây là hai người kết hôn trên không. Trên chuyến bay trở về, Trần Mặc thấy Miêu Uyển không  như bình thường sung sướng vui vẻ mà có vẻ mặt nghiêm trọng, anh biết là do cô đang xoắn xuýt vấn đề về hôn lễ, vì thế hạ quyết tâm nhất định phải làm đủ tốt trong trận đấu ở Tây An lần này, cả đời người con gái chỉ được hãnh diện lúc này, anh rất thích việc có thể đem đến cho cô sự hoàn mỹ mà cô mong muốn. 

Chỉ là bên kia Vi Nhược Kì vẫn như trước kiêu ngạo tìm cách xoay chuyển mọi thứ, Trần Mặc đề nghị vài khách sạn đều bị bà từ chối nên tạm thời dừng tay, anh cũng hiểu không phải Thái hậu không nhìn trúng khách sạn nào, bà đang biểu hiện uy quyền cùng khả năng khống chế của bà, may là mẹ mãi là mẹ, một ngày nào đó mẹ sẽ hết giận và chấp nhận thỏa hiệp, Trần Mặc không hề nóng lòng, anh có thể từ từ chờ đợi.

Sự thật đã chứng minh bất luận là ai muốn cùng Trần Mặc so sự chịu đựng, kết quả đều thất bại, Vi Thái hậu chống đỡ được vài ngày cũng dần dần không biết làm sao,  giấy kết hôn đã lấy thì phải kết hôn thôi, hơn nữa kéo dài không bằng làm sớm, việc này không phải vì vấn đề mặt mũi của Miêu Uyển mà là của con trai bà. Kết quả là Trần Mặc ngày đó về nhà cơm nước xong, Vi Nhược Kì đưa cho anh vài tờ giấy, nói: “Danh sách khách mời, lấy về viết thiệp mời!”

Trần Mặc liếc sơ qua thấy tên người chằng chịt, nhíu mày: “Bao nhiêu người vậy mẹ?”

“Khoảng 400 người, 43 bàn, nhưng khách bên anh chị tôi vẫn chưa tính, tự thêm vào đi.”

“Sao nhiều như vậy?!” Đến Trần Mặc cũng kinh ngạc.

“Chỉ 40 bàn mà anh còn ngại nhiều à? Đã bỏ bớt người rồi đấy, tôi mỗi người chỉ tính một chỗ chưa tính đến người nhà đi theo.” Vi Nhược Kì giơ ngón tay lên tính cho Trần Mặc xem: “Con trai của tôi cùng Trần Chính Bình phải kết hôn, Tỉnh ủy không mời sao? Thị ủy không mời sao? Tôi đều phải đi mời chứ? Đồng nghiệp của ba anh không mời sao?”

“Ba con không phải lui về sau rồi sao?”

“Nói bậy bạ!” Vi Nhược Kì ngay tức khắc thay đổi sắc mặt: “ Trước kia ba anh làm việc vất vả nay ở nhà tĩnh dưỡng, lui gì mà lui? Người vẫn chưa đi, trà liền lạnh?”

Trần Mặc biết có chút việc không nên nói đến, dù sao được cho phép kết hôn là tốt rồi, theo anh 50 bàn hay 5 bàn cũng vậy thôi. Ban đầu anh tính Tây An bên này dù mời cả đội cùng phó đội trưởng, thế nào người cũng không hơn 10 bàn, như bây giờ thì vừa lúc, Miêu Uyển sẽ có một hôn lễ long trọng như trong  giấc mơ của cô, cô sẽ rất vui vẻ đây.

Vào buổi tối, Trần Mặc đưa Miêu Uyển xem ba tờ giấy lớn của Vi Nhược Kì, Miêu Uyển khiếp sợ không thôi miệng mở lớn hình chữ O mãi không khép lại được, cuối cùng cố đặc biệt nghiêm túc nói với Trần Mặc: “Đồng chí Trần Mặc, em thấy rằng chúng ta nên nhờ những người chuyên nghiệp giúp đỡ!”

