Ngay khoảnh khắc thấy căn phòng cách vách từ cửa sổ, Sise bỗng rơi lệ.
Không ai quen thuộc với phong cách của vị bệ hạ kia hơn hắn, nhìn thói quen bố trí phòng ốc là hắn liền biết: nơi này chính là nhà của người ấy.
Người ấy, từng sinh hoạt trong này.
Do mặc đồ lặn, nên không ai thấy nước mắt của hắn.
“Sẽ phái người giám thị… Ý tôi là bảo vệ chỗ này sao?” Olivia hỏi hắn.
Ở đây dù sao cũng là dưới biển sâu, tuy rằng kiến trúc đều sử dụng vật liệu tương đối chống ăn mòn, nhưng không cái nào chống được vĩnh viễn, theo thời gian dần trôi, chúng nhất định sẽ hao mòn từng chút một, sụp đổ thành cát bụi, cuối cùng trở thành một phần của vùng biển này.
“Không.” Nhưng ngài Sise lại lắc đầu.
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Olivia.
“Đây là tài sản riêng của Hoàng đế đế quốc, chúng ta không có quyền thay đổi bất cứ thứ gì, cho dù là lấy danh nghĩa bảo vệ.”
Vị bệ hạ kia đã rời đi, so với việc bảo hộ di sản của hắn, Sise càng muốn giữ kín bí mật của hắn hơn.
Bệ hạ ngầm không muốn người biết đam mê cũng tốt, tình cảm cũng được, hắn đã đi rồi, chuyện sinh thời không muốn ai biết, sau khi ra đi cũng không nên bị người biết rồi biến thành đề tài tán gẫu.
Quyết định xong, Sise nghiêm túc tham quan quần thể kiến trúc một lần thật cẩn thận.
“Trước đây… Rất nhiều phương tiện truyền thông gọi vị bệ hạ này là thương nhân điền sản hàng đầu vũ trụ, bởi ngài ấy sở hữu của cải bốn biển. Nhưng ngoại trừ có nhiều đất đai nhất, chưa từng nghe ngài ấy hứng thú với kiến trúc phòng ốc, rất nhiều người cho rằng xưng hô nọ cũng không khớp với thực tế.” Ngài Sise đã khôi phục cảm xúc, hiện tâm trạng hắn rất tốt, thậm chí còn chủ động nhắc tới chuyện liên quan đến vị bệ hạ kia: “Cho tới bây giờ, khi nhìn thấy số kiến trúc này, ta rốt cuộc mới cảm thấy danh hiệu mà năm xưa giới truyền thông gán cho ngài ấy thực ra rất đúng với thực tế.”
Ngài Sise cười.
“Ngài ấy đam mê kiến trúc Trái Đất cổ sao ạ?” Mục Căn cũng có chút hiếu kỳ về vị bệ hạ đã phục chế hầu như toàn bộ kiến trúc cổ của Trái Đất.
“Theo ta được biết, trong suốt đời mình, ngài ấy chỉ từng đi ngang qua Trái Đất vào thời điểm qua đời.” Ngài Sise lắc đầu.
Sau khi tham quan kiến trúc phía ngoài, Sise đặc biệt thận trọng đi thăm chỗ ở cũ của vị bệ hạ kia, hắn xem xét tỉ mỉ từng ngóc ngách trong nhà, cuối cùng đúng là có phát hiện mới:
Một tấm ảnh.
Một tấm ảnh không tìm thấy trong bộ ảnh hiện hữu được lưu truyền tới nay của Louis đệ nhất.
Nhân vật chính trong ảnh là bốn người, một lão niên, một trung niên, một thanh niên và một thiếu niên, vô luận già hay trẻ đều mặc lễ phục đen trang trọng, mái tóc bạch kim được chải chỉnh tề ra sau tai.
Ai cũng sở hữu đôi mắt vàng kim!
Không nghi ngờ gì nữa, cả bốn người trong ảnh đều là Cantus! Sise liếc mắt là nhận ra thiếu niên trên ảnh là Louis đệ nhất!
