Thổ hào chính là thổ hào, người bình thường thích một kiến trúc nào đó thì lắp cái mô hình nhỏ là cùng, hắn thì không, đi phục chế toàn bộ kiến trúc với tỉ lệ gốc hẳn hoi!
Nhưng dù đoán được thổ hào trong nhà này mới là người tạo nên quần thể kiến trúc, sự tồn tại của nơi đây vẫn là bí ẩn.
Có lẽ chỉ là một quái nhân thôi – Olivia thầm nghĩ, rồi chậm rãi bơi tới phòng ngủ nằm sau phòng làm việc. Lúc bơi đến gần cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài theo thói quen, ban nãy ở nhà kế bên cũng nhìn rồi, góc nhìn của phòng ngủ bên kia cực tốt, có thể thấy rõ cung điện đẹp nhất của Cố Cung, quả là một đài ngắm cảnh thiên nhiên.
Nhưng nhìn từ cánh cửa sổ này lại là chuyện hoàn toàn khác: cửa sổ phòng ngủ này quay mặt về căn nhà sát vách, quan sát từ góc độ của nó, có thể thấy không sót gì của nhà hàng xóm.
Olivia đờ đẫn cả người.
Trời sinh nhạy cảm lại lãng mạn, nên trong đầu hắn bỗng nảy ra một câu: Người đối diện mới là cảnh đẹp trong mắt người nọ.
Tất thảy kiến trúc bên ngoài đều xây dựng vì người ta, chỉ vì muốn người ta có thể ngắm nhìn nhiều quang cảnh bất đồng khi ở nhà. Người nọ chỉ xây một kiến trúc vì bản thân thôi, đó chính là căn nhà của người đối diện.
Quả là một suy nghĩ lãng mạn đến gần như xàm xí, nhưng giờ khắc này, chẳng hiểu sao Olivia lại cảm thấy đây không chừng mới là sự thật.
Đương lúc Olivia đứng trước cửa sổ nhìn cửa sổ đối diện mà lặng thinh không lên tiếng, Mục Căn tự dưng lội tới từ bên cạnh, chọt chọt vai hắn.
Mục Căn đưa qua một cây gậy, rất dài, trên gậy còn vương một đống rong bèo. Nếu Mục Căn không cạo sạch lớp rong rêu dính một bên gậy, lộ ra màu vàng nhạt bên dưới, chỉ e Olivia sẽ thực sự xem thứ này là cây gậy bình thường.
Nhặt lên cái áo bẩn bị Ollie lấy lau bình hoa ban nãy, Mục Căn chùi sạch cây gậy trước mặt hắn. Theo quá trình lau chùi, cây gậy rốt cuộc xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt Olivia.
Chủ thể được mài đến bóng loáng hiện ra màu vàng nhạt, càng gần đỉnh càng to, từng vòng từng vòng bảo thạch đủ màu được khảm vòng quanh khúc này, phần đỉnh lại được chạm rỗng, không khảm bảo thạch gì, nhưng trong phần chạm rỗng có hẳn một viên đá vàng kim.
Dưới đáy biển tối tăm, viên đá tựa như mắt động vật trong đêm, lấp loáng ánh sáng vàng âm u.
“Là mắt hoàng kim!” Mục Căn cao hứng đưa “cây gậy” cho Olivia.
Từng vô tình có được hai viên mắt hoàng kim, sau còn được Olivia tặng một món trang sức làm từ mắt hoàng kim, loại đá này nằm trong số ít vật phẩm xa xỉ mà cậu tương đối biết rõ!
Mục Căn chỉ thấy giá trị của viên đá, mà Olivia lại liếc phát là nhận ra thân phận thực sự của “cây gậy” được trang trí bằng viên mắt hoàng kim cỡ bự!
Tay chần chừ thò đến gần “cây gậy”, cuối cùng Olivia nắm chặt lấy nó.
Ngón tay Olivia thon dài mà mạnh mẽ, đối với Mục Căn, kích cỡ của “cây gậy” hơi to này hoàn toàn vừa khít với tay hắn. Olivia híp mắt, dòm kỹ “cây gậy” trong tay, lát sau, hắn quả nhiên tìm thấy những chữ cái mờ mờ trên cán. Đó cũng không phải chữ cái bình thường, mà là những cái tên xuất hiện trong sách giáo khoa đế quốc, nghe nhiều trên tin tức đến thuộc làu – tên của từng triều đại Hoàng đế!
Khi Olivia hất cao cằm, nhìn phần đỉnh của cây gậy bằng ánh mắt thận trọng, hắn thấy được một con dấu trên vật trang sức hình vuông nho nhỏ màu đen.
Thân nghiêng uy phong lẫm lẫm của Cantus – con dấu của Hoàng đế đế quốc!Olivia lại nheo mắt.