Trần Mặc gật gật đầu, thả tay cho cô muốn làm gì cũng được, Miêu Uyển vui vẻ phấn khởi. Cô còn trẻ, cô vẫn thích mơ mộng đến cuộc sống ngập tràn ánh sáng cùng hoa tươi, cô vẫn chưa học được cách trở thành một người vợ, mỗi ngày chỉ xoay quanh ba bữa cơm tính toán kỹ lưỡng chi tiêu gia đình. Bây giờ cô dùng tiền như nước và tất cả tinh lực của bản thân tạo nên một khung cảnh trang trọng, lấy hôn lễ long trọng kỉ niệm cho cuộc sống độc thân kiêu ngạo của một cô gái.

Miêu Uyển tìm đến công ty chuyên thiết kế hôn lễ, họ phụ trách hết mọi việc từ áo cưới đến cả chậu hoa trong hôn lễ, những việt tốt đẹp này khiến cô tràn đầy hào hứng, bận rộn nhiều việc, nhưng trong lòng đặc biệt thoải mái. Tô Mạt nghe Miêu Uyển nói đến tiêu chuẩn của hôn lễ thì khiếp sợ không thôi, ruột mềm trăm mối thốt lên một câu: “Có tiền đốt!”

Miêu Uyển cười hắc hắc với cô ấy, hoàn toàn không thèm để ý. Tự cô thiết kế bánh cưới độc nhất vô nhị, thêm vào quả anh đào hoa hồng bơ tự làm rồi phết lên bánh quy, dùng khuôn làm ra bánh hình trái tim có mũi tên xuyên qua, một túi hai cái, cô tự tay nướng toàn bộ bánh rồi gói lại.

Từ đầu tới cuối Trần Mặc tốn sức làm một việc duy nhất là rút ra một buổi tối cùng Miêu Uyển kí tên thiệp mời, Miêu Uyển xoay xoay cổ tay cảm thán, hiện tại em mới thấy làm nhà văn không dễ dàng, kí tên thôi đã mệt chết rồi!

Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô, cười nhẹ, thiệp mời đỏ thẩm trải đầy bàn càng tôn thêm, gương mặt mềm mại đang tỏa sáng động lòng người của Miêu Uyển, niềm vui cùng sự thỏa mãn lúc này của Miêu Uyển, làm Trần Mặc cảm thấy tự hào về bản thân.

Làm lễ cưới ngày Nguyên Đán thì hơi gấp, danh sách của khách sạn đã kín hết, cuối cùng hôn lễ được xác định sẽ tổ chức vào chủ nhật ngay sau Nguyên Đán.

Vì thế thiệp mời được gửi đi, nước chảy thành sông, mọi việc chuẩn bị đã xong, chỉ còn chờ ngày cưới đến thôi.

Buổi tối trước ngày đám cưới Miêu Uyển khẩn trương đến không ngủ được, cô đắp mặt nạ để da không bị khô còn có tác dụng làm trắng nữa, giữa đêm khuya cô mở hết đèn trong nhà lên, mặc váy cưới đứng soi gương tìm cảm giác. Miêu Uyển chọn váy cưới đính ngọc trai có nếp uốn tinh tế trước ngực, làn váy tựa mây trôi, sắc màu tơ lụa ấm ấp tôn lên làn da mềm mại, trong nháy mắt Miêu Uyển tựa như một cô công chúa đích thực.

Cô ngồi xuống bên giường ngửa mặt lên nhìn Trần Mặc: “Em đẹp không?”

Tay Trần Mặc lướt trên gò má của cô nói: “Rất đẹp!”

Miêu Uyển cười đến mặt mày loan loan, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay của Trần Mặc.

Ngoài phòng là màn đêm mờ mịt, nhưng trong phòng lại đèn đuốc sáng trưng, tầm mắt Trần Mặc lướt qua độ cong ở cổ Miêu Uyển rơi xuống lưng, nơi đây là một đường cong đặc biệt mềm mại, ngoan ngoãn nghe lời, tựa như chú chim nhỏ đáng yêu, lẳng lặng nghỉ ngơi trong lòng của anh.

Nếu đây là hôn nhân mà mọi người vẫn hay nói, Trần Mặc nghĩ thầm, đúng là rất tuyệt vời.

Chính vì thế này mà mọi người đều kết hôn sao?

Quả nhiên, hỏi sao ai cũng muốn làm đám cưới, cái gì cũng có đạo lý của nó cả.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status