Tuy rằng mặt mày hơi non nớt, nhưng Sise sẽ không nhận lầm!
Song điều này không phải nguyên nhân khiến Sise biến sắc, lý do làm hắn triệt để thất thố là thanh niên đứng chắp tay sau lưng phía sau Louis đệ nhất!
Rất gầy, vóc dáng không tính là cao trong giới Cantus, toàn thân u ám như đứng trong bóng tối, đôi mắt vàng kim giống người bên cạnh như đúc tràn ngập xúc cảm âm u. Thoáng giây đối diện với mắt người trong ảnh, Sise không rét mà run.
Mái tóc bạch kim buộc kiểu đuôi ngựa buông ngay ngắn trước ngực, lông mày và lông mi nhạt màu, khóe mắt hơi nhướng lên, phối với màu da tái nhợt trắng như tuyết… Đây… Đây là…
Olivia?!
Tấm ảnh trên tay Sise suýt nữa bay mất —
“Ollie, người này… trông giống cậu lắm.” Trên thực tế, tấm ảnh bị bay ra ngoài thật, song Mục Căn kịp thời bắt nó về, vừa thấy rõ người trong ảnh, cậu tức khắc chú ý đến thanh niên nọ và độ tương tự kinh người với Olivia.
Thấy cậu ra hiệu, Olivia cũng nhìn thoáng qua ảnh chụp, sau đó chau mày: “Tôi giống người kia á? Người này dòm phát là thấy chẳng giống người tốt rồi, vừa gầy vừa cao, y chang con gà bệnh, tôi cường tráng hơn nhiều, vả lại cũng sáng sủa hơn.”
“Nhưng nếu Ollie gầy hơn tí là giống lắm luôn, không bôi phấn mắt càng giống.” Mục Căn khẳng định.
Cậu nói không sai, nếu thân hình Olivia thon gầy hơn, nét mặt tối tăm hơn chút, thì cơ hồ đúc từ một khuôn với thanh niên trong ảnh!
Ba người kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm tấm ảnh mà sững sờ hồi lâu.
Vì ngài Sise quyết định không công bố chuyện phát hiện di tích dưới đáy biển, thành thử kỳ nghỉ kết thúc trong yên lặng.
Tuy nhiên, trong lòng Olivia lại mơ hồ biết sự yên lặng này chỉ là bề nổi, thay đổi lớn hơn có lẽ sắp phát sinh.
Một ngày nào đó sau ba tháng quay về cương vị công tác, Nguyên soái Rothesay phái người báo hắn đi họp, địa điểm diễn ra hội nghị phá lệ khác thường. Dợm đạp chân lên tấm thảm dày trong phòng họp, Olivia thoáng cái ý thức được chuyện gì.
Không có bàn hội nghị, trong phòng chỉ đặt song song mười một cái ghế có lưng dựa cao dị thường. Gian phòng vô cùng tối tăm, nguồn sáng duy nhất là đèn bên dưới mười một ghế dựa.
Giờ khắc này, trong số những người ngồi trên mười một cái ghế, Olivia chỉ biết hai người: một là Nguyên soái Rothesay, hai là ngài Sise.
Ngoài ra, những người tham dự hội nghị đều là người Olivia chưa từng gặp qua, trong đó có hai người là Cantus, còn lại thuộc chủng tộc khác.
Cửa lớn tự động khép lại sau khi hắn tiến vào.
“Đây là thằng nhóc mà hai người các anh gọi tới à?” Olivia nghe một âm thanh già nua.
“Mắt vàng kim, tóc bạch kim… Đúng là một tiểu chíp mang dòng máu đế vương, nhưng trông hơi gầy yếu.” Một giọng khác vang lên.
“Công tác tại Quân đội sao? Nghe bảo là tốt nghiệp Học viện quân sự đế quốc, bao nhiêu năm rồi chẳng có tiểu chíp vào đó học tập, Sise, anh giảng hòa với Rothesay rồi hả?”