“… Thứ đáng giá nhất không phải viên mắt hoàng kim…” Olivia nhấn mạnh từng chữ trong lời mình: “Mà là bản thân thứ này.”
“Mục Căn, cậu biết mình vừa tìm thấy thứ gì không? Biết lai lịch thực sự của cây gậy này là gì không?”
Olivia cho Mục Căn xem dấu ấn trên đỉnh, đồng thời cho cậu biết thân phận thật của “cây gậy”.
“Đây là quyền trượng.”
“Chỉ nằm trong tay các triều đại Hoàng đế trước, quyền trượng tượng trưng cho quyền lực cao nhất đế quốc!”
Mục Căn đần mặt.
“Nhưng… Nhưng quyền trượng này là tớ tùy tay tìm thấy trong ngăn kéo bàn đọc sách ở phòng ngủ mà.” Cậu ngây ngốc nói: “Tớ, tớ thấy chỗ nào đó có cái gì đang phát sáng nên…”
Người có thể xem quyền trượng như con dấu bình thường rồi cất đại trong ngăn kéo bàn, trên thế giới liệu có mấy ai?
Nếu không phải tên trộm to gan nhất đế quốc, vậy… Thân phận của chủ nhà này chỉ còn một…
“… Hoàng đế đế quốc, chủ nhà… Quả nhiên là thổ hào đứng đầu đế quốc sao?” Olivia lia mắt thoáng qua bày trí xung quanh lần nữa, bụng chợt kêu ọt ọt.
Hoạt động dưới biển sâu tiêu hao quá nhiều thể lực, hắn đói rồi.
Vì thế, hai chàng trai quyết định quay về mặt biển kiếm gì bỏ bụng đã, hộp bento của bác cả còn ở trển nha.
Bữa trưa hôm nay là sashimi đầy ụ, cộng thêm rong biển trộn, vì bỏ thêm dầu hạch đào nên mùi vị hơi nồng.
Ăn xong, hai người nán lại mặt biển một lát, cuối cùng vét sạch hộp bento rồi về nhà.
Quyền trượng đại diện cho quyền lực cao nhất đế quốc – nằm ngay trong hộp bento được Olivia đeo trên lưng.
Thế nên, chờ Olivia giao quyền trượng cho ngài Sise, một mùi sực nức trên quyền trượng tạt thẳng vô mặt, cũng chính là hương vị món sashimi đặc chế của bác Alpha.
—–
Mạnh Cửu Chiêu với Louis là cp chính trong Nguyên Thủy Tái Lai đó
Nhưng dù đoán được thổ hào trong nhà này mới là người tạo nên quần thể kiến trúc, sự tồn tại của nơi đây vẫn là bí ẩn.
Có lẽ chỉ là một quái nhân thôi – Olivia thầm nghĩ, rồi chậm rãi bơi tới phòng ngủ nằm sau phòng làm việc. Lúc bơi đến gần cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài theo thói quen, ban nãy ở nhà kế bên cũng nhìn rồi, góc nhìn của phòng ngủ bên kia cực tốt, có thể thấy rõ cung điện đẹp nhất của Cố Cung, quả là một đài ngắm cảnh thiên nhiên.
Nhưng nhìn từ cánh cửa sổ này lại là chuyện hoàn toàn khác: cửa sổ phòng ngủ này quay mặt về căn nhà sát vách, quan sát từ góc độ của nó, có thể thấy không sót gì của nhà hàng xóm.
Olivia đờ đẫn cả người.
Trời sinh nhạy cảm lại lãng mạn, nên trong đầu hắn bỗng nảy ra một câu: Người đối diện mới là cảnh đẹp trong mắt người nọ.
Tất thảy kiến trúc bên ngoài đều xây dựng vì người ta, chỉ vì muốn người ta có thể ngắm nhìn nhiều quang cảnh bất đồng khi ở nhà. Người nọ chỉ xây một kiến trúc vì bản thân thôi, đó chính là căn nhà của người đối diện.
Quả là một suy nghĩ lãng mạn đến gần như xàm xí, nhưng giờ khắc này, chẳng hiểu sao Olivia lại cảm thấy đây không chừng mới là sự thật.
Đương lúc Olivia đứng trước cửa sổ nhìn cửa sổ đối diện mà lặng thinh không lên tiếng, Mục Căn tự dưng lội tới từ bên cạnh, chọt chọt vai hắn.
Mục Căn đưa qua một cây gậy, rất dài, trên gậy còn vương một đống rong bèo. Nếu Mục Căn không cạo sạch lớp rong rêu dính một bên gậy, lộ ra màu vàng nhạt bên dưới, chỉ e Olivia sẽ thực sự xem thứ này là cây gậy bình thường.