“Nom tính tình nó có vẻ không tốt lắm nhỉ, tuy ngụy trang giỏi đấy, nhưng ánh mắt hung ác quá trời ~”
Bị người ta soi mói như hàng hóa, Olivia khẽ nhíu mày.
“Hạ quan Olivia Augustus đến báo danh.” Đầu tiên hắn hành lễ với Nguyên soái Rothesay, tiện thể báo tên mình cho mấy ông già kia nghe.
Mở mồm ra là “nó” với chả “thằng nhóc”, lời lẽ của đám lão già ấy khiến người ta cảm thấy rất thiếu tôn trọng.
Vì thế, Olivia cũng không khách sáo nữa.
“Coi bộ các người còn muốn xem lâu đấy nhỉ, xin hỏi, còn dư cái ghế nào cho tôi ngồi không?”
Lời vừa thốt ra, phòng hội nghị bỗng lặng như tờ.
“Ha ha… Olivia phải không? Ta sẽ nhớ kỹ tên cậu, cậu là người đầu tiên dám đề xuất yêu cầu trong phòng này đấy.” Người phá vỡ yên tĩnh là một ông già ngồi ngay trung tâm, theo bản năng, Olivia nhận ra ông ta có lẽ người đứng đầu trong số những người đang ngồi tại đây.
“Phòng này chỉ còn một ghế dựa là chưa ai ngồi, chỉ sợ cậu ngồi không nổi thôi.”
Theo lời ông ta, phía sau mười một cái ghế lưng cao, một ngọn đèn nữa chợt sáng lên.
Thế rồi, một ghế dựa toàn thân vàng kim xuất hiện rõ ràng trước mặt Olivia.
Lưng ghế và chỗ đặt tay lần lượt được khảm quốc huy, vương miện và quyền trượng đế quốc, Olivia tức thì nhận ra đây là ngai vàng mà chỉ Hoàng đế mới có tư cách ngồi.
Nhưng cũng chính là chiếc ghế duy nhất trong phòng chưa ai ngồi mà ông ta nói.
Olivia nhướng mày, nhìn chăm chú vào người ngồi ngay trung ương.
Không ai quen thuộc với phong cách của vị bệ hạ kia hơn hắn, nhìn thói quen bố trí phòng ốc là hắn liền biết: nơi này chính là nhà của người ấy.
Người ấy, từng sinh hoạt trong này.
Do mặc đồ lặn, nên không ai thấy nước mắt của hắn.
“Sẽ phái người giám thị… Ý tôi là bảo vệ chỗ này sao?” Olivia hỏi hắn.
Ở đây dù sao cũng là dưới biển sâu, tuy rằng kiến trúc đều sử dụng vật liệu tương đối chống ăn mòn, nhưng không cái nào chống được vĩnh viễn, theo thời gian dần trôi, chúng nhất định sẽ hao mòn từng chút một, sụp đổ thành cát bụi, cuối cùng trở thành một phần của vùng biển này.
“Không.” Nhưng ngài Sise lại lắc đầu.
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Olivia.
“Đây là tài sản riêng của Hoàng đế đế quốc, chúng ta không có quyền thay đổi bất cứ thứ gì, cho dù là lấy danh nghĩa bảo vệ.”
Vị bệ hạ kia đã rời đi, so với việc bảo hộ di sản của hắn, Sise càng muốn giữ kín bí mật của hắn hơn.
Bệ hạ ngầm không muốn người biết đam mê cũng tốt, tình cảm cũng được, hắn đã đi rồi, chuyện sinh thời không muốn ai biết, sau khi ra đi cũng không nên bị người biết rồi biến thành đề tài tán gẫu.
Quyết định xong, Sise nghiêm túc tham quan quần thể kiến trúc một lần thật cẩn thận.
“Trước đây… Rất nhiều phương tiện truyền thông gọi vị bệ hạ này là thương nhân điền sản hàng đầu vũ trụ, bởi ngài ấy sở hữu của cải bốn biển. Nhưng ngoại trừ có nhiều đất đai nhất, chưa từng nghe ngài ấy hứng thú với kiến trúc phòng ốc, rất nhiều người cho rằng xưng hô nọ cũng không khớp với thực tế.” Ngài Sise đã khôi phục cảm xúc, hiện tâm trạng hắn rất tốt, thậm chí còn chủ động nhắc tới chuyện liên quan đến vị bệ hạ kia: “Cho tới bây giờ, khi nhìn thấy số kiến trúc này, ta rốt cuộc mới cảm thấy danh hiệu mà năm xưa giới truyền thông gán cho ngài ấy thực ra rất đúng với thực tế.”
Ngài Sise cười.
“Ngài ấy đam mê kiến trúc Trái Đất cổ sao ạ?” Mục Căn cũng có chút hiếu kỳ về vị bệ hạ đã phục chế hầu như toàn bộ kiến trúc cổ của Trái Đất.
“Theo ta được biết, trong suốt đời mình, ngài ấy chỉ từng đi ngang qua Trái Đất vào thời điểm qua đời.” Ngài Sise lắc đầu.
Sau khi tham quan kiến trúc phía ngoài, Sise đặc biệt thận trọng đi thăm chỗ ở cũ của vị bệ hạ kia, hắn xem xét tỉ mỉ từng ngóc ngách trong nhà, cuối cùng đúng là có phát hiện mới:
Một tấm ảnh.
Một tấm ảnh không tìm thấy trong bộ ảnh hiện hữu được lưu truyền tới nay của Louis đệ nhất.
Nhân vật chính trong ảnh là bốn người, một lão niên, một trung niên, một thanh niên và một thiếu niên, vô luận già hay trẻ đều mặc lễ phục đen trang trọng, mái tóc bạch kim được chải chỉnh tề ra sau tai.
Ai cũng sở hữu đôi mắt vàng kim!
Không nghi ngờ gì nữa, cả bốn người trong ảnh đều là Cantus! Sise liếc mắt là nhận ra thiếu niên trên ảnh là Louis đệ nhất!
Tuy rằng mặt mày hơi non nớt, nhưng Sise sẽ không nhận lầm!
Song điều này không phải nguyên nhân khiến Sise biến sắc, lý do làm hắn triệt để thất thố là thanh niên đứng chắp tay sau lưng phía sau Louis đệ nhất!
Rất gầy, vóc dáng không tính là cao trong giới Cantus, toàn thân u ám như đứng trong bóng tối, đôi mắt vàng kim giống người bên cạnh như đúc tràn ngập xúc cảm âm u. Thoáng giây đối diện với mắt người trong ảnh, Sise không rét mà run.
Mái tóc bạch kim buộc kiểu đuôi ngựa buông ngay ngắn trước ngực, lông mày và lông mi nhạt màu, khóe mắt hơi nhướng lên, phối với màu da tái nhợt trắng như tuyết… Đây… Đây là…
Olivia?!
Tấm ảnh trên tay Sise suýt nữa bay mất —
“Ollie, người này… trông giống cậu lắm.” Trên thực tế, tấm ảnh bị bay ra ngoài thật, song Mục Căn kịp thời bắt nó về, vừa thấy rõ người trong ảnh, cậu tức khắc chú ý đến thanh niên nọ và độ tương tự kinh người với Olivia.
Thấy cậu ra hiệu, Olivia cũng nhìn thoáng qua ảnh chụp, sau đó chau mày: “Tôi giống người kia á? Người này dòm phát là thấy chẳng giống người tốt rồi, vừa gầy vừa cao, y chang con gà bệnh, tôi cường tráng hơn nhiều, vả lại cũng sáng sủa hơn.”
“Nhưng nếu Ollie gầy hơn tí là giống lắm luôn, không bôi phấn mắt càng giống.” Mục Căn khẳng định.
Cậu nói không sai, nếu thân hình Olivia thon gầy hơn, nét mặt tối tăm hơn chút, thì cơ hồ đúc từ một khuôn với thanh niên trong ảnh!
Ba người kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm tấm ảnh mà sững sờ hồi lâu.