Nhặt lên cái áo bẩn bị Ollie lấy lau bình hoa ban nãy, Mục Căn chùi sạch cây gậy trước mặt hắn. Theo quá trình lau chùi, cây gậy rốt cuộc xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt Olivia.
Chủ thể được mài đến bóng loáng hiện ra màu vàng nhạt, càng gần đỉnh càng to, từng vòng từng vòng bảo thạch đủ màu được khảm vòng quanh khúc này, phần đỉnh lại được chạm rỗng, không khảm bảo thạch gì, nhưng trong phần chạm rỗng có hẳn một viên đá vàng kim.
Dưới đáy biển tối tăm, viên đá tựa như mắt động vật trong đêm, lấp loáng ánh sáng vàng âm u.
“Là mắt hoàng kim!” Mục Căn cao hứng đưa “cây gậy” cho Olivia.
Từng vô tình có được hai viên mắt hoàng kim, sau còn được Olivia tặng một món trang sức làm từ mắt hoàng kim, loại đá này nằm trong số ít vật phẩm xa xỉ mà cậu tương đối biết rõ!
Mục Căn chỉ thấy giá trị của viên đá, mà Olivia lại liếc phát là nhận ra thân phận thực sự của “cây gậy” được trang trí bằng viên mắt hoàng kim cỡ bự!
Tay chần chừ thò đến gần “cây gậy”, cuối cùng Olivia nắm chặt lấy nó.
Ngón tay Olivia thon dài mà mạnh mẽ, đối với Mục Căn, kích cỡ của “cây gậy” hơi to này hoàn toàn vừa khít với tay hắn. Olivia híp mắt, dòm kỹ “cây gậy” trong tay, lát sau, hắn quả nhiên tìm thấy những chữ cái mờ mờ trên cán. Đó cũng không phải chữ cái bình thường, mà là những cái tên xuất hiện trong sách giáo khoa đế quốc, nghe nhiều trên tin tức đến thuộc làu – tên của từng triều đại Hoàng đế!
Khi Olivia hất cao cằm, nhìn phần đỉnh của cây gậy bằng ánh mắt thận trọng, hắn thấy được một con dấu trên vật trang sức hình vuông nho nhỏ màu đen.
Thân nghiêng uy phong lẫm lẫm của Cantus – con dấu của Hoàng đế đế quốc!Olivia lại nheo mắt.
“… Thứ đáng giá nhất không phải viên mắt hoàng kim…” Olivia nhấn mạnh từng chữ trong lời mình: “Mà là bản thân thứ này.”
“Mục Căn, cậu biết mình vừa tìm thấy thứ gì không? Biết lai lịch thực sự của cây gậy này là gì không?”
Olivia cho Mục Căn xem dấu ấn trên đỉnh, đồng thời cho cậu biết thân phận thật của “cây gậy”.
“Đây là quyền trượng.”
“Chỉ nằm trong tay các triều đại Hoàng đế trước, quyền trượng tượng trưng cho quyền lực cao nhất đế quốc!”
Mục Căn đần mặt.
“Nhưng… Nhưng quyền trượng này là tớ tùy tay tìm thấy trong ngăn kéo bàn đọc sách ở phòng ngủ mà.” Cậu ngây ngốc nói: “Tớ, tớ thấy chỗ nào đó có cái gì đang phát sáng nên…”
Người có thể xem quyền trượng như con dấu bình thường rồi cất đại trong ngăn kéo bàn, trên thế giới liệu có mấy ai?
Nếu không phải tên trộm to gan nhất đế quốc, vậy… Thân phận của chủ nhà này chỉ còn một…
“… Hoàng đế đế quốc, chủ nhà… Quả nhiên là thổ hào đứng đầu đế quốc sao?” Olivia lia mắt thoáng qua bày trí xung quanh lần nữa, bụng chợt kêu ọt ọt.
Hoạt động dưới biển sâu tiêu hao quá nhiều thể lực, hắn đói rồi.
Vì thế, hai chàng trai quyết định quay về mặt biển kiếm gì bỏ bụng đã, hộp bento của bác cả còn ở trển nha.
Bữa trưa hôm nay là sashimi đầy ụ, cộng thêm rong biển trộn, vì bỏ thêm dầu hạch đào nên mùi vị hơi nồng.
Ăn xong, hai người nán lại mặt biển một lát, cuối cùng vét sạch hộp bento rồi về nhà.
Quyền trượng đại diện cho quyền lực cao nhất đế quốc – nằm ngay trong hộp bento được Olivia đeo trên lưng.
Thế nên, chờ Olivia giao quyền trượng cho ngài Sise, một mùi sực nức trên quyền trượng tạt thẳng vô mặt, cũng chính là hương vị món sashimi đặc chế của bác Alpha.
—–
Mạnh Cửu Chiêu với Louis là cp chính trong Nguyên Thủy Tái Lai đó
/274
|