Vì ngài Sise quyết định không công bố chuyện phát hiện di tích dưới đáy biển, thành thử kỳ nghỉ kết thúc trong yên lặng.
Tuy nhiên, trong lòng Olivia lại mơ hồ biết sự yên lặng này chỉ là bề nổi, thay đổi lớn hơn có lẽ sắp phát sinh.
Một ngày nào đó sau ba tháng quay về cương vị công tác, Nguyên soái Rothesay phái người báo hắn đi họp, địa điểm diễn ra hội nghị phá lệ khác thường. Dợm đạp chân lên tấm thảm dày trong phòng họp, Olivia thoáng cái ý thức được chuyện gì.
Không có bàn hội nghị, trong phòng chỉ đặt song song mười một cái ghế có lưng dựa cao dị thường. Gian phòng vô cùng tối tăm, nguồn sáng duy nhất là đèn bên dưới mười một ghế dựa.
Giờ khắc này, trong số những người ngồi trên mười một cái ghế, Olivia chỉ biết hai người: một là Nguyên soái Rothesay, hai là ngài Sise.
Ngoài ra, những người tham dự hội nghị đều là người Olivia chưa từng gặp qua, trong đó có hai người là Cantus, còn lại thuộc chủng tộc khác.
Cửa lớn tự động khép lại sau khi hắn tiến vào.
“Đây là thằng nhóc mà hai người các anh gọi tới à?” Olivia nghe một âm thanh già nua.
“Mắt vàng kim, tóc bạch kim… Đúng là một tiểu chíp mang dòng máu đế vương, nhưng trông hơi gầy yếu.” Một giọng khác vang lên.
“Công tác tại Quân đội sao? Nghe bảo là tốt nghiệp Học viện quân sự đế quốc, bao nhiêu năm rồi chẳng có tiểu chíp vào đó học tập, Sise, anh giảng hòa với Rothesay rồi hả?”
“Nom tính tình nó có vẻ không tốt lắm nhỉ, tuy ngụy trang giỏi đấy, nhưng ánh mắt hung ác quá trời ~”
Bị người ta soi mói như hàng hóa, Olivia khẽ nhíu mày.
“Hạ quan Olivia Augustus đến báo danh.” Đầu tiên hắn hành lễ với Nguyên soái Rothesay, tiện thể báo tên mình cho mấy ông già kia nghe.
Mở mồm ra là “nó” với chả “thằng nhóc”, lời lẽ của đám lão già ấy khiến người ta cảm thấy rất thiếu tôn trọng.
Vì thế, Olivia cũng không khách sáo nữa.
“Coi bộ các người còn muốn xem lâu đấy nhỉ, xin hỏi, còn dư cái ghế nào cho tôi ngồi không?”
Lời vừa thốt ra, phòng hội nghị bỗng lặng như tờ.
“Ha ha… Olivia phải không? Ta sẽ nhớ kỹ tên cậu, cậu là người đầu tiên dám đề xuất yêu cầu trong phòng này đấy.” Người phá vỡ yên tĩnh là một ông già ngồi ngay trung tâm, theo bản năng, Olivia nhận ra ông ta có lẽ người đứng đầu trong số những người đang ngồi tại đây.
“Phòng này chỉ còn một ghế dựa là chưa ai ngồi, chỉ sợ cậu ngồi không nổi thôi.”
Theo lời ông ta, phía sau mười một cái ghế lưng cao, một ngọn đèn nữa chợt sáng lên.
Thế rồi, một ghế dựa toàn thân vàng kim xuất hiện rõ ràng trước mặt Olivia.
Lưng ghế và chỗ đặt tay lần lượt được khảm quốc huy, vương miện và quyền trượng đế quốc, Olivia tức thì nhận ra đây là ngai vàng mà chỉ Hoàng đế mới có tư cách ngồi.
Nhưng cũng chính là chiếc ghế duy nhất trong phòng chưa ai ngồi mà ông ta nói.
Olivia nhướng mày, nhìn chăm chú vào người ngồi ngay trung ương.
/274
|